"Tiểu Vu, kế tiếp chúng ta phải làm gì?" Thanh âm rầu rĩ của đại Quan kéo sự chú ý của ta từ trong quyển sách ra.
"Về phủ nguyên soái!" Cúi đầu tiếp tục nghiên cứu những chữ viết nhỏ màu đỏ.
"Không phải, tiểu Vu, ta muốn hỏi là hiện tại chúng ta cũng không còn phải nấu nướng gì cho tả hữu tướng quân nữa, vậy kế tiếp chúng ta đây phải làm gì?"
"À......" Suy nghĩ một chút, không đành lòng khép sách lại, cẩn thận cất lại chỗ cũ, suy nghĩ một hồi lâu mới nhìn đại Quan: "Đại Quan, kế tiếp, ta sẽ chuẩn bị hưởng thụ một cuộc sống hạnh phúc có kẻ hầu người hạ ở phủ nguyên soái. Mà ngươi sao, liền chính ngươi quyết định đi......" Cho tới bây giờ người đầu tiên ta nhận thức ở thế giới này là hắn, nếu cứ như vậy mà tách ra cũng có chút không nỡ. Nhưng, bữa tiệc trong thiên hạ đều sẽ có lúc tàn, huống chi hắn đến quân doanh là để rèn luyện khí khái nam tử của hắn, nay có thể có cơ hội an toàn rời đi quân doanh cũng không sai.
Quan Vân Trường mặt nhăn mày nhó, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nhìn ta nói: "Ân, tiểu Vu, ta quyết định, về sau vẫn là nên tiếp tục ở với ngươi trong Biên thành này, cùng ngươi đến phủ nguyên soái hưởng phúc đi ha ha......" Nói xong còn bày ra vẻ mặt kiêu ngạo.
"......" Mỗi khi Quan Vân Trường cười như vậy nghĩa là hiện tại hắn đang mơ tưởng mộng đẹp gì đó, khinh bỉ nhìn hắn: "Ngươi đã nghĩ xong từ sớm rồi chứ gì ~"
"Đúng vậy!" Quan Vân Trường đắc ý.
Khinh bỉ liếc hắn một cái: "Ngươi làm cách nào ?" Phủ nguyên soái vào dễ vậy sao?
"Hắc hắc, tiểu Vu, lúc ngươi ở giáo trường cầu hôn với Tư tướng quân, Phong quân sư đã phái người tìm ta, hắn nói nếu ta cũng muốn đi phủ nguyên soái thì nói với Tư Hàn một tiếng là được, hắc hắc, cho nên vừa rồi ta đã nói với Tư Hàn rồi......" Quan Vân Trường đắc ý nhìn ta.
"......" Ta là một kẻ trắng tay không nói, Quan Vân Trường thằng nhãi này nhìn thế nào cũng là một người có chút bối cảnh, vì sao bọn họ lại có thể dễ dàng cho hắn vào phủ nguyên soái? Chẳng lẽ bọn họ sẽ không sợ về sau hai chúng ta sẽ mưu đồ gây rối sao?
Nghĩ nghĩ đột nhiên nghĩ đến việc hôm nay ta tìm đại Quan, không phải vì mấy chuyện ta vẫn nghĩ chưa ra, mà là vì hiện tại đối với ta có một việc khác quan trọng hơn, tới gần đại Quan hạ giọng: "Đại Quan, lần này chúng ta thắng bao nhiêu tiền......" Nhỏ giọng là vì cao thủ như Tư Hàn vẫn còn bên ngoài. Tuy rằng hiện tại ta là tế tử đại nguyên soái, nhưng nếu như bị bắt gặp chơi cờ bạc trong quân doanh có vẻ như cũng không tốt lắm......
"Hắc hắc......" Đại Quan vừa nghe, lập tức lại hắc hắc cười gian hai tiếng, rồi lại khẩn trương hề hề xem xét một vòng trong xe nơi chỉ có hai chúng ta rồi mới chụp lấy cái bọc trên cổ, hạ giọng lại gần ta thì thầm: "Tiểu Vu, mấy cái này đều là chiến lợi phẩm của chúng ta, hắc hắc......" Hắn hưng phấn đến nỗi âm thanh cũng run rẩy.
