Chương 1: 250

https://youtu.be/qvxKsuL6FDg

Quên cảnh báo, truyện này chửi thề nhiều lắm nhaaaaa

- --------------------

(*)250: Đồ ngốc

"Mọi người đều biết, Vu Nhiên là một thằng ngốc."

Tháng tám, thành phố Dung Cảng nghênh đón ngày nóng nhất trong năm. Tất cả chủ quán điện tử ở phố Giang Đông đều tụ tập trong một nhóm chat trên QQ, sôi nổi thảo luận về người tên Vu Nhiên.

"Ngày thứ bảy cảnh sát tới kiểm tra chứng minh thư, tôi chạy nhanh lên lầu kêu đám tiểu tử kia lén chuồn khỏi cầu thang đi, tất cả đều rất phối hợp, con mẹ nó trừ thằng nhóc Vu Nhiên..."

"Tôi giục nó nhanh lên, lần sau tôi mời nó chơi hai tiếng. Nhưng nó không chịu đi, còn nói với tôi "Anh, em sắp đến cao trào! Sắp đến cao trào! Không thể đi!", tôi còn tưởng nó đang xem video xiếc, nhưng nhìn một chút liền thấy đôi tay nó đặt trên bàn phím chơi game."

Chủ quán điện tử Hạo Nguyệt rít một hơi thuốc dài, thở dài gõ chữ: "Sau đó tôi mới phát hiện thằng nhãi con một bên đánh LOL một bên cao giọng hát, hát đến cao trào thì nó cũng tung đại chiêu. Cuối cùng nó gϊếŧ được năm, tôi cũng bị cảnh sát mang đi. Nó bị phê bình giáo dục, tôi bị phạt tiền một vạn, mẹ nó."

Những người khác trong nhóm sôi nổi tỏ vẻ đồng tình, có người nói trước thấy Vu Nhiên đứng trước cửa quán điện tử của mình ẩu đả, làm cho cảnh sát hướng tới đó nằm vùng bắt người, còn có chủ quán dứt khoát nghi ngờ Vu Nhiên là kẻ lừa đảo cảnh sát phái đến để câu cá. Đồn công an gần đường Giang Đông rất nghiêm khắc việc bắt trẻ vị thành niên đi chơi điện tử, không ai muốn ảnh hưởng tới kinh doanh, hôm nay nhất trí thảo luận đưa ra kết luận trong kì nghỉ hè không phục vụ học sinh trung tiểu học, đặc biệt là thằng nhóc Vu Nhiên thích gây chuyện.

Một tuần tiếp theo, tin tức trên TV ngoài thế vận hội Olympic London thì chính là cảnh báo trời đặc biệt nóng, ánh nắng độc ác bỏng cháy chảy cả nhựa đường, đến cả kiến trúc trong thành phố cũng chậm rãi trở nên vặn vẹo.

Hôm nay Vu Nhiên đứng trước cửa quán điện tử Hạo Nguyệt, nhìn thấy thông báo nhắc nhở cấm phục vụ trẻ vị thành niên của cảnh sát, bên dưới còn có quy định mới do chính tay chủ quán viết: Vu Nhiên và chó không được đi vào!

Vu Nhiên cười nhạo một tiếng, khinh thường mà xoay người đến một quán điện tử khác, nhưng cửa nhà này cũng treo một thông báo viết "Chó có thể vào, Vu Nhiên thì không."

Cậu nhìn chằm chằm dòng chữ này, lâm vào trầm tư, sau đó hiểu được: Bản thân bị các quán điện tử trên đường Giang Đông liên hợp phong sát.

