Chương 35

Lúc về đến phủ nguyên soái, không để ta có thời gian suy nghĩ, Tư Hàn đã mặt lạnh mang hai gia tướng kè hai bên người ta tiến về đại sảnh,trên đường đi, gia đinh và nha hoàn nào nhìn thấy ta cũng đều nhìn ta bằng ánh mắt quỷ dị.

Đến cửa, tim khẽ nảy lên một nhịp, bên trong phòng chỉ có ba người, ngồi ở giữa là nguyên soái đại nhân, đứng bên cạnh là đại quản gia, mà người đứng phía dưới là tướng quân đại nhân.

"Mạt tướng ra mắt đại soái!" Bước vào phòng, Tư Hàn và hai gia tướng ôm quyền hành lễ với đại nguyên soái đang ngồi nghiêm chỉnh giữa phòng.

"Tiểu tế ra mắt nhạc phụ ~" Lấy lại tinh thần, học theo động tác của Tư Hàn khom lưng hành lễ với nguyên soái đại nhân.

"Hừ ~" Nguyên soái đại nhân hừ lạnh một tiếng.

"......" Rùng mình một cái, lặng lẽ quan sát tướng quân đại nhân vẫn đang đứng một bên. Lần này xong rồi, sao hôm nay nguyên soái đại nhân lại về sớm như vậy, không phải mười hôm nữa mới về tới sao......

"Tư Hàn, kéo hắn ra ngoài đánh ba mươi quân côn!" Thanh âm lạnh như băng của nguyên soái đại nhân vang dội trong sảnh đường.

"Vâng!"

Không đợi ta phản ứng thì đã bị hai tên gia tướng vẫn kèm sát hai bên lôi ra ngoài.

"A?" Hoàn hồn lại, vội vàng giãy dụa, ba mươi quân côn, không chết cũng liệt giường......

"Khoan đã......" Tướng quân đại nhân đang đứng bên cạnh ngẩng đầu lên tiếng ngăn lại.

"Phụ thân, xin người bớt giận, việc hôm nay cũng không phải lỗi của một mình phu quân ~" Tướng quân đại nhân đứng ra cầu tình.

"Hừ ~" Nguyên soái đại nhân hừ lạnh một tiếng, tức giận nhìn ta hô:"Kéo ra ngoài ~"

"Phụ thân, hôm nay phu quân ra phủ mở tiệc chiêu đãi bằng hữu cũng đã báo cho nữ nhi biết trước một tiếng, nên việc phu quân đến Bách Hoa lâu uống rượu nữ nhi cũng biết ~" Tướng quân đại nhân liếc nhìn ta một cái rồi nhìn nguyên soái đại nhân nói.

"Hừ ~ Thần nhi, ngươi đừng cầu tình cho tên Vu Thị bất nhân bất nghĩa kia ~" Nguyên soái đại nhân lạnh lùng liếc nhìn ta một cái, sau đó dùng giọng điệu ôn hòa khuyên nhủ tướng quân đại nhân.

"Phụ thân, những lời này của nữ nhi đều là sự thật, nếu muốn bàn về tội, nữ nhi cũng phải chịu chung tội." Tướng quân đại nhân nói xong cúi đầu.

"Thần nhi ~" Sắc mặt nguyên soái đại nhân biến đổi, sau khi thấy tướng quân đại nhân vẫn kiên định như thế, ngược lại liền lạnh lùng nhìn chằm chằm ta hỏi:"Ngươi nói một chút xem, hôm nay ngươi đã đi đâu, làm cái gì?......"

"Bẩm, bẩm nhạc phụ đại nhân, hôm nay tiểu tế, tiểu tế đi Bách Hoa lâu......" Nghe nhiều như vậy cũng hiểu ra được chuyện ta đến thanh lâu đã bại lộ, tuy rằng ta cũng đã đạt được mục đích, nhưng có vẻ kết quả mà mình dự định có chút ngoài ý muốn.

"Hừ ~" Nguyên soái đại nhân lại hừ lạnh một tiếng ~

"Tiểu tế cam nguyện chịu phạt ~" Vẫn là nên thành thật một chút vậy, chỉ cầu mong hồi nữa thầy thuốc hay đại phu gì đó có y thuật cao minh một chút có thể cứu lại cái mạng nhỏ của ta ~ Bằng không hôn nhân này chưa kịp tan vỡ thì cái mạng này cũng đã đi trước rồi ~

"Vậy sao ~" Không biết sao giọng điệu của nguyên soái đại nhân lại biến đổi, đột nhiên không vội kêu người lôi ta ra ngoài lĩnh quân côn nữa mà lạnh lùng nói:"Vậy ngươi nói thử xem, vì sao ta phạt ngươi?" Nói dứt lời lạnh lùng nhìn về phía ta, ra vẻ ta đây rất có tinh thần dân chủ.