"Ân?" Khó hiểu nhìn hắn nhẹ nhàng đặt cái bọc lên bên cạnh.
"Xem......" Đại Quan khẽ run tay cẩn thận tháo bỏ cái bọc.
"Hư......" Ta hút một hơi, nhìn đống bạc trắng lóe sáng kia, một đống lớn a...... Hình như bên trong còn lóe lên hai đĩnh vàng rực rỡ......Hèn gì hồi nãy trên đường sẽ nghe có tiếng kim loại vang lên.
"Này, nhiều như vậy......" Nhìn thấy một đống bạc như vậy, ta cũng không trấn định nổi, trái tim không chịu khống chế tăng tốc......
"Hắc hắc, tiểu Vu, nơi này tổng cộng là bốn ngàn năm trăm lượng......" Đại Quan hưng phấn chỉ vào đống bạc.
"Ách ~ Bốn, bốn ngàn năm, năm trăm lượng......" Tim của ta đập nhanh nửa nhịp, thanh âm cũng hơi hơi rung động, này không phải là một món tiền nho nhỏ, mà là một gia tài kếch sù a...... Hắc hắc......
"Hắc hắc, tiểu Vu, một canh giờ trước khi ngươi cầu hôn đại tướng quân, rất nhiều tướng sĩ đã lén đặt cược ở chỗ chúng ta, sau đó, ha ha...... Kết quả đều bị chúng ta hốt sạch......" Đại Quan hưng phấn mặt đỏ bừng.
" Đại Quan, chúng ta đi Thiên Hương lâu đi......" Nhìn chằm chằm đống bạc trắng, ta cũng vui vẻ không thôi......
"A?" Đại Quan sửng sốt, khó hiểu nhìn ta hỏi:"Hiện tại sao?"
"Ân, chúng ta đi ăn mừng một chút......" Lần trước chưa ăn được, không sao, lần này nhất định phải ăn đủ.
"Chúng ta sẽ ôm đống này theo sao?" Đại Quan nháy mắt chỉ vào đống bạc nhìn ta hỏi.
"Ách......" Nhìn chằm chằm núi nhỏ vàng bạc một hồi, do dự nói: "Chúng ta về phủ trước, sau đó lại đi Thiên Hương lâu?" Tiền tài không thể lộ ra ngoài ~
"Hảo......" Đại Quan gật đầu đồng ý.
Vừa đến phủ nguyên soái liền cùng Đại Quan hai người hưng phấn ôm túi bạc bước nhanh vào bên trong.
Mới vừa tiến đến tiểu viện của ta và đại tướng quân thì nhìn thấy tướng quân đại nhân một thân áo trắng mang theo Thị Kiếm, Thị Vũ hai người đi về phía chúng ta.
"Phu, phu nhân......" Kinh ngạc nhìn tướng quân đại nhân chậm rãi tới gần.
"Phu quân!" Ánh mắt bình tĩnh nhìn ta và đại Quan!
"Ha ha, phu nhân thật là tình cờ a......" Nghĩ đến túi bạc mình còn đang ôm trên tay, rồi nghĩ đến nơi xuất phát của đống bạc này mà lạnh cả sống lưng.
"Phu quân đây là?" Đại tướng quân nghi hoặc nhìn về phía tay ta một cái.
"Ta, ta đây là đi đón đại Quan, đón đại Quan, ha ha, này, đây là hành lý của đại Quan..." Vội vàng nhét túi bạc vào tay Quan Vân Trường đang đứng sửng sờ bên cạnh. Trong quá trình chuyển giao lại vang lên âm thanh leng keng của vàng khối va vào nhau.
Bị tầm mắt của nàng và Thị Kiếm Thị Vũ đứng phía sau nhìn có điểm chột dạ, trước khi nàng mở miệng liền vội vàng nói: "Phu nhân, các ngươi đây là đang định ra ngoài sao?"
"Ân!" Tướng quân đại nhân như cười như không nhìn ta, nhẹ nhàng gật đầu.
"Hắc, kia phu nhân cứ tiếp tục công việc hắc, ha ha, đi sớm về sớm hắc......" Kéo đại Quan qua một bên, phất tay với các nàng.
