Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
-----------------------
Khi tiếng rao đấu giá của Vương Hạo vừa dứt, trong nháy mắt mọi người đều la ó ầm ĩ.
- Đồ Vương Hạo rác rưởi, vô sỉ, không ngờ hắn lại mạo phạm nữ thần của ta như vậy.
- Vương Hạo ngươi là tên cầm thú này, lão tử đánh không lại ngươi nhưng cũng sẽ không để cho ngươi tiếp tục mạo phạm nữ thần Nhạc Huyên của ta nữa, ta ra giá một vạn đồng, mau kết thúc trò hề này đi.
- Mẹ nó, lão tử cũng không đánh lại hắn, nhưng bất kể thế nào ta cũng muốn giúp lấy lại cho nữ thần Nhạc Huyên, ta ra giá hai vạn đồng.
- Các ngươi đều mắc bẫy của Vương Hạo rồi, ta tuyệt đối không thể đứng nhìn loại chuyện này xảy ra, ta ra năm vạn để cho các ngươi nhận rõ bộ mặt thật của Vương Hạo.
- Con mẹ nó, bớt nói nhảm đi, lão tử chính là trắng trợn nói ta muốn cái áo ngực còn nguyên mùi của nữ thần Lạc Huyên, mười vạn!
- Huynh đệ ngươi ngoan độc...
Cuối cùng, vị đồng học thổ hào này lấy mười vạn thành công mua được chiếc áo ngực nguyên si.
Nhưng sau khi bạn học thổ hào này giao tiền, nhận áo xong, trong nháy mắt vẻ mặt hắn trở nên lạnh lẽo, TM cái này thậm chí còn chưa có xé nhãn, vậy cũng gọi là áo ngực nguyên mùi sao?
Nhìn thấy kết quả này, tất cả nam sinh đều thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải là áo ngực của nữ thần bọn họ, nhưng bọn họ vẫn nhịn không được cho vị thổ hào này một ánh mắt vui sướиɠ khi người khác gặp họa. Lại thêm một người bị tiện nhân Vương Hạo lừa rồi.
Đồng thời đám học sinh cũng không thể không bội phục Vương Hạo, tiểu tử này quả thật chính là một gian thương.
Một cái áo ngực mới tinh vậy lại có thể bị hắn bán được tới mười vạn đồng, đúng là nhân tài mà.
Không đúng, suy nghĩ cẩn thận dường như có chỗ nào đó không đúng? Nếu không phải là áo ngực của Lạc Huyên vậy thì Vương Hạo lấy từ đâu ra?
- Tiểu tử Vương Hạo này không chỉ là nam tử căn bã, nam tử đê tiện, cầm thú mà còn là một tên biếи ŧɦái trắng trợn!.
- Ai nói không phải chứ? Không ngờ lại mang theo áo ngực bên người, nếu không phải là biếи ŧɦái thì ai có thể làm ra được chuyện này chứ?
- Nhưng mà các ngươi có nhìn thấy hay không? Dáng vẽ của nữ thần Nhạc Huyên lúc nãy không phải là giả vờ, cũng có nghĩa là nàng quả thật mặc loại áo ngực đó.
- Ý của ngươi là... tên biếи ŧɦái Vương Hạo này đã nhìn lén nữ thần Nhạc Huyên trong một thời gian rất dài sao?
- Nhìn lén trong bao lâu ta không biết, nhưng ta biết tối qua hắn nhất định đã nhìn lén, nếu không làm sao sẽ biết nữ thần Nhạc Huyên mặc cái gì?
- Ta khinh. Trường trung học số 11 tổng cộng có ba hoa khôi, nữ thần gợi cảm Nhạc Huyên, nữ thần ngây thơ Mạch Manh Manh, nữ thần mặt trời Hạ Vi Vi, nhưng hiện tại tất cả đều bị Vương Hạo giành được rồi, ông trời ơi ta không sống nổi nữa.
