Chương 7: Hai loại người khâm phục nhất

Trên sân vận động trường THPT số 11.

Sau khi tưởng nhớ đến đệ nhất thiên tài Liên Bang Tinh Tế - Vương Thiên Dực – cũng chính là phụ thân của Vương Hạo, hiệu trưởng Chung Ly bắt đầu buổi lễ tổng kết.

- Vì liên quan đến tuyển chọn của bốn trường đại học trọng điểm lần này, trường THPT số 11 chúng ta sẽ áp dụng chế độ báo danh, chỉ cần học sinh nào cho rằng mình có thể thi được, vậy người đó có thể tham gia thi đấu lôi đài, sau đó đại diện cho trường đi tranh cao thấp với trường khác của địa cầu.

Hiệu trưởng Chung Ly vừa dứt lời, các học sinh phía dưới lại bàn tán xôn xao.

- Không ngờ năm nay là chế độ báo danh, điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của người khác!

- Đúng thật là nằm ngoài dự đoán, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại cũng không phải không có đạo lý.

- Không sai. Hàng năm, các trường đại học đều tuyển chọn ba người đứng đầu để tham gia Trăm Trường Tranh Bá, chỉ có người giành được mười vị trí đứng đầu trong Trăm Trường Tranh Bá mới có thể đại diện địa cầu tham gia tuyển chọn của bốn trường Đại học trọng điểm lớn.

- Vừa rồi nghe như vậy ta hình như đã hiểu rồi. Đây là nhà trường muốn tiết kiệm thời gian, người dám báo danh nhất định là mấy nhân tài kia.

- Ừ, đúng là vậy, nếu thực lực không mạnh lại đi báo danh sẽ tự nhận lấy sỉ nhục.

- Ôi, xem ra chúng ta không có cửa.

- Thôi đi, chúng ta hãy đi học trường đại học khác, muốn vào bốn trường Đại học trọng điểm lớn căn bản không có cửa đâu.

- Đến trường đại học khác cũng không có nghĩa chúng ta không có tương lai, mọi người đều phải lạc quan lên mọt chút.

- Ha ha, người tốt nghiệp từ bốn trường Đại học trọng điểm lớn đều là nhân tài được các doanh nghiệp lớn tranh đoạt, tiến vào quân đội phát triển sẽ trở thành Liên đội trưởng. Còn chúng ta thì sao? Không chỉ phải tự mình tìm công việc, tiến vào quân đội cũng phải làm từ binh lính nhỏ đi lên, có thể lạc quan được sao?

Hiệu trưởng Chung Ly nghe thấy tiếng bàn luận phía dưới đài, hắn lại không có ngăn cản, để cho các học sinh giao lưu với nhau. Dù sao cũng sắp tốt nghiệp, sau này bọn họ có thể gặp được nhau nữa không cũng còn chưa biết được.

Tranh thủ lúc này, hiệu trưởng Chung Ly nhìn Vương Hạo ở phía sau lưng, lơ đãng hỏi:

- Vương Hạo, sau khi tốt nghiệp ngươi dự định làm gì?

Hắn muốn thăm dò một chút, xem Vương Hạo yêu thích dược nhiều tới thế nào, như vậy cũng dễ bốc thuốc đúng bệnh, để tiểu tử này quay về con đường võ đạo, kế thừa sự huy hoàng của phụ thân hắn.

- Ta sao?

Vương Hạo chỉ vào chính mình, sau khi được xác nhận, hắn kiêu ngạo nói:

- Đương nhiên ta sẽ thi lên bốn trường Đại học trọng điểm lớn, sau đó tiến vào quân đội làm đệ nhất nguyên soái, dẫn đầu đại quân đánh Đế Tinh, khiến tổng thống quỳ trước mặt ta hát vài ca chinh phục.

