- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vừa Chạm Là Cháy
- Chương 20: Tận thế
Vừa Chạm Là Cháy
Chương 20: Tận thế
Các nam sinh tập huấn xong liền lục tục quay trở lại kí túc xá, vừa vào cửa đã thấy Vu Nhiên đang nằm bò trên bàn xắt rau. Giữa lối đi nhỏ bày một nồi lẩu, nước ở bên trong vừa đạt nhiệt độ sôi, bắt đầu "lục bục lục bục" sủi bọt.
Vu Nhiên thái lát gừng xong, xoay người ném vào trong nồi, kêu Sở Miên ăn không ngồi rồi bên cạnh đảo nước lẩu. Động tác Sở Miên rất chậm, lấy bất kỳ gia vị nào cũng phải xem hướng dẫn sử dụng trước một lần, dáng vẻ vô cùng mới lạ.
"Vu Nhiên, mày thật sự muốn làm như vậy ở kí túc xá?" Phương Chiêu thất thần vào cửa, lại hướng mắt tới Sở Miên, "Tại sao cậu cũng không ngăn nó?"
Sở Miên khí định thần nhàn: "Tôi ngăn được sao?"
Vu Nhiên khoát tay ngồi xuống, chia sáu cái bát, cười "hê hê" nói với Phương Chiêu: "Ngày nào mày cũng lo lắng cái này cái kia, chẳng khác gì mẹ tao. Yên tâm đi, chúng mày chỉ cần lo ăn thôi, xảy ra chuyện tao chịu trách nhiệm."
Phương Chiêu mệt mỏi cúi đầu, nhanh chóng lộn lại khóa cửa, những người khác vì Vu Nhiên lớn mật mà hoan hô nhảy nhót, không khách khí mà cầm đũa.
Chu Duy Tê gắp lát thịt bỏ vào: "Lại còn là nồi uyên ương(*), mày chuẩn bị cũng quá chu toàn."
(*) Nồi uyên ương: Nồi lẩu có 2 ngăn
Vu Nhiên thuận miệng giải thích: "Ừ, Sở Miên không thể ăn cay."
Đột nhiên bị điểm danh, ý nghĩ nguyên bản của Sở Miên liền bị chặt đứt. Hắn lẳng lặng nhìn sườn mặt Vu Nhiên, một lát sau cũng ngồi xuống giúp đỡ thả rau.
Phương Chiêu xác nhận cửa thật sự kín mít mới quay lại ngồi xuống, hỏi: "Thịt ở đâu ra?"
Vu Nhiên gặm đầu nhọn của đũa: "Hôm qua tao nhân lúc mày ngủ mà dỡ lão nhị của mày ra thái đó."
Chu Duy Tê đang nhai thịt trong nháy mắt cứng đờ.
Phương Chiêu rít gào phản bác: "Đm! Không có tháo dỡ! Nó còn ở trên người tao!"
Sở Miên buồn cười, nhìn đĩa thịt đầy đặn, hỏi Vu Nhiên: "Hẳn là không thái được nhiều như vậy đi?"
Phương Chiêu trợn mắt há mồm, khó có thể tin: "Sở Miên tại sao cậu..."
Vu Nhiên cười vang, dường như sắp ngã vào người Sở Miên: "Tại sao cậu miệng mẹ nó độc như vậy."
Cậu cười cười, phát hiện trên tay phải Sở Miên có vài vết đỏ nhợt nhạt, liền hỏi hắn làm sao vậy. Sở Miên cúi đầu liếc mắt, không chút để ý.
Mấy ngày nay sinh hoạt tập thể cùng nhau, mọi người đều biết ẩm thực hằng ngày của Sở Miên vô cùng chú ý phối hợp dinh dưỡng, bởi vậy khi thả đồ ăn đều chú ý chọn đồ tốt thả vào bên không cay. Sở Miên đối với săn sóc của người khác từ trước đến nay đều không nhiệt tình đáp lại nổi, trước kia không tránh khỏi bị người ta cảm thấy tính cách lạnh nhạt. Hiện tại tình huống có chuyển biến tốt đẹp, Vu Nhiên như thể là trợ lý của hắn, không buồn khách sáo cái gì, cũng không buồn nói gì mà gắp đồ ăn nhét vào trong chén Sở Miên, còn cố ý làm mặt dữ tợn ra lệnh cho hắn ăn luôn.
Chu Duy Tê đi học quân sự còn lén mang theo máy tính xách tay, mấy ngày nay quá mệt mỏi nên lười đem ra, sau khi ăn lẩu no liển hỏi mọi người: "Xem phim không? Tao có tải xuống vài bộ."
