- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Dị Giới
- Vu Thần Kỷ
- Chương 20: Ương ngạnh
Vu Thần Kỷ
Chương 20: Ương ngạnh
Vu bảo, vu bảo, truyền thừa vu bảo.
Trong đầu Cơ Hạo vô số ý niệm hỗn loạn, khẩn trương nhìn chằm chằm Cơ Hạ.
Cơ Xu mang theo tiếng cười càn rỡ lao tới trước người Cơ Hạ, mộc trượng bị lửa ba màu bao lấy, nện mạnh ở trên khiên vảy rồng. Tiếng va chạm nặng nề chấn động làm nham thạch nóng chảy phía dưới bọn họ nhấc lên sóng cao mấy chục thước, từng cơn sóng nhiệt hướng bốn phía quay cuồng, vô số đại thụ trên núi chung quanh ‘vù’ một cái cháy lên giống như cây đuốc.
Cơ Hạ cầm khiên, phát ra một tiếng chú ngữ trầm thấp, vảy rồng tạo thành tầm khiên lần lượt sáng lên, trên mỗi một miếng vảy rồng đều có hoa văn huyền ảo thiên nhiên hình thành phun lửa, vô số ánh lửa nhỏ bé phun ra, giống như kén tằm đan xen, đem Cơ Hạ bảo vệ gắt gao ở chính giữa.
Tiếng chim hót bén nhọn không dứt bên tai, hỏa phượng trong mộc trượng lao ra phun ánh lửa, ánh lửa thật dài giống như đao sắc xé rách bức tường lửa do tấm khiên phun ra. Tiếng ma sát chói tai không dứt bên tai, xen lẫn tiếng va chạm của Cơ Xu kéo dài không dứt, tiếng gầm hỗn loạn chấn cho tộc nhân Hỏa Nha bộ xem cuộc chiến đều phải bịt kín tai.
“Gϊếŧ!” Cơ Xu điên cuồng công kích, Cơ Hạ hét to một tiếng, trường mâu trong tay hóa thành một luồng sáng loá mắt đâm ra.
Vang lên ‘Vù’ một tiếng, trong ánh lửa thân thể Cơ Xu đột nhiên hóa thành tia lửa ba màu thật nhỏ giống như vô số sợi tóc tản ra. Ánh lửa nhỏ bé giống như suối phun lao lên cao hơn một ngàn trượng, ở trời cao hướng vào phía trong hội tụ, vô số đốm lửa phun ra, thân thể Cơ Xu một lần nữa xuất hiện.
“Đại huynh!” Cơ Xu vô cùng đắc ý cất tiếng cười to: “Đây là vu trượng bên người thượng cổ nhân vương ‘Toại Nhân thị’ trong truyền thuyết, khác với Đại Vu chúng ta nắm giữ hậu thiên hỏa diễm, lửa trong Toại Nhân Trượng là tiên thiên Tam Vị Hỏa có thể thiêu hủy vạn vật, có lực lượng vô biên đó!”
Hai tay nắm Toại Nhân Trượng dùng sức vung lên, Cơ Xu cười lạnh nói: “Ngươi đã kiến thức được, chỉ cần cây vu trượng này còn trong tay ta, bất cứ công kích nào cũng không thể thương tổn đến cơ thể ta! Bất cứ công kích nào, đại huynh! Ngươi căn bản không thương tổn đến một sợi tóc của ta!”
Ánh lửa hừng hực, thân thể Cơ Xu lại hóa thành lửa ba màu, xen lẫn trong lửa nóng hỏa phượng phun ra hướng phía dưới tấn công.
Cơ Hạ thu hồi trường mâu không thu hoạch được gì, hừ lạnh một tiếng, cũng cắn chót lưỡi, đem một dòng máu tươi phun ở trên tấm khiên long lân. Một tiếng long ngâm cao vυ"t phóng lên cao, tấm khiên thoát ly cánh tay Cơ Hạ bay lên, lơ lửng ở đỉnh đầu Cơ Hạ thả ra từng tầng lửa dày nặng dinh dính đem hắn bảo hộ ở phía dưới.
Ánh lửa trên long lân bắn ra bốn phía, hư ảnh một con rồng lửa dài đến trăm trượng dần dần bay lên. Nhiệt độ trong không khí càng lúc càng cao, ngọn núi cách Cơ Hạ hai mươi mấy dặm cũng có dấu hiệu hòa tan.
Đem trường mâu ôm trước ngực, hai tay Cơ Hạ đặt trên bụng, miệng niệm chú ngữ, trong cơ thể không ngừng có ánh lửa giống như nước chảy phun ra.