Hơi nóng mùa hè khiến người ta nóng nảy, lửa giận trong lòng Vu Nhiên vừa mới bốc lên vài giây đã bị một cảm giác đắc ý không thể hiểu được dập xuống – cẩn thận ngẫm lại, toàn bộ đường Giang Đông không có ai giống bản thân, bị tất cả chủ quán điện tử liên hợp chống lại, này nói lên cái gì? Nói lên rằng trong mắt bọn họ, năng lực của mình đã đủ lớn để uy hϊếp bọn họ, bốn bỏ năm thì chính là BOSS cấp khác tồn tại trong thế hệ vị thành niên.

"Mình thật trâu bò!" Vu Nhiên bừng tỉnh, lại có một chút đắc ý.

Cửa hàng tiện lợi rất mát mẻ, Vu Nhiên cầm một chai coca lạnh xếp hàng tính tiền. Di động không ngừng rung động, cậu lấy ra xem, có một tin nhắn mới.

【° Bất nhị tâm 】: Có đó không? Giúp tôi gϊếŧ một người.

Đối phương đi thẳng vào vấn đề, gửi một ảnh chụp một nam sinh qua.

Vu Nhiên sững sờ tại chỗ, thiếu chút nữa quên trả tiền chai coca.

Sau khi kết thúc trung khảo, cậu bắt đầu nhận đơn qua QQ, chủ yếu làm ăn với học sinh trung học (có cả ngôn ngữ đe dọa), về luyện cũng như đánh trò chơi hộ, dạy một chọi một Yoyo, tất cả đều niêm yết giá rõ ràng, năm mươi đến một trăm đồng tùy việc. Hôm nay là lần đầu tiên gặp được yêu cầu vượt quá năng lực của cậu, tuy lúc này nội tâm kinh ngạc "Luật pháp cho phép tùy tiện gϊếŧ người sao", nhưng vì duy trì phong độ ngoài mặt, Vu Nhiên vẫn là nghiêm túc suy xét tìm từ nhắn lại cho đối phương.

"Ngại quá, tôi đã rửa tay gác kiếm, không làm được rồi, cậu vẫn là đi tìm sát thủ khác đi."

Giữa những hàng chữ này đều tràn ngập một loại kiêu ngạo nhẹ nhàng bâng quơ không kiềm chế được, Vu Nhiên gửi xong câu nói làm màu này còn tiện tay thật tiêu sái mà ném hai đồng tiền xu xuống quầy thu ngân, phảng phất bản thân là hiệp khách thần bí ném túi tiền xuống liền cầm bầu rượu nghênh ngang mà đi trong tiểu thuyết kiếm hiệp.

Rời khỏi cửa hàng tiện lợi, di động lại rung lên, đối phương hỏi: "Không phải trên tiểu sử QQ cậu viết là chơi hộ sao?"

Vu Nhiên phản ứng chậm nửa nhịp: "Hả? Không phải là gϊếŧ thật à?"

【° Bất nhị tâm 】:...

【° Bất nhị tâm 】: Bỏ đi, tôi đi tìm người khác.

Vu Nhiên: "Chờ một chút! Người tới đều là khách! Rất hân hạnh."

Đối phương nói: "Đơn 250, gϊếŧ một người, dùng tài khoản của tôi, nhớ chụp hình."

Vu Nhiên mở lịch sử trò chuyện, ấn vào ảnh chụp nam sinh kia, thấy phía dưới có chữ: 《 Mê võ tình thiên 》, độc vương server số ba, "Mã lệ(*) gia", mười lăm tuổi.

(*) Mã Lệ: Mary

So với ngũ quan tuấn tú của người này, Vu Nhiên càng chú ý tới đồng phục trường trung học trực thuộc Cảng Ngoại trên người cậu ta, đó là trường số một của toàn thành phố. Vu Nhiên còn tưởng rằng học sinh trường học trọng điểm vốn chỉ có học hành để làm phong phú thế giới tinh thần của mình, thì ra nhóm học bá cũng sẽ tiếp xúc với game online, thậm chí có người còn có thể chơi tới vị trí số một toàn server, quả nhiên người có đầu óc không chỉ tốt ở học tập.

