Chương 29: Thanh di

Cơ Hạo ngồi ở đỉnh đầu một con Tứ Xỉ Mãnh Mã, tò mò hướng bốn phía nhìn xung quanh.

Tứ Xỉ Mãnh Mã, đây là đà thú (thú cõng, chở) thường thấy nhất ở Nam hoang, cao hơn sáu trượng, dài hơn mười trượng, Tứ Xỉ Mãnh Mã trưởng thành man lực có thể sánh bằng chiến sĩ Tiểu Vu Cảnh trung giai, trèo non lội suối tiện lợi nhất.

Cơ Hạo cưỡi chính là voi đầu đàn của một đàn hơn trăm con mãnh mã cự thú, cự thú cao gần mười trượng ra sức lắc đầu, bốn cái ngà voi dài đến mấy trượng dễ dàng xé nát cây gỗ lớn chặn đường, ở trong rừng thật rậm mở ra một con đường lớn.

Một con Huyết Ban Lão Lang (sói già có đốm màu máu) nhe răng trợn mắt chắn phía trước, phát ra tiếng tru lên mang tính uy hϊếp, muốn đem những cự thú xâm nhập lãnh địa nhà mình dọa đi. Nhưng con voi hạ xuống một cước nặng nề, con Huyết Ban Lão Lang thực lực có thể so với chiến sĩ Tiểu Vu Cảnh bình thường đã bị giẫm thành bánh thịt.

“Đại gia hỏa, thật cừ!” Cơ Hạo vui vẻ sờ đầu con voi, rất thân thiết gãi gãi da thịt non mềm sau tai nó. Con voi thích ý ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, há mồm hắt xì, một cơn bão táp thổi ra, đem mấy cây gỗ lớn to mấy người ôm ngoài mười mấy trượng chấn thành vô số mảnh vỡ.

Phía sau con voi dẫn đầu là một con voi cái so với Tứ Xỉ Mãnh Mã khác khổng lồ hơn một vòng, cũng chính là bạn lữ voi đầu đàn. Mẫu tượng trên lưng dựng một cái phạm vi mấy trượng bình đài, kiến một cái có thể chắn phong che vũ túp lều, thân thể còn thực suy yếu Thanh Phục đang nằm ở túp lều trong, mỉm cười nhìn Cơ Hạo.

Cơ Hạ đứng ở đỉnh đầu con voi cái, không ngừng hướng chiến sĩ trên Tứ Xỉ Mãnh Mã phía sau hô hào:

“Chú ý, cẩn thận kịch độc chướng khí và đám đông độc trùng, càng phải cẩn thận dây leo ăn thịt người đánh lén. Nhất định phải theo kịp đội ngũ, tuyệt đối không thể tụt lại phía sau.”

Rừng rậm Nam hoang hung hiểm vô cùng, cho dù là Đại Vu lẻ loi một mình hành tẩu ở bên trong cũng có thể bị hung hiểm không biết tên làm bị thương nặng. Cơ Hạ làm thủ lĩnh đội ngũ, phải luôn nhắc nhở tộc nhân phía sau không thể sơ ý.

Trong một đội ngũ này, trừ Cơ Hạ, còn có ba chiến sĩ vừa mới bước vào Đại Vu Cảnh—— Cơ Ưng, Cơ Lang, Cơ Báo, bọn họ đều là tộc nhân gần gũi với Cơ Hạ. Mặt khác còn có năm mươi chiến sĩ tinh anh Tiểu Vu Cảnh, sáu trăm chiến sĩ Vu Nhân cảnh tầng năm trở lên, ở trong rừng rậm Nam hoang, đội ngũ như vậy đã đủ cường hãn.

Đội ngũ khổng lồ tấp nập đi xa, đỉnh một ngọn núi ngoài Kim Ô lĩnh, Khương Dao sắc mặt xanh mét oán độc vô cùng nhìn đội ngũ đi xa, gương mặt vặn vẹo giống như nữ quỷ chết thảm dữ tợn: “Cơ Hạ! Thanh Phục! Còn có Cơ Hạo tiểu tạp – chủng chết tiệt này!”