"Ân!" Tướng quân đại nhân liếc nhìn ta một cái rồi gật đầu mang Thị Kiếm Thị Vũ rời đi.
"Hộc......" Nhìn bóng dáng tướng quân đại nhân, vỗ vỗ ngực, ánh mắt kia của đại tướng quân quá thâm thúy mà lại sáng ngời, nếu nàng tiếp tục nhìn như vậy chắc rằng có thể nhìn xuyên thấu cái bọc này.
"Đại Quan......" Xoay người nhìn thấy cảnh đại Quan mang vẻ mặt si ngốc ôm cái bọc nhìn bóng dáng tướng quân đại nhân các nàng.
"A?" Đại Quan mê mang hồi đầu nhìn ta.
"Người ta đã đi mất rồi......" Quăng cho hắn một cái xem thường, không phải nơi này nói rằng vợ của bạn thì không thể đυ.ng vào sao, tuy rằng nói đại tướng quân không phải là thê tử chân chính của ta, nhưng nói thế nào đi nữa thân phận hiện tại của nàng cũng là thê tử của ta a. Mê gái cũng phải tiết chế giùm ta một chút chứ......
Đại Quan đỏ mặt nhìn ta hỏi: "Tiểu Vu, vị cô nương đi theo bên trái Tư tướng quân là ai a?"
"A?" Ta sửng sốt một chút, bên trái ?
"Là người đó đó......" Đại Quan bắt đầu nhăn nhó.
"Nàng ta là Thị Vũ, là thị nữ của đại tướng quân......" Nhìn vẻ mặt xuân tình của đại Quan lúc này, ta rùng mình một cái ~ vừa nãy hắn không nhìn đại tướng quân mà là nhìn Thị Vũ sao?
"Thị Vũ, ha ha...... Thật là dễ nghe......" Đại Quan lại bắt đầu ngây người......
"Đi thôi ~" Giật lấy cái túi hắn đang ôm trong lòng, quyết định kệ hắn còn đứng đó tiếp tục mê gái, đem bạc giấu kỹ mới là chính sự.
"Để chỗ nào mới tốt nhỉ?" Ôm bạc vào cửa, ánh mắt quét một vòng phòng ngủ từ trong ra ngoài cũng không tìm được chỗ nào thích hợp để cất giấu món tiền kếch sù này.
Đặt trên bàn trang điểm của đại tướng quân có vẻ không ổn, sẽ đập thẳng vào mắt, đặt trên giá sách hoặc trong ngăn kéo bàn cũng không được, giấu trong tủ quần áo cũng không thỏa đáng...... Đầu đầy mồ hôi tìm vài vòng trong phòng, cuối cùng chỉ có thể nhét cái túi vào trong một cuộn tranh cuốn trên bàn sách.
"Đại Quan, chúng ta đi thôi......" Từ túi bạc lớn lấy ra một bọc bạc nhỏ, kéo đại Quan còn đang ngẩn người thẳng tiến Thiên Hương lâu......
Tư Khuynh Thần mang theo Thị Kiếm hai người lên xe ngựa rời phủ, xe ngựa thong thả hướng Thiên Hương lâu phóng đi.
Bên trong xe ngựa, Thị Kiếm nghĩ đến cảnh vừa nãy gặp Vu Thị và Đại Quan không khỏi cất lời: "Tiểu thư, vừa rồi cô gia hai người kia có cổ quái......"
"Ân?" Tư Khuynh Thần vốn đang nhắm mắt, nghe Thị Kiếm nói liền ngước nhìn Thị Kiếm .
Thị Kiếm thấy tiểu thư nhà mình không nói gì, liền học bộ dáng xoa cằm suy tư của biểu tiểu thư Phong quân sư rồi nói: "Vừa nãy cô gia nhìn thấy tiểu thư thì thần sắc kích động không thôi, ngay cả ánh mắt luôn không ngừng trốn tránh. Còn cái bọc nặng nặng cô gia ôm theo cũng cực kì cổ quái......"
"Vậy sao?" Tư Khuynh Thần bình thản lên tiếng, trong mắt hiện lên tươi cười.
"Ân ~" Thị Kiếm gật gật đầu.
