Chương 43: Tiếp chưởng (1)

Không chỉ có mình Phương Thiên Phú, toàn bộ những người có mặt ở quảng trường mới vừa rồi còn bán tán xôn xao lúc này đều không ai dám thở mạnh, tất cả đều bị tiếng nói uy nghiêm của Mạc trưởng lão làm cho khϊếp sợ, lập tức im thin thít như ve sầu mùa đông. Ở thế giới này nắm đấm ai to thì người đó có quyền lên tiếng, hiển nhiên ở đây vị chủ khảo này là người có thực lực mạnh nhất, làm sao ai dám coi thường một nhân vật như vậy.

Thấy toàn bộ đều đã yên tĩnh, lúc này Mạc trưởng lão mới từ từ đứng lên, vẫn là đứng tại chỗ ngồi, mang theo uy nghiêm tuyệt đối nói:

"Giờ ta hỏi đến phiên ai kẻ đó trả lời, kẻ không phận sự đừng có lên tiếng, đã hiểu chưa?".

Sau đó vị trưởng lão quay sang nhìn Trần Phàm hỏi:

"Ngươi tên là gì?".

"Vãn bối là Trần Phàm".

Trần Phàm vẻ mặt bình thản ôm quyền cúi xuống đáp, không ngông cuồng cũng chẳng xu nịnh, thực lực lão giả này đúng là có thể gϊếŧ chết hắn nhưng thiết nghĩ một người như vậy sẽ không vô duyên vô cớ ra tay với tiểu bối.

"Ai cho phép ngươi làm loạn võ đài?".

Mạc trưởng lão lại tiếp tục.

"Là vì vừa rồi tên họ Phương hành vi vô liêm sỉ với nhị tỷ của ta, nàng thiếu chút nữa là cắn lưỡi tự tử, vãn bối không thể không ra tay. Làm loạn võ đài là do vãn bối không đúng, nhưng chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn người thân bị hại hay sao?".

"Tỷ thí buộc phải có thắng có thua, ta không quan tâm nha đầu kia là gì của ngươi, nếu chưa đầu hàng thì trận đấu vẫn phải tiếp tục, sống hay chết là do mình lựa chọn. Ngươi đã phá hư quy củ vậy thì hôm nay ta không thể không trừng phạt, ngươi còn lời gì để nói không?".

"Không, tiền bối! Đây là do đệ đệ ta không hiểu chuyện mới làm vậy, tiểu nữ cầu xin người đại nhân đại lượng, nếu phải phạt xin chỉ phạt một mình tiểu nữ thôi..."

Trần Thu Nguyệt nghe thấy như vậy, vẻ mặt khϊếp sợ vội vàng quỳ xuống, dập đầu lia lịa, vị chủ khảo này nói trừng phạt chính là muốn lấy mạng người ta, hoặc ít nhất Trần Phàm từ nay coi như thành người tàn phế, vừa rồi đệ đệ ra tay nàng cảm kích vô cùng, nếu vì chuyện này mà Trần Phàm bị phế bỏ thì chính nàng cũng ân hận cả đời.

Tuy nhiên còn chưa nói hết câu, Trần Thu Nguyệt đã bị một luống lực lượng vô hình nhấc bổng lên hất về phía sau, tựa như ném một viên đá nhỏ. Mạc trưởng lão chỉ phất tay áo một cái, chân khí lan tỏa đã bao trùm lấy nàng, đây là cách không nhϊếp vật, chỉ là một thủ đoạn nhỏ của tu sĩ ngưng dịch cảnh mà thôi, ai đến cảnh giới này cũng đều làm được, thế nhưng chỉ vậy đã đủ thể hiện ra uy nghiêm không thể khinh nhờn.

"Nói thêm một câu nữa bổn tọa sẽ phế ngươi trước".

"Nhưng..."

Trần Thu Nguyệt mặc dù sợ đến toàn thân run rẩy nhưng vẫn như muốn nói thêm gì đó, đột nhiên bị một chỉ lực nhanh như chớp điểm vào khẩu huyệt, khiến nàng cứng họng không thể nói thêm, người ra tay chính là phụ thân của nàng Trần Thương Hải.