“Vô dụng! Đại huynh! Cho dù ngươi kích phát toàn bộ lực lượng huyết mạch của ngươi, ngươi chỉ là vẻn vẹn một gã Đại Vu, ngươi sao có thể chống đỡ được truyền thừa vu bảo của thượng cổ nhân vương?” Cơ Xu cất tiếng cười to, trong ánh lửa bóng dáng Toại Nhân Trượng chợt lóe mà qua, trong thời gian ngắn Cơ Xu hướng Cơ Hạ đánh xuống mấy trăm trượng.
Ánh lửa bắn ra bốn phía, lửa cuồn cuộn hóa thành một bức tường lửa hướng bốn phía khuếch tán ra.
Cơ Hạo chỉ cảm thấy đôi mắt đau đớn, ánh lửa chói mắt khiến hắn không mở được mắt.
Trong ánh lửa chói mắt đột nhiên truyền đến một tiếng nổ chói tai, Cơ Hạo nhìn chăm chú, vừa lúc nhìn thấy tấm khiên vảy rồng ầm ầm vỡ nát, hư ảnh rồng lửa bị đập tán loạn, ánh lửa ba màu bao vây thân thể Cơ Hạ, Cơ Hạ còn chưa kịp thúc giục huyết mạch lực phun từng ngụm máu, bị một trượng đánh bay ra ngoài.
Ngực Cơ Hạ lõm xuống, một đòn đáng sợ đem toàn bộ xương sườn của hắn đập gãy, ở trên ngực hắn xuất hiện một vết lõm to bằng đầu người, tất cả da thịt trước ngực đều bị lửa đốt thành tro bụi, trong vết thương không ngừng phun ra lượng lớn máu tươi, nhưng máu tươi cũng nhanh chóng bị lửa ba màu đốt thành làn khói.
Cơ Hạ phun ra từng ngụm máu, hai mắt thất thần bay về phía sau.
Một đòn này đem Cơ Hạ đánh bay khoảng mấy chục dặm, cũng cắm đầu va vào trên một vách núi, ngọn núi cao mấy trăm trượng ầm ầm sụp xuống, núi đá ở nháy mắt bị lửa ba màu bám vào ở trên người Cơ Hạ đốt thành khói.
Cơ Xu nghiến chặt hàm răng, mím chặt môi, thân hình hóa thành ánh lửa hướng Cơ Hạ đuổi gϊếŧ. Mấy chục con hỏa phượng to lớn giành trước bay về phía Cơ Hạ, cách thật xa đã phun ra các luồng lửa mãnh liệt.
“Đại huynh, tiếp tục đánh với ta! Ngươi sẽ không nhẹ nhàng như vậy đem vị trí thủ lĩnh chiến sĩ bản tộc nhường cho ta chứ?” Cơ Xu giơ mộc trượng, hung hăng hướng Cơ Hạ đánh tới, cùng lúc đó, hắn còn lớn tiếng tác chiến: “Ngươi là con người rắn rỏi phải không, ngươi sẽ không cứ như vậy đã nhận thua, có phải không?”
Trong nháy mắt, mọi người đều không ngờ Cơ Hạ sẽ thua nhanh như vậy, ngay cả Cơ Khuê đám lão vu tế cũng không nghĩ tới, uy lực của Toại Nhân Trượng lại đáng sợ như thế, Cơ Hạ cũng có vu bảo hộ thân, lại bị một đòn của Cơ Xu đánh sụp đổ.
Mắt thấy không ai có thể kịp thời làm ra phản ứng, một trượng này của Cơ Xu hạ xuống, cho dù hắn không dám to gan lớn mật gϊếŧ chết Cơ Hạ, nhưng Cơ Hạ ít nhất cũng phải tàn phế, cả đời không còn có khả năng hồi phục.
Chỉ có Cơ Hạo đã sớm có chuẩn bị tâm lý đối với Cơ Hạ bị thua, một phen lời của Cơ Xu còn chưa nói xong, Cơ Hạo đã lấy toàn bộ khí lực, nguyên lực khổng lồ trong tử phủ nguyên đan nháy mắt bốc hơi gần hết: “Ta nhận thua... A ba ta thua rồi. Cơ Xu a thúc, ngươi hiện tại là thủ lĩnh chiến sĩ Hỏa Nha bộ chúng ta, toàn bộ chiến sĩ tộc ta đều phải nghe mệnh lệnh của ngươi.”
