Chương 60: Mờ ám

Mấy năm gần đây, vào cuối hạ thì Dung Cảng sẽ mưa to một trận, khiến hệ thống thoát nước tắc nghẽn, nước bao phủ khắp thành phố. Chịu cảnh hỗn loạn giao thông, các trường trung tiểu học lần lượt hủy kế hoạch đi học lại, khai giảng cũng chậm lại mấy ngày.

Trung học Thành Tuấn tháng chín mới đi học, học sinh lớp 10A1 chỉ cần thi phân ban ở trước hạng tám mươi thì có thể trực tiếp ở lại. Tuần đầu khai giảng không cần tự học sớm, nhưng các bạn học vẫn đến lớp đúng bảy giờ, cảm thụ mùi vị học kỳ mới.

Mọi người vào phòng học, ánh vào mi mắt chính là bàn ghế hoàn toàn mới.

"Tại sao lại đổi thành trắng! Như này thì sau này làm sao tao có thể viết văn cổ trên bàn được, giáo viên liếc một cái là thấy!" Vu Nhiên đeo cặp sách không biết làm sao, trước kia tất cả bàn ghế đều là màu xanh lục đậm, nếu dùng bút chì viết chữ thì chỉ có phản quang mới có thể thấy, rất tiện để gian lận viết chính tả ngữ văn.

Phương Chiêu vỗ vỗ bả vai cậu: "Ngoan ngoãn nhận mệnh đi, về sau học thuộc hẳn hoi. Tao lại nói cho mày một tin tức bất hạnh nữa, giáo viên ngữ văn lớp mười một của chúng ta vẫn là cô Vương Minh Thao."

Vẻ mặt Vu Nhiên chua xót, tìm được vị trí ngồi của mình năm ngoái, móc một gói khăn giấy ra chà lau bụi bặm trên bàn ghế.

Lau xong, còn đang định ngồi xuống, Vu Nhiên thấy Sở Miên đi từ cửa sau vào. Hai người nháy mắt bốn mắt gặp nhau, đều không hẹn mà cùng căng thẳng.

Sở Miên quay đầu, làm bộ quan sát bạn học mới trong lớp, trên thực tế chỉ lo dùng đáy mắt quan sát Vu Nhiên.

Đối mặt với vật phẩm, Sở Miên có thể an tâm lớn mật dán nhãn "Mị Mị" để công khai chủ quyền, nhưng đối mặt với Vu Nhiên, Sở Miên không có khả năng cho rằng người này thuộc về mình. Bọn họ đều là cơ thể độc lập, có thể nhận định đối phương là "bạn thân nhất" cũng đã có ý nghĩa hai bên đều quan trọng hơn người khác, Sở Miên cảm thấy bản thân không thể được đằng chân lân đằng đầu.

Nhưng hiện tại kết thúc kỳ nghỉ hè, bọn họ lại gặp mặt, Sở Miên vẫn sẽ rung động vì người này, từ đó nảy sinh tâm tình "càng muốn tới gần cậu ấy một chút".

Vu Nhiên vừa mới rút một tờ khăn giấy mới ra, mắt thấy Sở Miên muốn ngồi xuống, cậu bèn nhanh chóng duỗi tay lót trên ghế Sở Miên, đỡ đối phương.

Sở Miên cảm nhận được xúc cảm mềm mại ngoài ý muốn, phản xạ có điều kiện mà đứng bật dậy, ngạc nhiên nhìn bàn tay Vu Nhiên.

"Bàn ghế của cậu còn chưa có lau đâu." Vu Nhiên thu tay, nhanh chóng dùng khăn giấy lau ghế dựa, còn không quên giúp Sở Miên phủi phủi quần hai cái.

Phương Chiêu đi tới, cố ý lớn giọng hù dọa Vu Nhiên: "Này này này, làm cái gì vậy! Mới sáng sớm đã sờ soạng phụ nam đàng hoàng nhà người ta!"

