Chương 5: Tuyển Phong Viện
- Hô! Hô...
Hôm sau, trời còn chưa sáng, sự yên lặng bên trong Tuyển Phong Viện đã bị đánh phá.
Trong nội viện khu vực tầng thứ tư, Mộ Hàn đang cực nhanh huy động chiếc chổi trong tay. Những chiếc chổi bên trong Tuyển Phong Viện đều được đặc chế, thân chổi là do tinh thiết rèn thành, chia làm ba loại: nhỏ, vừa, lớn. Loại nhỏ năm mươi cân, loại vừa hai trăm cân, mà loại chổi lớn có thể đạt đến năm trăm cân.
Khi Đệ tử Mộ Gia bị phạt quét sạch Tuyển Phong Viện, công cụ đều do võ đạo giáo sư chỉ định. Nội Dưỡng Cảnh trở xuống dùng loại chổi sắt nhỏ, Thực Khí Cảnh dùng loại vừa, Đại Thông Cảnh dùng loại lớn. Không có khả năng lại để cho một đệ tử đạt đến Vũ Cảnh đệ tứ trọng Đại Thông Cảnh, đi sử dụng một cái chổi nhỏ năm mươi cân. Loại hành vi lười biếng này một khi bị phát hiện, nhất định sẽ bị trọng phạt.
Mộ Hàn không giống với những Đệ tử Mộ Gia kia, hắn đến quét sạch Tuyển Phong Viện, cũng không phải là bị phạt.
Lúc tám tuổi khi biết được chính mình không có Tâm Cung, không thể tu luyện, hắn mỗi ngày đều chạy tới quấn lấy vị quản sự Tuyển Phong Viện lúc ấy. Người quản sự này động lòng chắc ẩn, liền giao cho hắn việc quét sạch Tuyển Phong viện, cấp cho Mộ Hàn cơ hội có thể tiếp cận những Đệ tử Mộ Gia quan sát tu luyện võ đạo. Ngoại trừ mấy ngày gần đây, bảy năm qua, Mộ Hàn cơ hồ là mưa gió không quản.
Trước kia, Mộ Hàn một mực dùng loại chổi nhỏ. Hôm nay lực lượng tăng lên, Mộ Hàn trực tiếp sử dụng loại chổi hai trăm cân. Cho tới tận bây giờ, mỗi sáng hắn đều dậy sớm đi tới đây quét sạch sân bãi, cũng không phải hắn lấy việc giúp người làm niềm vui, mà là việc quét sạch sân nhỏ này cũng là một loại phương thức rèn luyện bản thân.
Hắn ngày hôm qua có thể dùng "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết" rất nhanh đạt tới Ngoại Tráng Cảnh, ngoại trừ do Vũ Đạo Công Pháp thần kỳ, chính yếu nhất còn là vì bảy năm khổ luyện này. Thủ đoạn khổ luyện của hắn có hai loại, một cái là tại bên trong sơn cốc kia oanh kích đồng la thụ, loại còn lại chính là quét sạch Tuyển Phong Viện. Chiếc chổi sắt trầm trọng theo hai tay đong đưa uy vũ sinh phong...
Lực lượng trong cơ thể Mộ Hàn tựa hồ vô cùng vô tận, động tác vung chổi quét giống như hành vân lưu thủy, không có chút nào cảm giác trì trệ, cái này trước kia, quả thực là khó có thể tưởng tượng.
Trước ngày hôm qua, cây chổi hai trăm cân, hắn cũng không phải là không cầm được. Thế nhưng, dùng để quét sạch Tuyển Phong Viện, thì quả thực là việc lực bất tòng tâm. Chỉ quét vài cái, lực lượng đã cạn kiệt, ngay cả cánh tay cũng khó có thể huy động, sao có thể tùy tâm sở dục như giờ phút này, thông thuận tự nhiên?
Không qua bao lâu, tầng khu vực tận cùng bên trong Tuyển Phong Viện đã được thanh lý sạch sẽ chỉnh tề.
Công tác quét dọn Tuyển Phong Viện kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần đem đất đá gồ ghề san bằng, sau đó đem đất cát còn sót lại từ ngày hôm qua thanh trừ ra ngoài.
- A!
Hoàn thành công việc quét sạch tầng thứ ba của Tuyển Phong Viện, Mộ Hàn mới đình chỉ việc quét dọn, thở ra một ngụm trọc khí thật dài.
- Mộ... Mộ Hàn?
Bỗng dưng, một tiếng hô thấp giọng đầy kinh ngạc chợt vang lên, trong ngữ điệu tràn đầy vẻ khó có thể tin.
Mộ Hàn giương mắt xem xét, chỉ thấy hơn mười mét bên ngoài Tuyển Phong Viện khu vực tầng thứ hai xuất hiện bốn đạo thân ảnh, đi đầu chính là một thiếu niên mặc hắc y tuấn mỹ, dáng người thon dài, khuôn mặt Như Ngọc, đôi mắt vô cùng đào hoa. Phía sau hắn, còn đi theo ba gã thiếu niên cùng loại trang phục.