Thanh âm Cơ Hạo giống như bảo kiếm rung động tới tận tầng mây, thực sự có lực đạo thiết kim toái ngọc. Màng tai của mấy chục tộc nhân ở gần Cơ Hạo bị một tiếng rống to của hắn chấn động vỡ nát, đôi tai đồng thời phun ra lượng lớn máu tươi, rú thảm ôm tai ngồi xổm xuống đất.
Thân thể Cơ Khuê giật mình một cái, nháy mắt bị Cơ Hạo đánh thức, hắn lớn tiếng quát: “Cơ Xu, ngươi thắng rồi, dừng tay!”
Thân thể Cơ Xu hơi cứng đờ, đã có mấy con hỏa phượng lao tới trước mặt Cơ Hạ, ánh lửa phun ra, mắt thấy sắp đốt tới trên người Cơ Hạ. Nếu Cơ Xu hiện tại muốn dừng tay vẫn kịp ngăn lại.
Nhưng Cơ Xu chỉ là thân thể hơi cứng đờ, sau đó hắn ‘luống cuống tay chân’ giơ lên Toại Nhân Trượng, lớn tiếng kêu lên: “A nha, vu bảo này lực lượng quá mạnh mẽ, ta không thể khống chế nó...”
Ánh lửa trong miệng hỏa phượng tiếp tục phun ra, một bóng người đột ngột xuất hiện ở trước mặt Cơ Hạ. Thanh Phục chân đạp một phiến lá màu xanh chắn trước người Cơ Hạ, hai tay vung lên, vô số cây mây, đóa hoa đột ngột sinh ra, hợp thành một bức tường thật dày trước người.
Mấy con hỏa phượng phun ra ánh lửa hung hăng cắt ở trên bức tường cây, cây mây, đóa hoa màu xanh lục ầm ầm nổ thành vô số khói lửa, thân thể nhỏ nhắn của Thanh Phục run lên, tóc dài đột nhiên hừng hực thiêu đốt, trong thất khiếu có máu tươi sôi trào không ngừng phun ra.
“Cơ Xu, ta - dcm - ngươi!” Cơ Hạo dùng sức siết tay, khàn cả giọng rít gào lên. Mắt thấy ánh lửa sắp nuốt hết thân thể Thanh Phục và Cơ Hạ, nhưng hắn thực lực gầy yếu căn bản không có sức ngăn cản!
Lúc chỉ mành treo chuông, Cơ Khuê và tám lão vu tế khác đồng thời lắc mình đến trước mặt Thanh Phục, chín người vung tay, mảng lớn lông chim quạ màu vàng vù vù bay lên, hóa thành một bức tường lông mềm dẻo chắn trước ngọn lửa hỏa phượng phun ra.
Cơ Khuê nhìn Cơ Xu gương mặt vặn vẹo lạnh nhạt nói: “Dựa theo quy củ tổ tiên, Cơ Xu, ngươi đã đánh bại Cơ Hạ, ngươi hiện tại là thủ lĩnh chiến sĩ tộc ta.”
Cơ Xu nắm chặt Toại Nhân Trượng, hỏa phượng xoay quanh trước người một con tiếp nối một con tiêu tán.
Hắn vênh váo tự đắc giơ lên Toại Nhân Trượng, điên cuồng cất tiếng cười to lên:
“Phải, ta đánh bại Cơ Hạ, hiện tại ta là thủ lĩnh chiến sĩ Hỏa Nha bộ! Từ nay về sau, trọng trách trấn thủ thánh địa, bảo vệ xung quanh lãnh địa Hỏa Nha bộ ta giao cho ta đi! Phế vật yếu đuối vô năng này, hắn căn bản không có tư cách thống lĩnh chiến sĩ tộc ta!”
Cuồng ngạo nhìn quét Cơ Khuê, Cơ Xu ngạo nghễ nói: “Đại Vu tế, về sau việc chinh chiến chém gϊếŧ của bản tộc cứ giao cho ta đi. Các ngươi không cần quan tâm những điều này nữa, mỗi ngày bào chế một ít vu dược, câu thông thêm với tổ linh, ăn cơm uống nước cho tốt, ăn ngủ nghỉ ngơi cho tốt là đủ rồi!”
Cơ Khuê và mấy lão vu tế trợn mắt há hốc mồm không thể lên tiếng, da mặt run rẩy ngơ ngác nhìn Cơ Xu.
Trên Kim Ô lĩnh, hơn phân nửa tộc nhân lặng ngắt như tờ, chỉ có tộc nhân một bộ lạc kia của Cơ Xu đồng thời lên tiếng hoan hô.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Dị Giới
- Vu Thần Kỷ
- Chương 20: Ương ngạnh