“Sinh Tử Thứ! Thanh Phục, ngươi vậy mà phế bỏ truyền thừa vu bảo bộ tộc nhà mình để cứu mệnh! Thật sự là tiện nữ nhân chết tiệt!”

“Các ngươi đều phải chết, đều phải chết! A Võ, con ta! Đứa con bảo bối nhất của ta!” Thân thể Khương Dao kịch liệt run run, trong con ngươi hung quang lóe lên hỗn loạn.

Khương Bặc đứng ở phía sau Khương Dao, mặt cũng âm trầm nhìn chằm chằm con gái mình: “Xem xem ngươi làm chuyện tốt, vốn có thể an an ổn ổn thu thập bọn chúng. Nhưng hiện tại, lại đã có phiền toái lớn như vậy. Cơ Hổ, Cơ Phong, Cơ Thủy ba người đã chết, phụ thân bọn hắn đối với chúng ta không có nửa điểm oán khí sao?”

Hừ lạnh một tiếng, Khương Bặc nghiến răng nói: “Càng phiền toái hơn là Khương Tuyết nha đầu kia! Ta bảo ngươi trông chừng chặt nó, trông chừng chặt nó! Nhưng ngươi... Ngươi... Ngươi cố ý phóng túng nó đi tìm Cơ Hạo gây sự! Hiện tại Cơ Hạo chưa chết, Khương Tuyết lại không thấy nữa, ngươi bảo ta đi nói với Khương Truật lão quỷ đó như thế nào?”

Khương Dao cười dữ tợn ‘hắc hắc’, tiếng cười thê lương khiến Khương Bặc cũng rùng mình. Nàng u ám nhìn phụ thân mình, nghiến răng nói: “Nhưng lại có gì quan hệ đâu? Thứ chúng ta muốn đạt được từ trên người Hỏa Nha bộ, không phải đã tới tay sao? Vị đại nhân kia muốn, chúng ta về sau có thể cuồn cuộn không ngừng cung cấp.”

Một mảng ánh sáng đỏ hiện lên ở trên mặt Khương Bặc, hắn mỉm cười liên tục gật đầu: “Lời này thật ra có đạo lý, một chút phiền toái, khúc chiết, một chút tổn thất, cũng là cần thiết. Chỉ cần vị đại nhân kia cao hứng, chỉ cần chúng ta có thể góp sức cho hắn nhiều hơn, về sau lợi ích của chúng ta cũng không phải là người bình thường có thể tưởng tượng.”

Khương Dao nhìn Khương Bặc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta muốn cả nhà Cơ Hạ sống không bằng chết! Các ngươi, cũng không được ngăn ta nữa!”

Khương Bặc trầm mặc một phen, nhẹ nhàng khoát tay áo: “Chỉ cần không cho đám lão bất tử này của Hỏa Nha bộ phát hiện, tùy tiện ngươi làm gì thì làm. Chuyện này, cũng nên kết thúc rồi.”

Mặt trời mọc mặt trời lặn, tinh tú xoay tròn. Vượt qua núi cao, qua sông lớn, từng chém gϊếŧ với đàn cá sấu ăn thịt người, từng dây dưa với vô số rắn độc, gặp vô số sinh linh cổ quái, đội ngũ Cơ Hạo ở trong rừng rậm tiến lên hơn nửa tháng, đã rời xa Kim Ô lĩnh.

Ven đường có mấy chục bộ lạc của Hỏa Nha bộ phân bố, đội ngũ ở trong những bộ lạc này thu hoạch tiếp tế tiếp viện phong phú, đồng thời ở dưới sự triệu hồi của Cơ Hạ, những bộ lạc này cũng chia phái ra một bộ phận chiến sĩ tinh nhuệ đi theo, quy mô đội ngũ ước chừng tăng lên khoảng gấp đôi.

Một ngày này, Cơ Hạo đang ngồi ở trên đầu voi đầu đàn buồn ngủ, ngà voi voi đầu đàn xé rách một mảng màn che cây mây dày nặng, phía trước đột nhiên sáng ngời, một cái hồ lớn tươi đẹp xuất hiện ở trước mắt Cơ Hạo.