Bốn người này niên kỷ cùng Mộ Hàn không sai biệt lắm, đều là mười lăm mười sáu tuổi.
- Mộ Tinh Không!
Chứng kiến thân ảnh thiếu niên đi đầu, một đoạn trí nhớ nhất thời hiện ra, đồng tử Mộ Hàn hơi co lại, một tia tức giận không tự chủ được nổi lên trong lòng.
Sáu ngày trước hắn sở dĩ bị thương nặng như thế, chính là vì Mộ Tinh Không.
Ngày ấy chạng vạng tối, hắn theo thành Tây Sơn cốc phản hồi, đi ngang qua Cúc Hoa hồ bên ngoài thành, trong lúc vô tình phát hiện được Mộ Tinh Không cùng tiểu thϊếp của Ngũ trưởng lão Mộ gia có gian tình. Hắn không muốn kinh động hai người này, vì vậy lặng lẽ rút đi, kết quả còn không đến được Liệt Sơn Thành, lại đột nhiên bị tập kích.
Lúc ấy, Mộ Hàn cũng không có nhìn rõ diện mạo kẻ ra tay. Chỉ là sau đó nghĩ lại, người nọ không ai khác có thể chính là Mộ Tinh Không. Nhất là lúc này Mộ Tinh Không hiển lộ ra biểu cảm kinh ngạc, càng làm cho Mộ Hàn vững tin phán đoán của mình. Có lẽ Mộ Tinh Không nghĩ rằng, bản thân mình giờ phút này chắc phải nằm liệt giường rồi, chứ không nên xuất hiện bên trong Tuyển Phong Viện này.
- Mộ Hàn, ngươi hôm nay tới thật sớm, chào buổi sáng nhé!
Thanh âm chê cười chợt vang lên.
Nói chuyện là một thiếu niên mặt đen, tên là Mộ Thiên Lan. Hai người còn lại, người hơi lớn tuổi hơn chính là Mộ Tinh Phong, người còn lại tên gọi Mộ Thiên Vũ.
Bốn gã Đệ tử Mộ Gia này, Mộ Hàn đều phi thường quen thuộc.
Mộ Tinh Phong, Mộ Thiên Vũ cùng Mộ Thiên Lan đã tu luyện đến Vũ Cảnh tam trọng Thực Khí Cảnh, về phần Mộ Tinh Không không lâu trước đó đã đột phá đến Vũ Cảnh đệ tứ trọng Đại Thông Cảnh.
Thời gian gần đây, Tuyển Phong Viện đều là do bọn họ cùng Mộ Hàn quét dọn.
Bình thường, ngoại trừ Mộ Hàn là chủ động yêu cầu, bốn kẻ còn lại, đều là bởi vì phạm sai lầm mà bị phạt. Thí dụ như Mộ Tinh Không, trong lúc luận bàn trong cố ý đánh trọng thương đồng tộc đệ tử, kết quả bị phạt đến quét sạch Tuyển Phong Viện nửa năm, hôm nay, kì hạn trừng phạt sắp chấm dứt.
Đối với việc trừng phạt này trong nội tâm bọn hắn đều có chút bất mãn.
Bọn hắn không dám phàn nàn quyết định của võ đạo giáo sư Tuyển Phong Viện, đối với Mộ Hàn là con riêng lại càng thêm không vừa mắt, thỉnh thoảng mượn cớ đánh đập, khıêυ khí©h Mộ Hàn, phát tiết oán khí. Từ khi Mộ Hàn tám tuổi sau khi được phân việc quét dọn Tuyển Phong Viện, liền thường xuyên cùng những Đệ tử Mộ Gia bị phạt phát sinh đánh nhau.
Đương nhiên, cho dù người ông ngoại tộc trưởng kia không chào đón hắn, thì hắn rốt cuộc vẫn là con Mộ Chiêu Nghi, đám Đệ tử Mộ Gia cho dù cùng hắn động thủ, cũng không dám hạ tử thủ, nhưng đả thương da thịt là không thể tránh khỏi.
Mộ Hàn đơn giản chỉ cắn răng chèo chống, mặc kệ bị đánh thảm đến mức nào, hắn chưa từng rơi một giọt nước mắt, cũng không có cầu xin tha thứ, chỉ là càng thêm tàn ác rèn luyện bản thân.
Từ lúc năm tuổi phải quay lại Mộ gia, hắn đã biết rằng, không có thực lực, nước mắt không đổi được bất luận sự đồng tình nào.
- Hôm nay xác thực là hơi sớm, có lẽ là do ta đến sớm một chút.
Con mắt đảo qua bốn người, Mộ Hàn thở sâu, thoáng đè xuống tức giận trong l*иg ngực, cười tủm tỉm, đối chọi gay gắt.