"Trước đại hôn của tiểu thư, không ít tướng sĩ trong quân doanh đã lén lập một ván cược......" Thị Vũ mặt không đổi sắc đột nhiên cất giọng nói trong trẻo lạnh lùng.
"A......" Thị Kiếm lắp bắp kinh hãi, sau đó tỉnh ngộ lại nói: "Thị Vũ ý ngươi nói cô gia và bọn họ lén tham gia đặt cược? Mà cái túi nặng nặng kia rất có thể là tiền cược cô gia kiếm được?"
Thị Vũ nhìn ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt của Tư Khuynh Thần rồi nói:"Trước đại hôn của tiểu thư, biểu tiểu thư cũng đã bảo Tư Hàn lập một ván cược, có không ít quan quân tướng sĩ đã vụиɠ ŧяộʍ tham gia......"
"Ngạch......" Thị Kiếm vốn còn muốn hỏi tiểu thư nhà mình nên xử lý thế nào, nhưng không ngờ người đưa ra lệnh cấm cờ bạc là quân sư biểu tiểu thư thế nhưng lại là người đi đầu trong việc lập sòng.
"Tiểu thư, vừa rồi thám tử báo lại đã xác định được vài tên Thực Nhân Tộc vào thành sáng nay đã đến Thiên Hương lâu......" Thị Vũ không hề đàm luận tiếp vấn đề lập sòng cờ bạc của cô gia các nàng với Thị Kiếm.
"Ân!" Tư Khuynh Thần chậm rãi thu hồi tươi cười trên mặt rồi thản nhiên hỏi:" Thị Vũ, nhị hoàng tử đi đến đâu rồi?"
"Tiểu thư, bọn họ đã gần đến ải Lan Cốc, chậm nhất là sáng mai sẽ đến Biên thành." Thị Vũ trả lời.
"Tiểu thư, đám Thực Nhân Tộc này vì cớ gì lại đột nhiên đến Biên thành của chúng ta?" Thị Kiếm khó hiểu nhìn tiểu thư nhà mình.
Tư Khuynh Thần trầm mặc không trả lời, qua một hồi lâu nhìn Thị Vũ hỏi: "Thị Vũ, có tra ra thân phận của mấy tên Thực Nhân Tộc này không?"
"Không có!" Thị Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.
"Phải mau chóng tra ra thân phận của bọn họ!" Tư Khuynh Thần nói xong, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
"Vâng!" Thị Vũ gật đầu ứng lời.
Trong thùng xe lại an tĩnh cho đến khi xe ngựa dừng lại cạnh Thiên Hương lâu. Tư Khuynh Thần mang theo khăn che mặt trắng, lặng lẽ theo cửa hông tiến vào một căn phòng có vẻ khuất bên trong Thiên Hương lâu.
Sau khi ba người ngồi xuống, tiểu nhị vội mang chút trà bánh vào, khi hắn đứng cạnh Tư Khuynh Thần liền cúi đầu mấp máy môi phát ra thanh âm chỉ đủ để mình Tư Khuynh Thần có thể nghe được: "Tiểu thư ~ Các vị khách mới tới đang ở phòng chữ Thiên bên cạnh." Nói xong liền mỉm cười cung kính lui ra ngoài cùng một tiểu nhị khác.
Trong phòng, ba người trầm mặc, mà những tiếng ồn ào thô lỗ cách vách vẫn đang chậm rãi truyền lại, trong đó lẫn khuất một giọng nữ thanh thúy vang lên, nhưng nội dung lại không hề liên quan tới việc đánh giá đồ ăn ở Thiên Hương lâu này thế nào, mà là vài câu trấn an đồng bạn bình tĩnh đừng để ý đến lão nhân đang ngồi kể chuyện bên dưới lầu kia.
"Tiểu thư, là cô gia!" Thiên Hương lâu có kiến trúc theo dạng hình tròn, mà thiết kế của phòng trên lầu hai lại càng đặc biệt, bên trong phòng có một màn che cửa sổ có hai lớp có thể cho phép người trong phòng nhìn rõ cảnh náo nhiệt bên dưới lầu. Mà lúc này Thị Kiếm đang đứng trước cửa sổ, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Vu Thị và Quan Vân Trường mang theo Tư Hàn bước vào tìm một cái bàn trống ngồi xuống.