- Nữ thần Nhạc Huyên của ta vẫn chưa bị hắn chiếm được, nhưng lấy thủ đoạn của tên biếи ŧɦái Vương Hạo chắc hẳn cũng sắp thôi.
- Vương Hạo súc sinh, hắn không chừa cho chúng ta một người nào, ông trời ơi ông mở to mắt ra mà xem đi.
- Đinh đinh, chúc mừng ký chủ hoàn toàn hủy diệt thánh địa thuần khiết trong tâm linh của người khác, khiến cho người khác sẽ không còn tin tưởng tình yêu nữa, gây ra sự tổn thương tinh thần không thể tưởng tượng được, tổng cộng thu hoạch được 30000 điểm phản diện.
Ánh mắt của Vương Hạo lóe lên ánh sáng màu vàng, 30000 điểm, bạo kích lớn!
Về phần những tiểu tử này có tin tưởng tình yêu hay không, bị đả kích chính là nhảy lầu tự sát, hay là uống thuốc độc, nhảy sông tự vẫn, hắn quan tâm làm cái khỉ gì? Hắn chính là nhân vật phản diện có được không?
Nhạc Huyên cảnh giác nhìn Vương Hạo, nàng tương đối công nhận về chuyện Vương Hạo có khả năng đã nhìn lén mình, nếu không tại sao Vương Hạo biết được nàng mặc áo ngực gì.
- Ta chịu thua!
Nhạc Huyên không cam lòng giơ tay chịu thua, khẩu súng lục của nàng đang ở trong tay Vương Hạo, hơn nữa tốc độ của Vương Hạo còn nhanh như vậy, còn dường như có áo tàng hình, cho dù nàng có tiếp tục thì ngoại trừ bị Vương Hạo lợi dụng ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Trọng tài thở dài, cuối cùng vẫn không có ai thu phục được tên yêu nghiệt Vương Hạo này.
- Vương Hạo chiến thắng, tiến vào vòng chung kết!
Phán quyết vừa đưa ra, trong nháy mắt mọi người lại la ầm lên.
- Có nhầm hay không? Loại nam nhân biếи ŧɦái này không ngờ lại thật sự có thể tiến vào vòng chung kết.
- Từ đầu tới cuối, ta lại không nhìn thấy Vương Hạo đánh được một trận nào nghiêm túc, đều là dựa vào giở trò ti tiện qua được vòng trong.
- Huynh đệ nghĩ thoáng một chút, Vương Hạo đã hối lộ cho hiệu trưởng đương nhiên đánh thế nào cũng được qua vòng được rồi.
- Thật ra ta cảm giác thực lực của Vương Hạo không yếu.
Dù sao súng lục cấp hai, hắn cũng có thể tránh được, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.
- Cho dù thực lực của hắn thật sự rất lợi hại thì thế nào? Cũng không cách nào giấu được nhân cách biếи ŧɦái, nam tử cặn bã, nam tử đê tiện, cầm thú kia của hắn.
- Không sai, đánh bại cầm thú Vương Hạo, trả lại sự trong sáng cho trường trung học số 11.
- Đừng kêu nữa, cho dù hắn thua ở vòng chung kết thì đó cũng là xếp hạng hai, rất nhanh hắn sẽ tốt nghiệp rời đi.
- Cũng đúng, vậy thì đừng kêu nữa...
- Này, tiểu thư Nhạc Huyên, nàng có cần súng nữa hay không?
Vương Hạo cầm súng lục quay trong tay, suy nghĩ nói.
Nhạc Huyên dừng bước quay đầu lại nhìn, lạnh lùng nói:
- Ngươi sẽ tốt bụng trả lại cho ta như vậy sao?
Vương Hạo khẽ cười nói:
- Ta là người có tật xấu, những thứ trên người mỹ nữ, ta chỉ lấy hai thứ, những thứ khác ta đều không cần.