Sở Miên lập tức nghiêng người, tránh tiếp xúc tứ chi với Vu Nhiên, miễn để người khác nghi ngờ.

Vu Nhiên vội vàng lau xong bàn ghế cho Sở Miên, trực tiếp vo viên giấy bẩn tính nhét vào miệng Phương Chiêu. Hai người mới ngày đầu khai giảng đã đùa giỡn không an phận, truy đuổi từ sau phòng học đến bục giảng, "ầm" một tiếng đâm vào bảng đen, dọa người khác nhảy dựng.

Hướng Tuyết Hoa nhắc nhở bọn họ: "Các cậu cẩn thận một chút, bảng này mới đổi, chạm vào hư là phải đền tiền."

Vu Nhiên nhìn cô, nhớ tới một việc quan trọng: "Đúng rồi, lớp trưởng, cậu còn nhớ cậu đã đồng ý với tớ cái gì không?"

Vẻ mặt Hướng Tuyết Hoa mờ mịt: "Hả?"

Vu Nhiên buông cổ áo Phương Chiêu, đi xuống bục giảng đến trước mặt cô: "Nếu tớ ở lại lớp thực nghiệm, cậu sẽ để tớ làm lớp trưởng thay cậu mấy ngày!"

Hướng Tuyết Hoa bừng tỉnh, bản thân trước đó quả thật có hứa hẹn điều này, không nghĩ tới Vu Nhiên thật sự nhớ thương chức vị này như vậy.

Có người có thể chia sẻ công việc của mình, Hướng Tuyết Hoa đương nhiên rất vui. Nhưng nếu người này là Vu Nhiên, cô phải duy trì cảnh giác: "Để cậu làm một tuần cũng được, nhưng cậu phải bảo đảm với tớ trước, tiết tự học không thể trái với kỷ luật, hơn nữa còn phải nghe lời tớ."

"Không thành vấn đề, mau mau mau!" Vu Nhiên gấp không chờ nổi mà chụp bàn cô, "Có tấu chương cần tớ phê không? Mau lấy ra."

"Mới khai giảng làm gì có nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ có phân lại chỗ ngồi." Hướng Tuyết Hoa cho cậu xem sổ điểm danh học kỳ mới, "Cô Bạch nói năm nay đổi sang ngồi hai người, như vậy đi, cậu phân hai hàng sau, tớ phân bốn hàng trước."

"Hai người? Là loại hợp bàn ghế lại hả?" Vu Nhiên cảm thấy kinh hỉ, này có nghĩa là cậu sẽ có bạn cùng bàn.

Sau khi được Hướng Tuyết Hoa cho phép, Vu Nhiên cầm giấy bút, diễu võ dương oai giới thiệu với các bạn học rằng mình là trợ lý lớp trưởng, thuận tiện dò hỏi nguyện vọng phân chỗ ngồi của bọn họ. Cậu đã viết tên Sở Miên ở hàng cuối cùng từ sớm, cũng rất muốn trực tiếp xếp mình thành bạn cùng bàn của đối phương, nhưng cậu hiểu rõ ý tưởng này là ham muốn cá nhân, cần phải thu lại, cho nên cậu đi trưng cầu ý kiến Sở Miên trước.

"Sở Miên, cậu muốn ngồi với ai?"

Ngữ khí của Vu Nhiên mười phần thành khẩn, Sở Miên lại cảm thấy cậu đang biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, bèn khẩu thị tâm phi trả lời một câu: "Ai cũng được."

"Ừ." Vu Nhiên đưa giấy cho hắn xem, "Hướng Tuyết Hoa nói nam nữ sinh trong lớp đều là số chẵn, cho nên nam chỉ có thể ngồi cùng nam. Tớ xếp chỗ bọn họ xong rồi, nhưng phát hiện không ngờ chỉ còn hai chúng ta. Ai, vậy phải làm sao bây giờ, không thì hai chúng ta ngồi cùng bàn đi?"