Khi Vương Hạo nói hắn muốn thi bốn trường Đại học trọng điểm lớn tiến vào quân đội, hiệu trưởng Chung Ly kích động suýt chút nhảy dựng lên, dường như hắn đã nhìn thấy Vương Thiên Dực thứ hai đã đứng dậy.

Nhưng vì sao hắn càng nghe lại càng thấy không đúng?

Nghĩ kỹ lại, đây rõ ràng là muốn mưu phản!

Ta nhổ vào, phụ thân ngươi là đại anh hùng, đại hào kiệt được Liên Bang Tinh Tế công nhận, nhi tử của hắn lại muốn làm kẻ phản nghịch đáng khinh bỉ, khác biệt cũng hơi lớn đấy!

Chẳng lẽ, bởi vì sau khi Vương Thiên Dực biến mất không thấy tung tích, Vương Hạo lúc trước bị đá ra khỏi Học viện Hoàng Gia, sau đó lại bị đuổi ra khỏi Đế Tinh, điều này khiến hắn bắt đầu oán hận Liên Bang Tinh Tế sao?

Nghĩ đến đây, hiệu trưởng Chung Ly đặc biệt tự trách mình không cố gắng tìm hiểu dẫn dắt tâm lý của hài tử này, để hắn bắt đầu có suy nghĩ đen tối như vậy.

Lúc này, các học sinh phía dưới đang bàn luận ồn ào cũng ngừng lại, bởi vì micro trên đài không có tắt đi, bọn họ đều nghe thấy hết lời nói của Vương Hạo.

Ngay lập tức, có tiếng giễu cợt giống như nước thủy triều bạo phát ra.

- Tên công tử bột lớp dược này còn muốn thi lên bốn trường Đại học trọng điểm lớn sao?

- Nếu Vương Hạo thi vào Dược Tề Công Hội, ta còn có thể tin, thi vào bốn trường Đại học trọng điểm lớn thì nằm mơ giữa ban ngày rồi.

- Đại học khác với trường THPT, đại học là địa bàn của người biết võ, muốn chơi dược thì đến Dược Tề Công Hội đi!

- Hắn như vậy còn tiến vào quân đội? Tiến vào cũng chỉ bị có thể làm binh lính nhỏ, đi nhặt bánh xà phòng mà thôi.

- Ha ha, có đạo lý, còn muốn khiến tổng thống hát bài ca chinh phục cho hắn, đúng là nằm mơ giữa ban ngày?

- Sao có thể nói như vậy được, mộng tưởng có bao xa, ngươi hãy cút xa bấy nhiêu cho ta.

- Ha ha, đúng, mộng tưởng càng xa thì cút càng xa.

-...

Hiệu trưởng Chung Ly hít một hơi dài, chỉ vào bức tượng đá Vương Thiên Dực ở trung tâm sân vận động.

- Vương Hạo, em như vậy là không đúng, ngươi nên nhìn đó làm một tấm gương, học hỏi hắn mới đúng.

Về thân phận của Vương Hạo, hắn thật sự không tiện tiết lộ.

Dù sao, Vương Thiên Dực vì Liên Bang Tinh Tế vào sinh ra tử, kết quả sau khi xảy ra chuyện, nhi tử của mình không chỉ bị đá ra khỏi Học viện Hoàng Gia, còn bị đuổi ra khỏi nhà của mình, đến tinh cầu cấp một chỉ có thể xem là thôn quê.

Nếu truyền ra ngoài, chắc chắn là sẽ là một trận động đất cấp mười hai, sau này còn có ai sẽ ra sức cho quân đội Liên Bang nữa?

Hơn nữa với thân phận hiệu trưởng một trường THPT như hắn, trước mặt những nhân vật lớn kia, ngay cả một chút khả năng tự bảo vệ cũng không có, cho dù hắn biết chân tướng sự việc cũng không dám nói nhiều lời.

Đương nhiên phần nhiều chính là hắn oán hận cao tầng của Liên Bang Tinh Tế, tất cả đều không có tình người như vậy.