Nhạc Huyên hơi nhíu mày, tò mò hỏi:
- Hai thứ gì?
Vương Hạo nhấc chân đi tới bên cạnh Nhạc Huyên, ở bên tai nàng khẽ nói:
- Người và tâm.
Nói xong, hắn đặt khẩu súng lục vào tay Nhạc Huyên, sải bước rời khỏi lôi đài.
Trong nháy mắt Nhạc Huyên rùng mình. Tên cầm thú Vương Hạo có ý gì? Người và tâm? Lẽ nào hắn muốn xuống tay với mình sao?
Tại khu khách quý.
Tô Mộc xoa trán cảm thấy đau đầu, tên tiểu tử Vương Hạo này căn bản không có ý định thi đấu, hoàn toàn là đang quấy rối mà.
Thậm chí hắn còn đắc tội, lợi dụng người khác ở khắp nơi, cá tính này hoàn toàn trái ngược với Dật Vương Thiên phụ thân của hắn.
- Tô tiền bối, chiến lực của Vương Hạo mạnh đến mức nào, tối qua ngài cũng đã nhìn thấy rồi, căn bản không cùng một cấp bậc với những học sinh này, vì thế hắn mới ôm tâm tư chơi đùa.
Hiệu trưởng Chung Ly nhỏ giọng nói.
- Hiện tại, ta sợ nhất là tên tiểu tử này quá tự tin, tương lai sẽ chịu thiệt!
Tô Mộc than thở. Hiện tại Vương Hạo coi thường thực lực của đối thủ, nhưng tương lai nếu như gặp phải đối thủ cường đại thì sao?
Với dáng vẻ cà lơ phất phơ này, chịu thua thiệt là chuyện nhỏ,d sợ là mất mạng, đến lúc đó có hối hận cũng đã muộn rồi.
Hiệu trưởng Chung Ly cố sắp xếp lại ngôn ngữ:
- Tô tiền bối, hiệu trưởng của chín mươi chín trường trung học lớn trên Địa Cầu chúng ta cùng quyết định, Trăm Trường Tranh Bá không áp dụng chiến đấu trên Lôi Đài mà áp dụng chiến đấu tích điểm, mỗi một học sinh đều có điểm số tích lũy cố định, thắng đối phương thì sẽ có điểm, người thất bại sẽ bị loại khỏi cuộc thi, không giới hạn quy tắc, không giới hạn thủ đoạn, chỉ lựa chọn mười người có điểm số đứng đầu, cứ như vậy có lẽ Vương Hạo sẽ bị đối xử nghiêm túc, sẽ không còn cà lơ phất phơ nữa, dù sao thì chuyện ngoài ý muốn đều sẽ xảy ra trong lúc lơ đãng.
Tô Mộc nghe vậy, tay vuốt chòm râu suy nghĩ.
Tất cả hiệu trưởng của các trường trung học lớn ở bên trong khu khách quý đều khẩn trương nhìn Tô Mộc, nếu chiến đấu trên Lôi Đài sẽ tốn rất nhiều thời gian, Tô Mộc chưa chắc sẽ ở lại quan sát từng trận đấu.
Nhưng nếu áp dụng loại chiến đấu tích điểm này, chẳng những chỉ tốn ít thời gian, trong đó còn có thể xảy ra nhiều chuyện thú vị nữa, như vậy càng có thể kiểm tra ra được, một học sinh sẽ dùng tâm tính nào để xử lý khi gặp mối nguy.
Bọn họ tin tưởng chỉ cần học sinh biểu hiện đủ nổi trội, chắc chắn sẽ thu hút được sự chú ý của Tô Mộc.
Đến lúc đó, những học sinh này rất có khả năng sẽ sớm bước chân vào cánh cửa lớn của đại học Thiên Bắc, không cần phải đi tham gia thi đấu vòng loại của bốn trường đại học trọng điểm, như vậy cũng có thể tiết kiệm được một số người trong danh sách…