Có lẽ vì Vu Nhiên làm việc xấu quá cuốn hút, mọi người dưới sự dẫn dắt của cậu lại càng không tuân thủ quy củ, Phương Chiêu lại lo lắng sốt ruột: "Nếu huấn luyện viên đi vào thì tất cả chúng ta đều phải chết."
Vu Nhiên chỉ chỉ vào màn hình máy tính: "Tra ca, tao muốn xem cái này!"
Bộ phim cậu lựa chọn là 《2012》, mấy năm trước vô cùng nổi, lúc đó cậu quên xem, hiện tại vừa lúc có thể cùng bạn bè hưởng thụ náo nhiệt.
Tranh thủ hiện tại huấn luyện viên chưa tới kí túc xá kiểm tra, bọn họ vội vàng thu dọn nồi lẩu, sau đó tắt đèn, lót chăn ở dưới, đặt máy tính lên trên xem phim.
Sở Miên đã xem 《2012》từ lâu, hắn sang bên cạnh mở đèn bàn, chỉnh độ sáng thấp, bắt đầu viết kiểm điểm hôm nay.
Nhưng viết chưa được vài đoạn đã bị Vu Nhiên làm ồn đến mức không thể viết tiếp nổi. Cậu ta nhìn đến cảnh hồi hộp nhất định phải há miệng "Oa" một tiếng, suy đoán tình tiết tiếp theo cũng phải nói ra miệng, không mang nút bịt tai thì rất dễ dàng bị Vu Nhiên hấp dẫn lực chú ý.
Sở Miên buông bút, ngồi qua theo bọn họ xem lại một lần.
Hắn xem được một nửa liền ngủ mất, tỉnh lại là khi kí túc xá đã sáng đèn, giọng Vu Nhiên nghe vô cùng lo âu: "Rốt cuộc có thể mua vé ở đâu? Có giới hạn độ tuổi không? Không phải chỉ có nhà khoa học mới lên được chứ..."
Nam sinh nói: "Yên tâm, Vu Nhiên, tao bấm tay tính toán rồi, năm 2012 mày sẽ không chết."
Vu Nhiên vội vàng đè bờ vai cậu ta, thành kính nói: "Đại thần, mày có thể tính xác suất sống sót của cha mẹ cùng em trai tao không?"
"Được, mày chờ một chút." Nam sinh ngồi xếp bằng trên giường, mí mắt bởi vì trợn trắng mắt mà chớp điên loạn, "Ừm... Bọn họ cũng đều rất tốt, nhưng vào ngày tận thế có khả năng mày sẽ có huyết quang tai ương."
"Cái gì?" Vu Nhiên ý thức được tình thế nghiêm trọng, bắt đầu đứng ngồi không yên.
Sở Miên đang mơ hồ không hiểu tình huống của Vu Nhiên là như thế nào, vừa lúc nghe thấy Phương Chiêu nói: "Vu Nhiên mày là thằng ngốc sao, Đại thần nói gì mày đều tin, lần trước nó còn nói nó thấy cái đuôi của con người kia. Được rồi, năm nay không có tận thế, nếu mày không viết kiểm điểm mới là chết hẳn không cần nghi ngờ."
Sở Miên nhớ tới còn có chính sự chưa làm, lập tức đi qua túm lấy cổ áo Vu Nhiên, ấn cậu đến trước bàn.
Vu Nhiên lấy bút chọc cằm, nghiêm túc hỏi: "Sở Miên, cậu biết mua vé lên con thuyền Noah như thế nào không?"
Ngòi bút Sở Miên ngừng lại, cuối cùng hắn cũng rõ ràng vừa rồi trong lòng Vu Nhiên lo lắng cái gì, thở dài: "Vu Nhiên, cậu đột phá giới hạn đánh giá trí thông minh của cậu trong lòng tôi rồi."
"Chậc." Vu Nhiên bĩu môi, "Tớ đang hỏi cậu mà, cậu khen tớ làm gì!"
"Mau viết kiểm điểm."
"Không viết!" Vu Nhiên quăng bút, vung tay hô to, "Nam chính phải nghĩ biện pháp cứu vớt thế giới!"
Cậu ta nói không viết liền thật sự chạy đến bên cạnh chơi di động, Sở Miên một mình ngồi trước bàn thật lâu, cuối cùng cũng hoàn thành bản kiểm điểm thái độ đoan chính, logic rõ ràng. Ngẩng đầu nhìn qua, hắn thấy Vu Nhiên uể oải ỉu xìu ngồi đần ra trên giường trên.