"Ách ~" Ngẩn ra một chút, sao tự nhiên lại có cơ hội giải thích thế này, bất quá......

"Tiểu tế, tiểu tế " Cắn răng cúi đầu:"Nhạc phụ đại nhân phạt tiểu tế tất nhiên là do tiểu tế đã làm sai......" Ta chỉ biết việc ta đến thanh lâu hình như là hành vi cô phụ lòng người, nếu nói vậy không biết có lại châm lên ngọn lửa không dễ gì nguội bớt trong nhạc phụ đại nhân hay không. Lúc đó không biết ba mươi quân côn đó có bị biến thành sáu mươi quân côn hay không.

"Hừ ~" Lại một tiếng hừ lạnh ~

Vội vàng tránh thoát khỏi hai người kèm hai bên, xoay người cúi đầu tiếp tục nhận sai:"Hôm nay tiểu tế đã làm phu nhân thương tâm, xin nhạc phụ đại nhân trách phạt......" Chủ động một chút có vẻ là hành động đúng đắn ~

"Hừ ~" Lại một tiếng hừ lạnh, sau đó lạnh lùng phát ra một câu:" Tư Hàn, đưa hắn đến từ đường quỳ gối sám hối tội lỗi của mình, quản gia, không có lệnh của ta không được thả hắn ra ~"

"Vâng, đại soái ~" Tư Hàn và đại quản gia cung kính lĩnh mệnh.

"......" Ta ngơ ngác nhìn khuôn mặt vẫn lạnh như băng của nguyên soái đại nhân, chuyện gì đang xảy ra vậy, sao tự nhiên lại tha không đánh nữa??

"Phạt nặng quá sao ?" Nguyên soái đại nhân lạnh lùng nhìn ta.

"Không có ~" Hoàn hồn vội vàng cúi đầu nhận sai:" Tiểu tế......" Nên nói gì nhỉ, nói tạ ơn hay là cái gì khác?

"Cô gia, mời ~"Không đợi ta tìm được từ để kết thúc câu thì Tư Hàn đã lạnh lùng đứng trước mặt ta.

"Ờ ~" Đứng lên, vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn đại tướng quân đứng bên cạnh, sắc mặt nàng có vẻ không được tốt lắm ~ Không phải là nàng giận thật rồi chứ......

Không để ta đứng đó nghĩ ngợi lâu, Tư Hàn lập tức mang ta ra khỏi phòng đi thẳng đến từ đường. Những gia đinh và nha hoàn gặp trên đường đi vẫn dùng ánh mắt quỷ dị nhìn ta như cũ, thậm chí có một vài nha hoàn chuyên lo việc bếp núc mà ta quen biết thật nể tình hừ lạnh với ta một tiếng, sau đó xoay đầu không thèm nhìn.

"Cô gia, mời ~" Tư Hàn đẩy cửa từ đường ra, đưa tay làm một tư thế mời.

"Cám ơn ~" Nhìn từ đường tối đen như mực, ta đã tới nơi đây một lần. Nhưng lần trước và lần này cách nhau một trời một vực, lần trước thì cực kì vui vẻ, sáng sủa và náo nhiệt, hiện giờ thì buồn bã, u ám, một thân một mình.

Quỳ trên bồ đoàn trước bàn thờ, ngắm nhìn xung quanh, từ đường trống trơn, không khí lạnh lẽo, lần tới hồi trước là vào ngày thành thân với tướng quân đại nhân, chúng ta tới đây để tế tổ, nhập họ Tư gia; Mà lần này lại là đến để quỳ gối sám hối.

Tư Hàn thấy ta thành thật quỳ gối sám hối liền lạnh lùng nói:"Cô gia, Tư Hàn cáo lui ~"

"A ~" Bọn họ phải đi sao, bỏ lại một mình ta ở trong này??

"Tư Hàn, khoan đã......" Trong từ đường này ngay cả ngọn nến cũng không có, ta vội vàng gọi to Tư Hàn đã đi đến cửa.

"Cô gia còn phân phó gì khác?" Giọng điệu vẫn rất lạnh lùng.

"Ngạch, Tư Hàn, các ngươi phải đi sao?" Đừng để lại ta ở đây một mình a, không phải các ngươi phải ở đây giám sát ta sao?? Chẳng lẽ các ngươi không sợ lát nữa ta ngồi chơi hoặc lén trốn ra ngoài sao?