Vu Nhiên không biết rõ về trò chơi không phổ biến này lắm, nhưng mà cậu tự nhận ở phương diện này ngộ tính rất cao, đơn này cậu nhận không cần suy nghĩ.

Các quán điện tử ở đường Giang Đông không chào đón cậu, Vu Nhiên đành phải ngồi xe bus đến phố Cửu Bảo, bên kia là trung tâm thương mại náo nhiệt nhất Dung Cảng, chơi game mệt mỏi còn có thể tiện đường sang đó xem giày thể thao mùa hè mới.

Liên tục mấy ngày nay Vu Nhiên đều ở quán điện tử, khổ luyện kỹ thuật PVP, thao tác thành thạo mà đại sát tứ phương ở đấu trường. Có đôi khi cậu truy cập vào diễn đàn của 《 Mê võ tình thiên 》, nhìn thấy những bài đăng nổi tiếng nhất là ảnh chụp màn hình của mục tiêu của mình đang ở khu nào, tinh thần làm việc cũng hừng hực theo.

Chiều thứ ba trời nóng bức không chịu nổi, Vu Nhiên ngậm nửa cây kem trong miệng, hết sức chăm chú mà quan sát hệ thống nhắc nhở ở góc trái màn hình - 【Truyền thuyết 】người chơi "Mã lệ gia" tiến vào đấu trường.

Rốt cuộc cũng chờ được rồi!

Vu Nhiên dùng sức cắn một miếng kem, vị mát mẻ ngọt lành chạy qua yết hầu. Đầu ngón tay cậu gõ bàn phím nhanh như bay, điều khiển nhân vật trong trò chơi tiến vào đấu trường PK, đưa ra đề nghị khiêu chiến với "Mã lệ gia".

Đối phương chấp nhận thật sự rất nhanh, dùng kỹ năng lại càng nhanh, cũng may Vu Nhiên đã kịp thả khiên trong suốt trước, bằng không thì chắc chắn sẽ không kịp phản ứng. Hai người liên tục đổi vị trí, mê hoặc đối phương, Vu Nhiên suýt cạn máu vài lần, trong lúc cố gắng thay đổi tình thế mà đánh giá đối phương thêm lần nữa.

"Mã lệ gia" bỗng nhiên nhảy lên tường thành, Vu Nhiên cho rằng hắn sẽ phóng chiêu với mình, lập tức phản xạ có điều kiện mà sử dụng kỹ năng trốn tránh. Nhưng qua vài giây cũng không có bất kỳ âm thanh gì, Vu Nhiên tập trung nhìn vào, người nọ vẫn không nhúc nhích.

Rớt mạng? Hay là làm bộ để lừa mình cắn câu? Nghi ngờ bay nhanh trong lòng, nhưng Vu Nhiên từ trước đến nay chơi game đều thích trực tiếp đánh nhau, không làm những việc vô nghĩa, hiện tại trực tiếp thả liền mấy chiêu lên tường thành.

Ngọn lửa sáng rực từ giữa không trung bùng nổ, nóng bỏng rơi xuống, hừng hực thiêu đốt trên người "Mã lệ gia". Vu Nhiên tinh tường thấy thanh máu của cậu ta trong vài giây ngắn ngủi trở về không, sau đó toàn bộ thân thể nhân vật bỗng chốc ngã xuống.

Kênh trò chuyện chợt bùng nổ, độc vương đệ nhất bảng PK không những bị người trong nháy mắt hạ gục mà còn giống vật trang sức bị treo ở trên tường thành, trong lúc nhất thời mặt mũi đem đi quét rác, mất hết phong độ.

Vu Nhiên rõ ràng người này chắc chắn là tạm thời rớt mạng nên bản thân mới chiến thắng nhẹ nhàng như thế. Như vậy thật không công bằng, có thắng cũng thật ngu ngốc vô vị, Vu Nhiên đánh chữ lên kênh trò chuyện giải thích nguyên nhân thất bại giúp đối thủ, còn bảo đảm với nhóm quần chúng rằng chờ cậu ta online sẽ mời PK một lần nữa.