Mặt hồ màu lam kéo dài hơn ngàn dặm, bên hồ là đất cát trắng tinh mịn, đám đông rùa nước ngọt hình thể thật lớn lười nhác nằm úp sấp ở trên cát, đang dại ra phơi nắng. Trên không có vô số thuỷ điểu màu trắng xoay quanh lên xuống, thỉnh thoảng từ trong nước cắp lên con cá không ngừng nhảy loạn.

Bên hồ cách Cơ Hạo không đến một dặm, trên một tảng đá đen sì, một con giao long dài mười mấy trượng đang nằm úp sấp ở nơi đó ngáy ngủ. Nghe được con voi đầu đàn làm ra động tĩnh, con giao long này đánh cái hắt xì, miễn cưỡng nhìn Cơ Hạo một cái, nhanh chóng chui vào trong hồ nước biến mất không thấy.

Cơ Hạo ngơ ngác nhìn phương hướng giao long biến mất.

Một con giao long thật sự, vảy màu trắng, râu rồng màu trắng, trên đầu mọc một cái sừng duy nhất, bụng có ba móng vuốt, toàn thân tản mát ra khí tức thần dị mà cường đại. Đây là giao long thật sự, Cơ Hạo bị hình thể mượt mà hoàn mỹ của nó mê hoặc.

“Một con giao nho nhỏ, đáng tiếc chuồn quá nhanh, bằng không chém nó, mùi vị thịt giao không gì ngon hơn.” Cơ Hạ phẫn nộ nhìn khối đá ngầm kia oán giận nói: “Vẫn là lúc a ba của a ba còn sống, a ba từng ăn thịt giao một lần. Chậc chậc, hương vị đó, Hạo, có cơ hội nhất định phải gϊếŧ một con giao long thử xem hương vị đó.”

Cơ Hạo từ đáy lòng cảm khái một tiếng, thật sự là đủ dũng mãnh, giao long cũng chỉ là con mồi dùng để lấp đầy bụng sao?

Đột nhiên, trong rừng rậm phía chéo một bóng xanh hiện lên, trong vô thanh vô tức, một mũi tên đột ngột xuất hiện ở trước mặt Cơ Hạ.

Cơ Hạ cười lớn một tiếng, búng ngón tay đem mũi tên chấn vỡ, sau đó hướng về chỗ tên đến cười nói: “Ảnh, ngươi gần đây chưa ăn no sao? Trên mũi tên này một chút khí lực cũng không có, hay là ngươi bị bà nương nhà mình đem khí lực rút sạch?”

“Đại huynh, ngươi đừng dạy hư trẻ con! Đây là Hạo à? Ta vẫn là lúc nó mới sinh ra từng thấy nó.”

Trong tiếng cười, một thanh niên dáng người cao gầy gầy yếu, hành tẩu như gió từ trong rừng rậm chạy nhảy ra. Tốc độ hắn cực nhanh, khi hành tẩu phía sau cũng kéo theo tàn ảnh. Theo sát sau hắn, tấp nập có gần hai trăm thanh niên nam tử gầy yếu cao gầy tương tự đều nhanh chóng lướt ra.

Những nam tử này thuần một màu cầm trường cung, bên hông đeo túi tên da thú cực lớn.

Cơ Hạo nhìn thanh niên dẫn đầu, rất nhanh từ trong trí nhớ lúc mới sinh ra tìm được tin tức của hắn: “A cữu, người từ Thanh Di bộ một đường chạy tới nơi này, cũng không nhẹ nhàng nhỉ?”

Thanh Ảnh, em trai ruột của Thanh Phục, thủ lĩnh chiến sĩ Thanh Di bộ.

Cơ Hạo nhìn Thanh Ảnh, trong lòng tràn ngập vui mừng.

Các chiến sĩ phía sau Cơ Hạ cười nhảy xuống khỏi Tứ Xỉ Mãnh Mã, giang đôi tay hướng Thanh Ảnh bọn các chiến sĩ Thanh Di bộ nghênh đón.