Sở Miên nhìn vẻ mặt chột dạ làm bộ làm tịch của cậu, trong lòng vui vẻ không ít, nhịn cười gật gật đầu: "Ừ, cũng được."

Vu Nhiên âm thầm nắm chặt tay, giơ giấy lên che khuất tươi cười trên mặt, chạy về chỗ Hướng Tuyết Hoa nộp bảng chỗ ngồi.Chờ cô kiểm tra xong sẽ mang đến chỗ cô Bạch Ngọc Châu xem qua.

Chủ nhiệm lớp cảm thấy không có vấn đề, đồng ý với chỗ ngồi mới của mọi người. Giờ ra chơi buổi chiều, Vu Nhiên tích cực sắp xếp mọi người dịch bàn ghế lại bên nhau.

Bởi vì bọn họ sử dụng là ghế đơn nên giữa hai người vẫn có khoảng cách. Vu Nhiên nhìn khoảng cách này, yên lặng nói với mình đây là khe vực lương tâm, không thể vì tới gần Sở Miên mà tùy ý vượt qua.

Vào giờ học, Vu Nhiên không dám quấy rầy Sở Miên nghe giảng bèn ghé vào bàn lấy giấy nháp ra yên tĩnh vẽ tranh. Cậu vô cùng chăm chú, hoàn toàn không chú ý tới Sở Miên thường xuyên nhìn mình chằm chằm.

Qua một năm đã quen với việc nhìn bóng dáng Vu Nhiên chăm chú, Sở Miên cho rằng bản thân sẽ không để ý tới thay đổi chỗ ngồi nhỏ bé này, dù sao người cách hắn gần nhất vẫn là Vu Nhiên. Nhưng hiện tại quay đầu liền phát hiện, sườn mặt đối phương có thể đem đến cảm giác mới mẻ với hắn.

Tầm mắt Sở Miên ngừng trên chóp mũi anh tuấn của Vu Nhiên, trước mắt bỗng nhiên thoáng qua ánh sáng chói mắt. Hắn híp mắt nhìn lên, phát hiện Thôi Hà ngồi trước đang dùng gương nhỏ phản xạ ánh mặt trời ngoài cửa sổ, cố ý quấy rầy việc hắn nhìn Vu Nhiên.

Bọn họ nhìn thấy ánh mắt nhau qua gương, hai người đều trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Thôi Hà ám chỉ rất rõ ràng, đơn giản là khuyên hắn nên bắt lấy cơ hội ngồi cùng bàn với Vu Nhiên lần này mà xúc tiến tình cảm. Sở Miên chỉ lặng lẽ trừng cô một cái, cầm cục tẩy nhẹ nhàng ném lên phía trước, đập vào lưng cô.

Tiếng cục tẩy văng lại khiến Vu Nhiên chú ý, cậu nhìn khối vuông nhỏ màu trắng kia lập tức nhớ ra bản thân còn một gói kẹo sữa chưa ăn bèn lấy ra phân cho bọn họ.

Vu Nhiên nhai kẹo sữa, đột nhiên nhíu mày hít sâu một hơi, nửa hàm răng bên trái lại bắt đầu đau nhức.

"Răng đau?" Sở Miên hỏi, hắn nhớ rõ trước đó Vu Nhiên đã từng nhắc đến chuyện này, "Cậu há miệng ra để tôi xem."

Vu Nhiên ngoan ngoãn há miệng, Sở Miên quan sát một chút, nói: "Là răng khôn, đã mọc ra một chút."

"Hoàn toàn mọc lên thì sẽ như thế nào?" Vu Nhiên tò mò hỏi, "Tớ sẽ càng thêm thông minh sao?"

"Không, chỉ có khả năng nhiễm trùng."

Vu Nhiên thất vọng mà che mặt lại, lấy di động ra lên mạng tra nguy hại của răng khôn, vừa mở mạng lên thì tin nhắn QQ liên tiếp nhảy ra.