Hiện tại thời gian không còn sớm, sắp tới tập huấn buổi tối, nếu không nộp kiểm điểm đúng hạn chắc chắn sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm trọng. Sở Miên do dự, vẫn là không mặc kệ nổi Vu Nhiên: "Cậu hiện tại xuống dưới chép kiểm điểm của tôi đi."
Hai bên khóe miệng của Vu Nhiên lệch xuống: "Tớ không muốn viết, để lát nữa tớ dứt khoát nói ngẫu hứng đi."
Sở Miên có ý định thuyết phục cậu, ngoài hàng hiên đã truyền đến một tiếng còi bén nhọn, tất cả mọi người buông di động sửa sang lại quân phục đi ra ngoài xếp hàng.
Vu Nhiên không nhanh không chậm mà xuống giường, dây giày buộc được một nửa, đầu bỗng nhiên bị người dùng giấy đập một chút.
Trước mắt xuất hiện một tờ giấy chữ viết nắn nót, sau đó cậu nghe thấy Sở Miên nói: "Cầm."
Vu Nhiên theo bản năng nhận lấy, phát hiện là bản kiểm điểm của Sở Miên, mà trên chỗ trống trên cùng lại viết tên của cậu.
Hiểu ý hắn, Vu Nhiên hỏi: "Vậy cậu làm sao bây giờ?"
"Dù sao giáo viên trường chúng ta sẽ không phạt tôi, càng không thể ra hình phạt cho tôi." Sở Miên nói chắc chắn.
Điều này hắn vô cùng rõ ràng, trường học được mẹ đầu tư, hiển nhiên sẽ ưu đãi chu đáo đủ mọi mặt với hắn. Nhưng Vu Nhiên lại không giống mình, học sinh bình thường trong lúc học quân sự phạm sai lầm năm lần bảy lượt, quay trở lại trường nhất định sẽ bị phê bình.
"Trường học không có nhưng huấn luyện viên chắc chắn sẽ phạt." Vu Nhiên nói, "Ngồi xổm cùng hít đất rất nhiều, còn có nhảy ếch."
"Nếu bị phạt, coi như cậu thiếu tôi." Sở Miên nhẹ nhàng bỏ xuống những lời này, hướng cửa đi tới.
Vu Nhiên nhanh chóng chạy theo, cảm khái từ nội tâm: "Cậu mẹ nó cũng thật tốt quá, quan tâm tớ như vậy."
"Không phải quan tâm cậu." Sở Miên nghiêm túc sửa lại theo đúng ý mình, "Chỉ là cân nhắc lợi hại mà thôi, giảm được trừng phạt của chúng ta đến mức thấp nhất."
Nghe được đối phương nói "chúng ta", ý cười nơi khóe miệng Vu Nhiên sâu hơn. Cậu biết Sở Miên ở đây đã xác nhận quan hệ bạn bè giữa hai người bèn không nói thêm câu nào nữa, cất kiểm điểm vào trong túi, đi theo sau lưng Sở Miên.
Ra khỏi kí túc xá, trời đêm bỗng nhiên truyền tới một tiếng nổ vang.
Vu Nhiên vui mừng khôn xiết: "Đệt, thần mưa hiển linh!"
Huấn luyện viên thổi còi để mọi người đừng quá vội cao hứng, mau chóng ngồi xổm xuống nghe chỉ huy, kết quả không biết trong lớp có ai ngẩng đầu lên hát 《 Vương phi 》của Tiêu Kính Đằng, khiến những người cầu mưa còn lại cũng sốt ruột, bèn cãi khẩu lệnh của huấn luyện viên mà lớn tiếng hát.
Huấn luyện viên cao giọng nói: "Không cần mê tín dị đoan!"
Ông vừa dứt lời, không trung liền vang lên tiếng sấm rền. Đại khái qua nửa phút, giọt mưa liền "lộp bộp" trút xuống, nhanh chóng tẩm ướt mặt đất. Lúc này không cần khẩu lệnh của huấn luyện viên, mọi người đều sôi nổi đứng dậy, hát vang mà chạy về kí túc xá.
Bản kiểm điểm đã bị huấn luyện viên quên mất, Vu Nhiên đưa tay vào trong túi, góc giấy cắt vào đầu ngón tay có chút đau, nhưng cậu rất thích loại cảm giác này, ngón tay không ngừng ấn vào góc nhọn sắc bén. Suy ngẫm một lúc, cậu quyết định vẫn là không trả lại bản kiểm điểm cho Sở Miên, thứ này tốt xấu gì cũng là chứng kiến tình hữu nghị của họ, Vu Nhiên muốn giữ lại làm kỉ niệm.