"Nha đầu con muốn chết hay sao? Đứng im đây cho ta".

Trần Thương Hải lừ mắt nói, sau đó tiếp tục quay lên quan sát diễn biến.

Trần Phàm nghe vị chủ khảo này nói vậy cũng không hề sợ hãi chút nào, hắn ung dung tự tin nói:

"Vãn bối muốn thay tỷ tỷ của ta là Trần Thu Nguyệt chiến đấu, với tư cách là thí sinh cuộc tỷ thí này, không biết làm vậy có được hay không?".

"Tỷ thí đã diễn ra đến vòng thứ tư rồi ngươi mới xuất hiện, tự tiện nhảy lên lôi đài rồi nói muốn đấu là đấu sao?".

"Vậy...hay là thế này, vãn bối coi như là chịu phạt, tình nguyện tiếp mỗi người một chưởng của ba vị chủ khảo, nếu chết đi coi như ta đoản mệnh vô dụng, còn nếu vẫn không sao vậy ta có tư cách tham gia tỷ võ lần này rồi chứ?".

"Ngươi nói cái gì?".

Mạc trưởng lão sắc mặt hơi biến, không khỏi mất bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tiểu tử trước mặt hỏi:

"Ngươi thử lặp lại một lần nữa ta nghe?".

"Ha ha, đúng là tiểu tử ngông cuồng, nghĩ mình là ai mà dám nói với chúng ta như vậy?".

Hàn trưởng lão ngồi ngay cạnh bật cười thành tiếng.

Ba vị chủ khảo này người yếu nhất tu vi cũng đã là ngưng dịch cảnh sơ kỳ, dù là chân khí đại viên mãn cũng chẳng dám bạo mồm mà nói sẽ tiếp mỗi người của bọn họ một chưởng. Hai cảnh giới này tuy là viên mãn với sơ kỳ nhưng chính là khác nhau một trời một vực, hoàn toàn không thể đem ra so sánh. Vậy mà có kẻ tu vi chỉ là hư khí lại dám nói tiếp của cao thủ ngưng dịch cảnh ba chưởng, mấy vị chủ khảo biểu hiện như vậy cũng không có gì kỳ lạ.

Không riêng gì ba vị chủ khảo, hàng triệu khán giả, mấy chục thí sinh, ba vị gia chủ, một vị thành chủ, ai nấy đều là mắt mở trừng trừng, hít vào một ngụm khí lạnh, nội tâm bị dọa cho khϊếp sợ không nói nên lời, trên đời có kẻ ngông cuồng tự đại đến vậy hay sao?.

"Này, tiểu tử kia uống nhầm thuốc rồi phải không? Vừa rồi hắn nói cái gì vậy?"

Một người xem trên khán đài thì thầm nói với người ngồi bên cạnh.

"Chắc là bị điên đó, đầu tiên là bay một phát lên lôi đài đấm vỡ mặt Phương thiếu, sau đó lại nói tiếp ba chưởng của ba vị chủ khảo, không phải bị điên thì là gì?".

"Đúng, bộ hắn nghĩ vừa rồi đánh bay Phương Thiên Phú và cả trọng tài thì là thiên hạ vô địch sao?".

Khá nhiều người bắt đầu rì rầm rỉ tai nhau bàn tán, cũng không dám nói lớn sợ bị Mạc chủ khảo nghe được, uy nghiêm của giọng nói vừa rồi vẫn còn vang vọng trọng đầu bọn họ.

Phương Thiên Phú trong nội tâm vừa hả hê vừa tiếc nuối. Đúng, ngươi cứ tiếp tục khıêυ khí©h mấy vị chủ khảo đó đi, để họ xử lý ngươi dùm ta. Chỉ đáng tiếc là không thể tự tay làm thịt tiểu tử này, nỗi uất hận trong lòng khó mà giải tỏa một lúc hết được.