Bởi vì cậu gia nhập mấy nhóm lớn trong trường học nên thường xuyên có người xa lạ chúc phúc hoặc thổ lộ với cậu qua hội thoại tạm thời, cậu thấy cũng không lạ. Mở ra liền phát hiện hôm nay có mấy người đều gửi tin nhắn giống nhau: "Chờ em tóc dài tới eo, thiếu niên cưới em được không?(*)"

(*) Chờ ta tóc dài tới eo, thiếu niên cưới ta được không: bắt nguồn từ《 Thập lý hồng trang 》. Đợi ta tóc dài tới eo, thiếu niên cưới ta được không: đợi ta tóc dài tới eo, chàng cưới ta về, cùng ta bạch đầu giai lão được không? Còn 1 câu nữa, từ người nam: Đợi nàng kết tóc xinh đẹp, có tình nguyện nhận mười dặm hồng trang không: đợi nàng tới tuổi thích hợp (nguyện ý gả cho ta), nàng mặc áo cưới đỏ gả cho ta được không?

Vào năm 2013, câu này trở nên hot trên mạng sau khi một người bình luận trên ảnh của một cặp đôi thanh mai trúc mã người Trung.

"Đây là... cầu hôn?" Vu Nhiên đã quên béng mất bản thân đau răng, kinh ngạc tự đọc, sau đó nghiêm túc từ chối các cô: "Rất xin lỗi, tớ không phải loại người tùy tiện kết hôn, hơn nữa tớ cũng không cần tóc của cậu."

Tin nhắn của cậu khiến nữ sinh dở khóc dở cười, vội vàng giải thích đây chỉ là một câu nói đang nổi tiếng trên Internet.

Vu Nhiên lên mạng nhìn một vòng, không hiểu được sùng bái của nữ sinh với tóc dài, cậu chạm chạm cánh tay Sở Miên: "Hỏi cậu một câu."

"Ừ."

"Nếu người cậu thích tóc ngắn, cậu sẽ chờ tóc cô ấy dài ra rồi cưới sao?"

Tay viết bút của Sở Miên ngừng lại, thất thần nhìn về phía bảng đen: "Tôi cảm thấy, cậu ấy để tóc ngắn càng đẹp hơn."

Hắn cố ý nói chữ "cậu" thật nhẹ, dường như sẽ không bị Vu Nhiên phát hiện.

"Ừ, tớ cũng cảm thấy cậu tóc ngắn đẹp." Vu Nhiên buột miệng thốt ra một tiếng cảm khái. Cậu hoàn toàn không ý thức được mình không cẩn thận làm bại lộ bí mật nội tâm, vẫn bình thản ung dung nằm bò trên bàn chơi di động.

Sở Miên ban đầu cũng không phản ứng lại, nhưng yên lặng ngẫm nghĩ một chút, đại não bắt đầu vang ầm ầm.

Nội dung tiết học sau đó hắn hoàn toàn không nghe vào, lặp đi lặp lại câu nói của Vu Nhiên có ý nghĩa trọng đại gì không; nhưng xoay mặt thấy Vu Nhiên vẫn bình tĩnh như vậy, Sở Miên không thể không nghi ngờ là bản thân tự mình đa tình.

Vì không để bối rối vì chuyện này quá lâu, Sở Miên khó có lần chủ động nhắn tin hỏi Thôi Hà, để cô phân tích logic lời nói của Vu Nhiên.

Thôi Hà xem xong chỉ nhắn lại một câu: "Hai cậu hiện tại làm gì vậy, mờ ám à?"

Hai chữ "mờ ám" xuất hiện trước mắt, Sở Miên theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng đồng thời lại thấy giống như tham khảo được đáp án, giải trừ bế tắc. Hắn quả thật muốn cùng Vu Nhiên có quan hệ thân mật trên tình bạn, nhưng lại không muốn kết thúc quan hệ bạn bè an toàn ổn định này.