Tiếp theo, Vu Nhiên nhấn trò chuyện riêng với "Mã lệ gia", hỏi cậu ta mạng có tốt không.

Đợi một lúc lâu không thấy đối phương trả lời, Vu Nhiên đơn giản cắt hình ảnh trò chơi, mở Koowo nghe nhạc.

Buổi chiều rất dễ mệt, Vu Nhiên mơ màng sắp ngủ, đột nhiên bị một đám người ầm ĩ làm tỉnh táo.

Âm lượng của bọn họ vượt qua cả tai nghe của mình, cậu đang ngái ngủ ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy máy đối diện có mấy người xô xô đẩy đẩy, trong đó có một nam sinh không ngờ trực tiếp vung ghế máy tính lên, đập thẳng lên người bọn họ. Cùng với vài tiếng chửi thề thô tục của vài người, ghế dựa đổ ầm xuống, tiếng bánh xe bể trong nháy mắt thu hút tất cả mọi người trong quán.

Động tĩnh này dẫn chủ quán lên, ở đây khuyên can dường như không có hiệu quả gì liền lập tức trưng vẻ mặt nghiêm khắc mà nói tất cả những người muốn gây chuyện thì ra khỏi quán, muốn đánh thì đánh, nếu không thì gọi cảnh sát.

Vu Nhiên quan sát nam sinh cầm ghế dựa cùng những thanh niên lưu manh xăm đầy tay nổi lên xung đột, hơn nữa đám người kia còn có người cầm gậy cùng dao, dáng vẻ chuẩn bị đánh nhau, phỏng chừng nam sinh kia ra cửa thì liền dữ nhiều lành ít.

Nam sinh kia rất cao gầy, khí chất vừa lạnh lẽo vừa ngạo mạn trên người vô cùng đặc biệt giữa đám người, Vu Nhiên ngẩng đầu, lơ đãng quan sát gương mặt cậu ta một chút.

Đối phương đi rất vội vàng, Vu Nhiên chỉ nhìn thấy làn da sạch sẽ thiên trắng, mũi cao thẳng, hai mắt nhìn thẳng phía trước, biểu cảm lãnh đạm của cậu ta, cảm thấy có chút quen mắt.

Vu Nhiên chần chừ hai giây mới móc di động ra nhìn ảnh chụp "Mã lệ gia" mấy ngày trước. Dựa vào ấn tượng vừa rồi đối chiếu một lúc, cậu nhanh chóng đứng dậy, chạy khỏi quán điện tử đuổi theo đám người kia.

Đến xung quanh liền thấy thiếu niên kia quả nhiên đã bị đám lưu manh ngăn lại, cầm đầu là một thanh niên gầy nhưng rắn chắc, mi hung mục sát, giọng nói khàn khàn, lời nói đến Vu Nhiên cũng cảm thấy thô tục khó nghe, giơ tay đẩy nam sinh một cái đầy tàn nhẫn.

Nam sinh không lui ra sau, chỉ nâng tay cản lại.

Thủ lĩnh đám lưu manh kia móc ra một con dao bướm tùy thân, lưỡi dao sắc bén ở dưới ánh nắng chói chang mà lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Đàn em bên cạnh cười rộ lên, giương cằm nói với nam sinh: "Em trai không có mắt nhìn người sao? Từ Tứ ở đài Đồng Tước phố Cửu Bảo cũng dám chọc, đường lớn không đi lại muốn đi bệnh viện nằm?"

Mũi dao của đối phương trong không trung uy hϊếp mà đi tới đi lui, nam sinh đứng ở chỗ không dao động, giọng nói rất bình tĩnh: "Rắn sữa trắng Honduras vốn dĩ đã rất hiếm gặp, hơn nữa còn là biến dị hai đầu, xác suất xuất hiện chỉ sợ chỉ có một phần vạn, tôi không tin Dung Cảng còn có thể tìm thấy con thứ hai giống nhiều đặc thù như vậy."