Lâm Phi Yến cũng lo sợ tới đừng ngồi không yên, hiện tại nàng đã không còn ngồi ở chỗ khán đài nữa mà chạy về khu vực thứ ba nơi có người của Lâm gia đang ngồi.

"Yến nhi, sao giờ con mới tới?".

Mẫu thân của nàng thấy con gái tới liền hỏi.

"Con đến đây từ đầu rồi mà, chỉ là ngồi ở phía khán đài nên mọi người không biết thôi, là ngồi cạnh cái người trên lôi đài kìa".

Lâm Phi Yến chỉ tay về phía Trần Phàm nói.

"Ồ vậy sao? Ta còn nhớ con từng nói với chúng ta về tiểu tử này, trước nay không để ý lắm, giờ không ngờ mới biết là một kẻ liều lĩnh như vậy, nhưng mà thực lực cũng rất cao, thành Vân Long từ khi nào lại xuất hiện một thanh niên như vậy?".

Lâm Ngọc Thụ cũng lập tức hỏi.

Lâm Phi Yến chỉ kể cho cha mẹ nghe sơ qua về tính hình lúc đó, mà thực tế nàng cũng đâu nhìn thấy Trần Phàm ra tay như thế nào, chỉ ầm một cái người đã ở trên lôi đài rồi. Mọi người sau đó lại tiếp tục nhìn về phía thanh niên đã làm gián đoạn cuộc tỷ thí.

Trần Phàm nghe chủ khảo nói như vậy cũng thản nhiên lặp lại lời của mình:

"Đã gây rối đương nhiên phải chịu phạt, mỗi vị trưởng lão đánh ta một chưởng không phải là được rồi sao? Vãn bối cũng không phải quá mức ngông cuồng, chỉ dám tiếp bốn thành công lực của mỗi người mà thôi".

"Tiểu tử khá lắm! Bốn thành công lực? Ngươi có biết chừng đó đối với ngươi nghĩa là gì không? Ta nhìn ngươi tu vi còn chưa đến cảnh giới chân khí, dù chỉ là bốn thành công lực của một người bất kỳ trong chúng ta cũng đủ lấy mạng ngươi rồi. Vốn dĩ bổn tọa chỉ định phạt ngươi một chút thôi, nhưng giờ ngươi nói như vậy là muốn chịu chết sao?".

Mạc trưởng lão đột nhiên cười lên nói, ánh mắt nhìn tiểu tử trước mặt cũng có chút thay đổi, ban đầu chỉ nghĩ là một thằng nhóc điên cuồng muốn thể hiện mà thôi, nhưng nhìn ánh mắt kia hiện tại xem ra đúng là có vài phần khí khái, lão có thể nhận ra tiểu tử này không phải đang đùa.

"Trên đời này có ai mà không phải chết, có cái chết nặng tựa thái sơn, cũng có cái chết nhẹ như lông hồng, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây?".

Trần Phàm lặng lẽ đáp, đây là một câu nói hay hắn sưu tầm được khi đọc những tác phẩm tiên hiệp ở kiếp trước, giờ đem ra xài cũng không tồi chút nào.

"Hay cho câu ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, nói rất hay! Trong Vạn Linh Tông cũng có không ít kẻ ngông cuồng nhưng người có được khí khải như ngươi thì lại cực kỳ ít ỏi. Được, lão phu lấy danh nghĩa chủ khảo của cuộc tỷ võ chiêu sinh năm nay cho ngươi một cơ hội, không cần tiếp ba chưởng, chỉ cần ngươi tiếp được một chưởng trong số hai người bên cạnh ta đây thì ta tuyên bố ngươi là thí sinh của cuộc tỷ võ lần này, mấy vòng trước ta coi như ngươi đã dành chiến thắng".

Mạc trưởng lão vuốt vuốt chòm râu bạc nói, cũng không xưng là bổn tọa nữa mà xưng hô lão phu với Trần Phàm, thực sự coi mình như một tiền bối đang đàm đạo với tiểu bối vậy.

"Đa tạ trưởng lão chủ khảo!".

Trần Phàm khom người nói.