Nửa đêm tắt đèn, Sở Miên nhận thấy tầm nhìn vẫn có chút ánh sáng yếu ớt.
Hắn nghiêng tai lắng nghe, phát hiện ngoài tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, Vu Nhiên đang lầm bầm gì đó gần gối đầu của mình.
Sở Miên ngại cậu ta ồn ào, thúc giục hỏi câu: "Tại sao còn chưa ngủ?"
Vu Nhiên lập tức xoay người nằm bò, dịch về phía trước, nhẹ giọng hỏi: "Cậu đã xem qua lịch Maya chưa?"
"Đã nói cho cậu rồi, không có tận thế."
"Người Maya tiên đoán là tháng mười hai năm nay, hiện tại mới là tháng mười, ai biết được sau đó Trái Đất sẽ xảy ra cái gì?"
Sở Miên không định cùng cậu ta dây dưa loại đề tài không có căn cứ khoa học này, kéo chăn lên: "Cậu muốn tin thì tin đi."
Vu Nhiên lại ghé sát đầu hắn, đầu cũng muốn chen qua lan can giữa hai giường: "Sở Miên, cậu sợ chết không? Nếu cuối tháng sau tận thế thì làm sao bây giờ? Ngày đó chúng ta còn có nói..."
Sở Miên cảm giác được giọng Vu Nhiên nói chuyện như dán bên tai mình, hắn giơ tay sờ soạng trong không trung, lòng bàn tay chạm vào trán Vu Nhiên, vì thế hắn trực tiếp dùng sức đẩy ra ngoài, buồn bực nói: "Vậy thì chúng ta liền cùng chết."
Thấy hắn không để ý tới mình, Vu Nhiên đành phải yên lặng lui vào chăn, lên Tieba xem "Khi tận thế đến nên chuẩn bị đồ tị nạn nào".
Sáng sớm hôm sau trời đã hết mưa, Sở Miên tỉnh giấc sớm, xuống giường tìm nước uống. Hắn theo thói quen mà nhìn giường cách vách một cái, phát hiện không ngờ lại trống không.
Hắn quên luôn khát nước, lập tức nhắn một tin nhắn kêu Vu Nhiên xác nhận vị trí, cũng dặn dò đừng tìm phiền toái.
- Tớ đang xem xét tình huống bùn đất, thỉnh cầu chi viện!
Sở Miên nhìn hồi âm của Vu Nhiên, mày nhăn lại.
Giờ phút này Vu Nhiên đang ngồi xổm bên ngoài bụi hoa, hết sức chăm chú mà dùng gậy gỗ đào bùn đất. Khi Sở Miên tìm được cậu, Vu Nhiên đã đào được hố lớn hố nhỏ, còn không ngừng dùng gậy gỗ chọc sâu hơn.
"Thấy rồi!" Hai mắt Vu Nhiên sáng ngời, "Con giun đang ngoi đầu!"
Sở Miên nghe được hai chữ "Con giun" liền không cần nghĩ ngợi mà lui ra sau nửa bước, chán ghét nhìn chằm chằm bóng dáng Vu Nhiên, hỏi cậu ta rốt cuộc đang làm gì.
"Căn cứ vào tình trạng bên ngoài của giun, phân tích sinh vật trên bề mặt Trái Đất, biết được tai nạn trước tận thế."
"Nghe không hiểu." Sở Miên không biết cậu ta tìm được kiến thức này từ đâu, "Không thấy ghê tởm à, mau về rửa tay."
Vu Nhiên đang đắm chìm trong lạc thú của bản thân, không có cách nào tự kiềm chế: "Đệt, tại sao nó lại trốn nhanh như vậy, cũng là đào được một đường hầm trong lòng đất – "
"Đừng miêu tả." Sở Miên sầm mặt.
"Mau tới, Sở Miên!" Vu Nhiên quay đầu cười tươi với hắn: "Đây là điểm tâm tớ chuẩn bị cho cậu!"
Chữ "Cút" tới bên miệng Sở Miên được hắn nhẫn nại giữ lại, đi qua liếc bùn đất một cái liền lập tức dời tầm mắt: "Sau mưa nó mới ra ngoài hoạt động, cậu tìm một nơi ẩm ướt đi."
"Tìm được rồi thì làm sao nữa?"
"Lại câu dẫn nó ra."
Vu Nhiên nói "Được", buông gậy gỗ, sảng khoái mà vứt một mị nhãn hướng bùn đất.
"Không phải loại câu dẫn này." Sở Miên không nhịn nổi, trực tiếp đá cậu vào bụi hoa.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vừa Chạm Là Cháy
- Chương 20: Tận thế