" Cô gia, chúng ta phải về phục mệnh......" Tư Hàn lạnh lùng liếc ta một cái, ngay cả hai tên gia tướng kia cũng nhìn ta với ánh mắt quỷ dị.

"A ~ Ra là vậy a......" Rối rắm , xem ra bọn họ sẽ không ở lại sám hối với ta.

"Vậy, Tư Hàn, lát nữa ngươi có thể mang cho ta một ngọn nến được không??" Nếu không ở lại với ta cho ta đỡ sợ thì ta sẽ nhượng bộ một chút, chỉ cần mang cho ta ngọn nến cũng được, kỳ thật ta rất sợ bóng tối a......

"......" Tư Hàn nhìn ta một cái rồi trầm mặc xoay người rời đi, hai gia tướng khinh bỉ liếc ta một cái rồi nhanh chân đuổi theo Tư Hàn.

"A, Tư Hàn?" Cứ thế mà đi sao, rốt cuộc là có đáp ứng hay không?

Nhìn cánh cửa chằm chằm, vỗ vỗ ngực, âm thầm cổ vũ nói: Ta được sinh ra ở hiện đại, trưởng thành trong nền giáo dục khoa học với tư tưởng vô thần, trên đời này không hề tồn tại thánh thần ma quỷ. Đây chỉ là một cái từ đường mà thôi, ngoài ra thì trên bàn thờ cũng chỉ bày thêm vài cái bài vị của tổ tiên và người mẹ đã mất sớm của tướng quân đại nhân ấy mà...... Hộc, đừng sợ đừng sợ...... May mà lúc rời đi bọn họ không đóng cửa lại, ánh trăng bên ngoài cũng có thể lọt vào, sẽ không đến nỗi quá tối. Một cơn gió lùa ập vào mặt, rùng mình một cái, dường như sau lưng có chút lạnh......

Xoay người, nhắm mắt lại, vội vàng thành kính mặc niệm:"Ô ô......Phật Tổ phù hộ ~ A Men ~"

= =============================================================

Ở bên kia, trong thư phòng của Tư nguyên soái.

Tư nguyên soái bình tĩnh ngồi sau bàn, đứng bên cạnh vẫn là vị đại quản gia của Tư gia, ngồi bên dưới là Tư Khuynh Thần, còn Tư Hàn thì đứng cung kính phía trước.

"Tư Hàn, vừa rồi lời ngươi nói là thật sao?" Tư nguyên soái nhìn Tư Khuynh Thần đang bình tĩnh ngồi bên cạnh hỏi.

Tư Hàn ôm quyền khom lưng hồi đáp:"Mạt tướng không dám nửa câu dối trá!"

"Ân ~" Tư nguyên soái gật đầu, khóe miệng cong lên mỉm cười bảo Tư Hàn:" Tư Hàn, ngươi lui xuống trước đi, những hỏa đầu binh say rượu kia thì đưa về quân doanh, lĩnh mười quân côn!"

"Tư Hàn lĩnh mệnh!" Tư Hàn nói xong, xoay người rời khỏi thư phòng!

Thấy Tư Hàn lui ra, Tư nguyên soái mới nhìn sang nữ nhi ở bên cạnh,có vẻ sắc mặt nữ nhi mình không được tốt cho lắm, lo lắng hỏi:" Thần nhi ~ Việc hôm nay đúng như lời ngươi nói sao, Vu Thị đã sớm báo cho ngươi biết việc hắn muốn đến nơi đó uống rượu??" Tuy rằng vừa rồi Tư Hàn đã trình bày rõ ràng cụ thể chi tiết từng hành động của hắn ở Bách Hoa lâu, nhưng chẳng lẽ tên đó nói với nữ nhi mình xong rồi lại thật sự đến đó chỉ để uống rượu nghe nhạc.

"Ân, phụ thân, phu quân ở trong quân cũng chỉ giao hảo với vài vị huynh đệ trong doanh hỏa binh. Nữ nhi nghe phu quân nói qua quân pháp ngày thường rất nghiêm khắc, không thể uống rượu, cho nên cứ đến ngày nghỉ trong tháng thì những người này sẽ kéo vào thành đến chỗ đó uống rượu." Giọng điệu Tư Khuynh Thần bình thản.

