- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Dị Giới
- Vu Thần Kỷ
- Chương 1611: Giải phong Vô Chi Kỳ
Vu Thần Kỷ
Chương 1611: Giải phong Vô Chi Kỳ
Thân hình cao tới mười mấy trượng, Vô Chi Kỳ giống như một ngọn núi nhỏ chắn trước mặt Da Ma La Gia và Bà La Già.
Lông dài màu lam bạc ở toàn thân như rong trong nước nhẹ nhàng tới lui, trong u quang màu lam bạc mỹ lệ tràn ngập hơi thở nguy hiểm làm người ta hít thở không thông. Yêu khí khủng bố như bùn lầy trong đầm lầy, từ từng cái lỗ chân lông xâm nhập thân thể chiến sĩ dị tộc xung quanh, làm bọn họ phải há mồm, mới có thể miễn cưỡng đạt được một chút không khí duy trì sinh mệnh.
Tiếng xương nứt ‘Rắc rắc’ không dứt bên tai, Vô Chi Kỳ tận tình phóng thích yêu khí của mình, sự khủng bố thật sự của hồng hoang cự yêu không chút che dấu triển lộ trước mặt người ta. Yêu khí của hắn mang đến áp lực cực lớn, xương khớp toàn bộ chiến sĩ dị tộc trong trăm dặm bên người hắn đều bị nghiền vang lên ‘Rắc rắc’, chiến sĩ dị tộc thực lực hơi yếu một chút khớp xương toàn thân đã sụp đổ ngã bệt xuống đất.
Vô Chi Kỳ nhe răng trợn mắt cười, đôi tay tráng kiện nhẹ nhàng vung cây gậy lớn ngưng tụ từ huyền băng.
Vừa rồi chiến sĩ dị tộc điên cuồng gϊếŧ hại chiến sĩ nhân tộc dưới trướng Nghệ Địa, Vô Chi Kỳ coi như không thấy —— hắn chính là đang ‘trung thành’ theo yêu cầu của Cơ Hạo, sắm vai Tự Văn Mệnh không biết chạy đi đâu đang làm gì, hắn tận trung cương vị công tác, hắn cũng lười ra tay cứu các tiểu tử nhân tộc.
Hắn chính là thuỷ thần sông Hoài, yêu ma cự phách sót lại từ thời đại hồng hoang, người chết hắn gặp nhiều rồi, chết mấy chục vạn tiểu tử nhân tộc đã tính là gì? Vô số năm qua, tộc nhân nhân tộc từng bị Vô Chi Kỳ tự mình gây hại hắn đã có bao nhiêu?
Nhưng Da Ma La Gia muốn đánh chết Viên Lực, Vô Chi Kỳ nhất thời đứng dậy.
Mặc dù có rất nhiều rất nhiều con cháu hậu duệ, nhưng Viên Lực là một đứa có tiền đồ nhất trong toàn bộ con cái của Vô Chi Kỳ—— ai bảo Viên Lực đầu nhập vào môn hạ Vũ Dư đạo nhân chứ? Chỉ có các sinh linh cường đại từng trải qua thời đại hồng hoang mới thật sự hiểu, Vũ Dư đạo nhân ý nghĩa cái gì.
“Cô bé, con nhà ta trêu chọc ngươi như thế nào, đáng để các ngươi đêm hôm canh ba chạy tới gϊếŧ người?” Vô Chi Kỳ đem cây gậy lớn chống thật mạnh trên mặt đất, nhất thời xung quanh đất rung núi chuyển một trận, từng luồng khí lạnh màu lam bạc gào thét như đao hướng bốn phía lao đi, đem từng tòa cung điện lầu các xé vụn.
Da Ma La Gia và Bà La Già mang theo sự xem thường quái dị nhìn Vô Chi Kỳ.
Nếu bọn họ còn là chính bọn họ, bọn họ tất nhiên đã bị lực lượng khủng bố Vô Chi Kỳ triển lãm ra dọa xoay người bỏ chạy. Nhưng hiện tại, bọn họ không biết nên không sợ nhìn Vô Chi Kỳ, kiêu căng hất cằm, khinh miệt mà không ngừng hừ lạnh một tiếng.