"Đừng mẹ nó lì lợm với tao." Thanh niên tên Từ Tứ đã bốc hỏa, dao nhỏ nhắm ngay bụng nhỏ mềm mại của thiếu niên.

Nhưng mà giang hồ ở Dung Cảng trước nay đều "Cố gắng động khẩu đừng động thủ", huống hồ nam sinh trước mặt rõ ràng là vị thành niên, Từ Tứ biết bản thân nếu làm cậu ta bị thương thì nhất định sẽ bị xử phạt rất nặng, cho nên chỉ là bày ra tư thế hung tàn mà thôi.

"Vốn dĩ chính là của tôi." Nam sinh đúng lý hợp tình.

"Ha, của mày? Ông đây buổi sáng vừa trả tiền xong, mày nhìn một cái liền thành của mày?" Từ Tứ bị thái độ không biết trời cao đất dày của thiếu niên chọc cười, dao bướm trong tay lắc lắc trong không trung, vài người bên cạnh liền ăn ý tiến lên, phân công nhau mà ấn xuống hai vai cùng cổ thiếu niên, phảng phất như thật sự muốn dạy dỗ cậu ta. Nam sinh phản ứng rất nhanh, lập tức cong người, dùng khuỷu tay đánh vào bụng bọn họ, tranh thủ lúc đối phương đánh trả liền quyết đoán mà đá trúng đầu gối cùng bên sườn. Đối phương chân mềm quỳ trên mặt đất, chửi bậy hết câu này đến câu khác.

Nam sinh nhăn mày, nhìn chằm chằm Từ Tứ, ngữ tốc nhanh hơn: "Vậy anh nói cho tôi anh mua ở đâu, có được cục lâm nghiệp phê hay không?"

Từ Tứ có chút tức giận, nắm chặt dao: "Mày mẹ nó tiểu lưu manh từ đâu chui ra chơi với tao!"

Vu Nhiên trước sau trốn ở trong góc quan sát, vừa thấy tình huống không ổn, tinh thần trọng nghĩa bẩm sinh liền thúc đẩy cậu lập tức đứng ra ngăn cản huyết án xảy ra, cậu bước nhanh đến, thuần thục mà hét lớn một tiếng: "Chủ quán gọi cảnh sát!"

Vừa dứt lời, đám lưu manh cầm vũ khí lập tức thu tay.

Vu Nhiên vừa rồi có khoảng cách nhất định với nhóm người này, khi chạy tới kêu lên vừa lúc ở sau lưng nam sinh, bởi vậy nhìn không thấy biểu cảm lúc này của cậu ta. Nhưng sắc mặt những người khác thì cậu nhìn thấy rất rõ ràng, nghe nói cảnh sát ở quanh đây, tất cả đều phản xạ có điều kiện mà thu lại hung khí trong tay.

Vu Nhiên vừa thở phào nhẹ nhõm thay nam sinh thì liền thấy bóng dáng người trước mặt lảo đảo, tiếp theo giống hệt người máy đột ngột hết điện, cả người cứng còng ngã xuống phía sau.

May là Vu Nhiên nhanh tay ở sau lưng đỡ bả vai cậu ta, thân thể mất đi trọng tâm của đối phương đè nặng khiến Vu Nhiên chậm rãi ngồi xổm, thiếu chút nữa ngồi quỳ trên mặt đất.

Tình huống trước mắt lập tức làm Vu Nhiên ngây người, cậu nhìn gương mặt nam sinh nhắm nghiền hai mắt trong lòng mình, giữa nắng hè chói chang mà khí lạnh từ đáy lòng xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Vu Nhiên không thể tưởng tượng nổi mà ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ hỏi: "Các người... hù chết cậu ta rồi?"