Tư nguyên soái nhìn sắc mặt nữ nhi của mình một chút, nghe giọng của nàng cũng vẫn bình tĩnh không khác ngày thường bao nhiêu, sau đó nhớ lại tình huống gia nhập quân đoàn của mình thuở xưa, sắc mặt mới hoàn toàn bình thản lại:"Bất kể thế nào đi nữa, giờ đây thân phận của hắn đã khác xưa, đến nơi đó sẽ không ổn, đêm nay cứ để hắn thành thật quỳ gối sám hối đi, ngày mai hãy thả ra ~" Chính mình vừa về phủ còn chưa kịp uống một chén trà đã nghe hung tin, giữa ban ngày ban mặt mà tế tử thường ngày vẫn ân ái mặn nồng với nữ nhi của mình dám ra phủ đến thanh lâu tầm hoa vấn liễu, nổi giận không nhẹ, gầm lên lệnh Tư Hàn tiến đến bắt người, sau đó nữ nhi của mình lại bình tĩnh bước ra giải thích đỡ cho hắn. Cho nên mặc kệ thế nào ,vẫn phải phạt một lần cho chừa!

"Ân!" Tư Khuynh Thần bình thản gật đầu, cũng không nói thêm gì về vấn đề này.

Tư nguyên soái cũng không đàm luận về việc của Vu Thị nữa, nghĩ đến tin tức mình nghe vài ngày trước liền hỏi:" Thần nhi, nghe nói mấy hôm trước chúng ta đã bắt giữ công chúa và vương tử Thực Nhân Tộc?"

"Đúng vậy, phụ thân ~ Việc này chủ yếu là dựa vào sức của phu quân!" Tư Khuynh Thần nghĩ đến ngày tình cảnh bắt được đám người Thực Nhân Tộc ở Thiên Hương ngày ấy, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt.

"Vậy sao?" tư nguyên soái vuốt râu, hai mắt sáng ngời nhìn nữ nhi hỏi:"Như vậy, Thần nhi, chuyện áp giải sau đó lại là ý gì?" Hắn cực kì tin tưởng năng lực làm việc của nữ nhi mình, trong lúc áp giải lại để phạm nhân đào thoát là chuyện tuyệt đối không có khả năng phát sinh, vậy thì tất nhiên sẽ có dụng ý khác.

"Thưa phụ thân, việc này cũng là một diệu kế của phu quân ~" Tư Khuynh Thần nhìn ra được tâm tư của phụ thân nên cũng không giấu dếm nữa, kể từ đầu đến đuôi một cách tỉ mì, từ việc tình cờ bắt được vương tử và công chúa Thực Nhân Tộc ở Thiên Hương Lâu đến việc Vu Thị thực hiện kế "phản gián"(một trong 36 kế).

"Ha ha, thì ra là thế......" Tư nguyên soái nghe xong liền cười vui vẻ, trong lòng có chút vừa ý. Cười xong liền nghĩ đến việc nhị hoàng tử mượn danh nghĩa cổ vũ quân đội mà đến Biên thành trong mấy ngày sắp tới, nhướng mày, nhìn Tư Khuynh Thần nói:" Thần nhi, vị nhị hoàng tử này, tất nhiên là vi phụ không sợ, trong thế hệ trẻ của hoàng tộc thì người này cũng được xem là người có tâm cơ, kế hoạch lặng lẽ vào Biên thành của hắn tuy bị tế tử vô tình quấy nhiễu nhưng người này sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, chỉ sợ còn có những mưu tính khác, mấy ngày nay Thần nhi cũng phải chú ý một chút ~"

Tư Khuynh Thần mỉm cười với phụ thân mình, gật đầu nói:"Nữ nhi hiểu được!"

"Phụ thân, lần tuần tra này có phát hiện gì mới không?" Tư Khuynh Thần nghĩ đến chuyến tuần tra vài ngày trước của phụ thân.

"Đúng như chúng ta dự đoán, Bắc Nhung bên này không hề an phận, sợ rằng Thực Nhân Tộc quấy nhiễu Bắc thành bên kia và động tĩnh của Bắc Nhung bên này không thoát được liên quan ~" Tư nguyên soái nói xong khẽ cau mày.

Tư Khuynh Thần cũng bắt đầu trầm tư suy ngẫm.

Tư nguyên soái nhìn thấy khuôn mặt nữ nhi mình có chút xanh xao liền lo lắng nói:" Thần nhi, được rồi, việc này sẽ bàn sau, thời gian không còn sớm, ngươi về nghỉ ngơi trước đi~"

"Vâng, phụ thân ~" Tư Khuynh Thần suy nghĩ một chút liền cười nhẹ, đứng dậy nói với Tư nguyên soái:"Phụ thân vừa trở về, cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút!"

"Ân ~ đi đi!" Tư nguyên soái mỉm cười gật đầu với nữ nhi của mình!