Chương 40: Cho Mặt Mũi Mà Không Cần

Diệp Mặc cũng không đi bar nhiều lắm, lần gần đây nhất chính là đêm hôm xảy ra chuyện đó.

“Thế thì mình cũng đi.” Phó Tư Vi gật đầu.

Tôn Hạo Dương thấy cảnh này thì cau mày, cảm thấy hơi khó chịu.

Quan hệ của hoa khôi Phó và Diệp Mặc, rõ ràng là thân thiết hơn mình nhiều.

“Thế thì đi thôi, tất cả đều đi.”

Tôn Hạo Dương gọi mọi người, đi ra khỏi tòa nhà trung tâm, đi về phía quán bar.

Tôn Hạo Dương rất quen thuộc đi vào đặt bàn, gọi thêm ít bia và vài chai rượu.

“Diệp Mặc, lên, chúng ta uống vài chén nào.”

Tôn Hạo Dương đứng lên, giơ ly rượu nói với Diệp Mặc.

Diệp Mặc cười cười, cũng giơ ly rượu lên, rồi uống một hơi cạn sạch.

“Tiếp nào.” Tôn Hạo Dương lại rót đầy ly rồi giơ lên.

Diệp Mặc cũng rót đầy rồi cạn ly với Tôn Hạo Dương.

Sau mấy ly rượu vào bụng, Diệp Mặc vẫn không có chuyện gì, ngược lại thì gương mặt của Tôn Hạo Dương đã đỏ bừng, có vẻ đã say.

“Uống thế thôi, cậu sắp say rồi.” Diệp Mặc khuyên nhủ.

“Không, tôi chưa say! Hôm nay, nhất định tôi phải uống cho cậu gục mới thôi.” Tôn Hạo Dương lẩm bẩm, lại giơ ly rượu lên.

“Hạo Dương, uống thế được rồi.”

Mấy người Chu DŨng cũng khuyên nhủ.

“Vậy thì nghỉ một lát đã, tôi đi vệ sinh.” Diệp Mặc nhìn Tôn Hạo Dương, bất đắc dĩ nói.

Diệp Mặc nói xong thì đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh.

“Chu Dũng, cậu ta không uống thì chúng ta uống.”

Tôn Hạo Dương lại lôi kéo Chu Dũng, muốn làm mấy ly.

“Cậu nói xem, tên họ Diệp này có cái gì tốt, không phải chỉ đẹp trai một chút thôi sao! Còn có điểm nào có thể so được với tôi không? Tôi nhiều tiền hơn, có công việc tốt, dựa vào cái gì mà Tư Vi lại đối xử tối với cậu ta hơn tôi chứ.”

“Cậu ta, chỉ là một tên nghèo điểu ti, hiện giờ cũng kết hôn rồi, con cũng có rồi, loại người này…..rốt cuộc là tốt ở chỗ nào?”



Tôn Hạo Dương uống thêm mấy ly thì bắt đầu liên tục lẩm bẩm, phàn nàn.

“Hạo Dương, cậu say rồi.” Mấy người Chu Dũng cười khổ nói.

Thật ra, họ cũng không hiểu được hoa khôi Phó nghĩ thế nào.

Diệp Mặc từ trong nhà vệ sinh đi ra, rồi đi lòng vòng bốn phía.

Quán bar quá ồn ào, Diệp Mặc không thích loại bầu không khí này lắm.

Hắn quay ngoài, đang muốn đi về bàn.

Lúc này, Diệp Mặc trong thấy một bóng người đi đến, sau khi nhìn kỹ thì Diệp Mặc hơi sửng sốt một chút, hắn nhớ người này, là thư ký Từ trong hội đồng quản trị.

“Thư ký Từ?” Diệp Mặc hô một câu thăm dò.

“Anh là…?” Người này hơi dừng lại, kinh ngạc hỏi.

“Tôi là Diệp Mặc.”