Tư liệu Vô Chi Kỳ chảy qua ở trong lòng Da Ma La Gia và Bà La Già, theo liên hệ kỳ dị nào đó trong linh hồn, Ngu Hoặc ngoài mấy trăm dặm trên kiệu liễn vàng ròng to lớn kia nhanh chóng biết được toàn bộ tư liệu của Da Ma La Gia và Bà La Già đối với Vô Chi Kỳ.
“Nguyên thủy thần tộc thủy thuộc tính thế giới này, một thần tử dưới trướng thuỷ thần?” Con mắt Ngu Hoặc theo bản năng ngưng trệ một chút, hắn chợt ngẩng đầu lên, cẩn thận cảm thụ một phen yêu khí không kiêng nể gì, ngông cuồng dữ dội Vô Chi Kỳ phóng ra, gương mặt trắng nõn hung hăng run rẩy lên: “Bọn hạ đẳng gia tộc sa cơ thất thế này, bọn hắn thật sự là... Vận khí tốt mà!”
Ngu Hoặc rất khó hiểu nhìn bầu trời bị yêu khí Vô Chi Kỳ phóng ra chiếu thành màu lam bạc.
Yêu khí mạnh mẽ như thế, ở trong cảm giác của Ngu Hoặc, khí tức mạnh mẽ tuyệt đối không kém thánh tôn ‘Miện’ hào của Bàn Ngu thế giới một chút nào, chỉ thuộc về một trong tám đại trọng thần dưới trướng thuỷ thần Cộng Công? Đùa cái quái gì thế? Hoặc là bọn ngu xuẩn xâm nhập Bàn Cổ thế giới lầm rồi, hoặc chính là... Đám sinh vật dân bản xứ Bàn Cổ thế giới, bọn họ che dấu cũng quá tốt rồi.
“Hoặc là, một số mâu thuẫn nội bộ nào đó không muốn người ta biết?” Ngu Hoặc như có hứng thú cười: “Ở thời điểm bọn sa cơ thất thế may mắn kia xâm nhập thế giới này, các tồn tại có được lực lượng cường đại kia... Bọn họ muốn mượn cơ hội suy yếu đối thủ cạnh tranh của mình? Thú vị, rất thú vị. Ta thích loại kẻ địch chơi tâm cơ này, quá thú vị rồi.”
Vô Chi Kỳ tùy ý phóng thích yêu khí đánh chết đám đông chiến sĩ dị tộc, khí lạnh khủng bố đem linh hồn bọn họ đều xay thành mảnh vụn.
Vô số mảnh vỡ linh hồn hóa thành điểm sáng màu bạc phóng lên cao, nhanh chóng bị vòng xoáy linh hồn Ngu Hoặc chế tạo cắn nuốt. Mảnh vỡ linh hồn mang theo khí lạnh thấu xương bị Ngu Hoặc há mồm cắn nuốt, dần dần, trong vô số sợi tơ ánh sáng màu đen trên thân Ngu Hoặc đã mơ hồ mang theo một tầng màu bạc mờ nhạt.
“Đây là thiên đạo pháp tắc về thủy cùng hàn băng của thế giới này sao?” Ngu Hoặc lẳng lặng cảm ngộ khí tức kỳ dị chất chứa trong yêu khí rét lạnh các mảnh vỡ linh hồn kia mang đến: “Tuy loãng, nhưng rất có lợi cho ta lý giải thiên địa pháp tắc của thế giới này.”
“Như vậy, các nô ɭệ của ta, gϊếŧ chết con khỉ to xác đó!” Ngu Hoặc mỉm cười lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Da Ma La Gia, vật sưu tầm xinh đẹp nhất cua ta, trở về đi, gò má hoàn mỹ của ngươi nếu có một chút vết xước, cũng sẽ khiến ta đau lòng đó!”