Vương Hạo không biết hiệu trưởng đang nghĩ gì, bĩu môi nói:

- Ta có tấm gương, có hai loại người ta khâm phục nhất, nhưng không phải như hắn.

- Ồ, hai loại người nào vậy?

Hiệu trưởng phấn chấn.

Vương Hạo ngẩng đầu nhìn trời, trịnh trọng nói:

- Loại người đầu tiên ta khâm phục nhất chính là người xem phim xong không chỉ trích; loại người thứ hai là chỉ trích xong tiếp tục chỉ trích.

- Phụt!!

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người cho dù là hiệu trưởng, giáo viên, hay học sinh đều phỉ nhổ. Tiểu tử này nói chuyện thật sự khiến người ta kinh ngạc, đúng là ngoài sức tưởng tượng!

Không ngờ có người lại khâm phục hai loại người này, thật sự là vô cùng quý hiếm!

- Lưu manh vô sỉ!!

Hạ Vi Vi ở bên cạnh biểu hiện sự miệt thị, học sinh trung học có thể điều phối loại thuốc đó quả nhiên không phải là loại người tốt lành gì cả.

- Đing đinh, chúc mừng ký chủ bị người ta nhận định là lưu manh, giành được 10 điểm phản diện.

- Đinh đinh, chúc mừng ký chủ bị người ta nhận định là tiện nhân, giành được 10 điểm phản diện.

- Đinh đinh, chúc mừng ký chủ bị người ta nhận định là kẻ vô sỉ, giành được 10 điểm phản diện.

-...

- Tổng cộng giành được 1500 điểm phản diện.

Trong lòng Vương Hạo thầm thở dài, điểm số bị mọi người chỉ trích như vậy quá ít so với chủ động khıêυ khí©h người khác kích phát chính nghĩa để tiêu diệt chính mình, tuy nhiên chỉ vài câu nói lại giành được 1500 điểm vào tài khoản, xem như là không tệ.

Hắn tin rằng, chỉ cần có thể đánh ra “danh tiếng”, sẽ khiến nhiều người biết có nhân vật như hắn, hắn nhất định có thể giành được càng nhiều điểm số hơn.

Hiệu trưởng Chung Ly nghe xong, cảm thấy cả người đều không khỏe, hắn phải mau chóng liên hệ giáo viên hướng dẫn đại học của Vương Thiên Dực, để hắn qua đây xem thử mới được, bằng không ngôi sao mới của giới võ đạo này nhất định sẽ đi sai đường.

Nghĩ đến đây, hiệu trưởng Chung Ly vội vàng kết thúc lễ tổng kết, trở về liên hệ với giáo viên hướng dẫn Đại học của Vương Thiên Dực.

...

Lúc này, có một nam tử trẻ đang lẩn trốn trong một khu rừng nhỏ ở bên cạnh sân vận động,

Hắn tên Hi Dung Hiên, là một thành viên nhỏ của tổ chức khủng bố DY trên địa cầu, chịu trách nhiệm chiêu mộ thành viên cho tổ chức khủng bố DY.

Vừa rồi hắn nghe thấy lời nói của Vương Hạo tràn đầy khí phách anh hùng, trực giác mách bảo hắn, tiểu tử này trời sinh là một tên khốn kiếp, vô cùng thích hợp để gia nhập tổ chức khủng bố DY của bọn chúng.

Nhưng cần phải quan sát thật tốt, không thể chỉ dựa vào vài câu nói đã đưa ra quyết định được. Tổ chức DY của bọn họ là tổ chức khủng bố vô cùng chính quy, không phải chỗ cho con chó con mèo cũng có thể tiến vào được.

- Vương Hạo phải không? Ta sẽ chú ý tới ngươi.

Hi Dung Hiên nhếch miệng lên, hắn từ từ rời khỏi khu rừng nhỏ này…