“Diệp Mặc? Ah! Thì ra là Diệp tiên sinh.” Thư ký Từ lập tức lộ ra nụ cười nhiệt tình: “Thất sự là trùng hợp, không ngờ lại gặp được Diệp tiên sinh ở đây.”

“Cô đến đây chơi à?” Diệp Mặc cười nói.

“Ấy, đâu có đâu.” Thư ký Từ lập tức lắc đầu: “Tôi là thư ký của tổng giám đốc Đinh, tất nhiên là phải đi cùng ngài ấy rồi, giám đốc Đinh rất thích đến những nơi như này, tôi chỉ đang đi mua thuốc cho ngài ấy thôi.”

Thư ký Từ nói xong thì bày ra mấy gói thuốc cao cấp ở trong túi xách.

“Vậy à.” Diệp Mặc cười cười: “Vậy cô nhanh đi thôi.”

“Vâng.” Thư ký Từ lên tiếng, nhìm Diệp Mặc rời đi, rồi mới quay người rời đi.

Sau khi trở lại bàn thì Diệp Mặc ngồi xuống.

“Diệp Mặc, lên, chúng ta lại uống vài ly.”

Tôn Hạo Dương lại đứng lên, muốn uống tiếp với Diệp Mặc.

“Không được, cậu say rồi.” Diệp Mặc khoát tay.

“Ai say? Cậu không nể mặt tôi đúng không?”

Tôn Hạo Dương giận tái mặt, quát lên.



“Cậu coi như tôi không nể mặt cậu cũng được, cậu thực sự không thể uống nữa.” Diệp Mặc nói.

“Cậu….Diệp Mặc cậu giỏi lắm, dám không nể mặt tôi…” Tôn Hạo Dương giận giữ quát.

“Hạo Dương, ngồi xuống đi, ngồi xuống đi.”

Mấy người Chu Dũng thấy tình hình không ổn, lập lức lôi kéo Tôn Hạo Dương ngồi xuống.

“Hừ….thứ đồ gì! Cho mặt mũi mà không cần…..tôi cùng cậu ta uống là nể mặt cậu ta rồi, nếu không thì ai thèm quan tâm đến cậu ta làm gì! Thật sự nghĩ rằng mình không tầm thường sao?” Tôn Hạo Dương ngồi xuống, mượn hơi rượu, bắt đầu mắng không ngừng.

“Diệp Mặc, đừng để ý đừng để ý, ha ha…! Hạo Dương say rồi, đừng chấp cậu ta.”

Mấy người Chu Dũng cũng vội vàng hòa giải.

Diệp Mặc cưởi cười, mở một chai nước ra uống.

Một lát sau, đột nhiên có âm thanh huyên náo truyền đến từ chỗ không xa.

Lại có một đội vệ sĩ đang dẫn đường, đi về phía bên này, khí thế rất lớn.

Tất cả mọi người xung quanh đều quay ra nhìn.

“Chuyện gì thế nhỉ?”

Mấy người Chu Dũng cũng hơi tò mò.

“Là giám đốc Đinh.”

Tiếp đó, bốn phía vang lên tiếng hô nhiệt liệt.

“Là anh ta sao?”

Mấy người Chu Dũng và Tôn Hạo Dương đều hơi kinh ngạc.

Tiếp đó, họ đều lộ ra vẻ kích động.

Một đại nhân vật như vậy, không phải ngày nào cũng có cơ hội gặp được.

Ngay sau đó, bọn họ đều đứng dậy nhìn về phía đó.

Lúc này, đội ngũ đã đi đến gần hơn, có thể nhìn thấy một người cực kỳ giống giám đốc Đinh đang được vệ sĩ bao quanh chen chúc đi về phía này.

Trên tay giám đốc Đinh còn cầm theo ly rượu, dọc đường đi còn quay ra cười cười với người xung quanh, nhìn có vẻ rất hòa khí.

Khi đến đây thì giám đốc Đinh dừng lại, đảo mắt nhìn bốn phía giống như đang tìm ai đó.