Vô Chi Kỳ cúi đầu, lạnh lùng nhìn Da Ma La Gia và Bà La Già không nói một lời: “Nói đi, các ngươi đám tiểu quỷ ba mắt đáng ghét, đầu óc các ngươi hỏng rồi sao? Hoặc là nói, các ngươi kết minh với nhân tộc, vốn chính là một cái âm mưu?”
Da Ma La Gia cười thần bí, hai tay nàng khẽ kéo làn váy, hướng Vô Chi Kỳ quỳ gối hành một lễ, sau đó xoay người vô thanh vô tức nhập vào trong bóng đêm.
Bà La Già cầm đại đao răng cưa gương mặt vặn vẹo, mang theo một tia điên cuồng chợt hướng Vô Chi Kỳ lao tới: “Các chiến sĩ Bàn Ngu anh dũng, theo ta, tiến công!”
Đương đại chấp chính đại đế Bà La Già Diễn Nguyệt nhất mạch lấy trí tuệ trứ danh, như một dũng sĩ anh dũng thiện chiến nhất, mang theo vô số chiến sĩ dị tộc điên cuồng lao về phía Vô Chi Kỳ. Chiến sĩ dị tộc kéo đàn kết đội biến thành thủy triều màu đen, đạp tầng băng mỏng màu lam trên mặt đất do yêu khí của Vô Chi Kỳ biến thành, không chút sợ hãi xung phong lên.
Vô Chi Kỳ cười lên ‘ha ha’, yêu khí trên thân hắn phóng thích càng thêm nồng đậm, thuần hậu, cuối cùng hóa thành một cột khí màu lam bạc lao thẳng lên trời. Cột khí lớn tới trăm trượng cấp tốc xoay tròn, ở trong mây đen trên bầu trời quấy ra một xoáy mây cực lớn đường kính ngàn dặm.
“Cảm giác không bị gò bó không tệ, cảm giác có thể thật sự chiến đấu vì bản thân, thật sự đã quá quá lâu chưa cảm nhận được.”
“Sau khi trở thành gia thần của Cộng Công thị, mỗ... Không... Lão tử Vô Chi Kỳ, đã rất nhiều năm chưa có loại cảm giác nhiệt huyết dâng trào này!”
“Âm mưu không ngừng nghỉ, tính kế không có chừng mực, một cái lại một cái âm mưu, một lần lại một lần ám toán, nhiệt huyết lão tử tung hoành hồng hoang, hào hùng lão tử quét ngang ức vạn thủy yêu, tất cả cmn bị Cộng Công thị đám trứng mềm kia hoạn mất rồi!”
Hai tay giơ lên cây gậy huyền băng thật lớn, Vô Chi Kỳ kích động tới mức toàn thân đều đang run rẩy: “Cho nên, cảm tạ Tự Văn Mệnh và Cơ Hạo hai tiểu tử này, Cộng Công thị diệt tộc rồi? Ha ha ha, đại khoái nhân tâm, lão tử Vô Chi Kỳ... Đã trở lại!”
Rống to ‘Ngao ô’ một tiếng, Vô Chi Kỳ chợt há mồm, răng nanh lởm chởm đầy trong mồm lóe ra hàn quang chói mắt, hắn giơ lên cây gậy huyền băng to lớn hung hăng đánh một phát ở trên mặt đất. Mặt đất phạm vi ba trăm dặm kịch liệt chấn động, đại địa nứt ra vô số vết nứt to nhỏ, từng luồng khí lạnh từ trong vết rách phóng lên cao, vô số băng đao xen lẫn ở trong khí lạnh gào thét mà ra, đem toàn bộ chiến sĩ dị tộc trong khu vực này một đòn đánh chết!
“Đây mới là lão tử Vô Chi Kỳ, Vô Chi Kỳ chân chính!” Vô Chi Kỳ cười dữ tợn, trong yêu khí màu lam bạc ở đỉnh đầu đột nhiên có ba vòng xoáy thật lớn màu lam ầm ầm khuếch tán.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Dị Giới
- Vu Thần Kỷ
- Chương 1611: Giải phong Vô Chi Kỳ