Yết hầu hắn lên xuống, hấp tấp nhắn một tin cho Thôi Hà "Không có".

Ngày hôm sau, Vu Nhiên đeo khẩu trang đi học.

Sở Miên cho rằng cậu bị cảm, chỉ nhắc nhở uống nhiều nước. Nhưng tới giữa trưa ăn cơm, Vu Nhiên cũng không chịu tháo khẩu trang xuống. Cuối cùng, dưới sự thúc giục của người ngoài, cậu miễn cưỡng tháo một nửa, lộ ra gương mặt bên phải.

Phương Chiêu dứt khoát duỗi tay giúp cậu kéo xuống toàn bộ: "Mày che che giấu giấu cái gì chứ, này ăn thế nào – đm, Vu Nhiên, mặt mày làm sao vậy?"

Mọi người sôi nổi nhìn qua, kinh ngạc thấy mặt trái Vu Nhiên sưng phù lên, như là bị ong đốt.

Cậu nói mơ hồ: "Mẹ tớ nói là nhiễm trùng răng khôn."

Biết được cậu không quá đáng ngại, bọn họ mới yên tâm cười ha hả. Vu Nhiên biết gương mặt bản thân đột nhiên phồng thêm một khối quả thật rất buồn cười, yên lặng đeo khẩu trang lên, chịu cười nhạo của mọi người.

Sở Miên tuy rằng khóe môi hơi cong cong, nhưng vẫn sẽ thay Vu Nhiên để ý mặt mũi, an ủi cậu: "Không sao, nếu người khác thấy thì cậu cứ nói trong miệng đang ngậm kẹo."

Cớ này khiến tâm tình Vu Nhiên thông suốt, nhưng vui vẻ chưa được vài giây, Sở Miên lại nói cho cậu: "Chờ bớt nóng thì đi nhổ răng."

Vu Nhiên lắc đầu, loại ký ức khủng bố khi đi nhổ răng sâu hồi bé hẵng còn mới mẻ.

"Không nhổ thì về sau vẫn có nguy hiểm, không chừng sẽ ảnh hưởng tới những răng khác."

Vì để Vu Nhiên nhận thức được mức độ uy hϊếp của răng khôn đối với thân thể, Sở Miên lấy ví dụ khác với cậu: "Nếu thai phụ nhiễm trùng răng khôn thì rất có khả năng sẽ sinh non."

Vu Nhiên sửng sốt, vội vàng che bụng mình lại.

"..." Sở Miên trừng cậu một cái, "Tôi nói là thai phụ."

Bàn tay kia của Vu Nhiên dịch lên ngực, "Kỳ thật... tớ cũng mang quỷ thai."

Khi cậu nhìn Sở Miên, trái tim thường xuyên rung động, nói không chừng là do nghiệt tử kia đá cậu.

Đám Phương Chiêu lại bắt đầu cười ha hả, Sở Miên chống cằm trầm tư, phối hợp với Vu Nhiên nói: "Tốt nhất vẫn là xóa sạch đi."

"Tớ cũng cảm thấy vậy, hôm nào nhất định phải đi nhổ răng." Vu Nhiên hạ quyết tâm phải sinh non, đổi lấy bản thân không thẹn với lương tâm, "Vậy Sở Miên cậu đi cùng với tớ đi."

Sở Miên không sợ bị cậu làm chậm trễ thời gian, gật đầu đồng ý.

Nhưng khi hắn cúi đầu ăn cơm, lại nghe thấy Vu Nhiên cách khẩu trang mà nhỏ giọng nói thầm một câu: "Sở Tiểu Miên, vĩnh biệt..."

- -----

Lời của tác giả:

Cách Sở Miên hiểu yêu đương:

Trước thích, rồi mờ ám, sau đó thổ lộ.

Cách Vu Nhiên hiểu yêu đương:

A! Mình thích Sở Miên!

A! Mình mang thai rồi!