Chương 1608: Đều thành kẻ tù tội

Huyết chiến vẫn đang tiếp tục.

Chiến sĩ dị tộc kết đàn kết đội điên cuồng gào thét lao vào hành lang trong lòng đất, kết đàn kết đội bị cao thủ hộ vệ đóng ở hành lang chém gϊếŧ. Máu tươi theo bậc thang trong hành lang hướng phía dưới chảy đi, dần dần hội tụ thành dòng sông nhỏ không ngừng rót vào điện phủ.

Trong điện phủ đã đọng huyết tương sâu hơn một thước, có thể thấy được bên ngoài rốt cuộc đã chém gϊếŧ bao nhiêu người. Quyền lực trưởng lão đi theo hộ vệ đám Da Ma La Gia đã phát ra tiếng gầm gừ kinh ngạc giận dữ đan xen, chiến sĩ điên cuồng lao tới quá nhiều, khi xung phong quá mức điên cuồng, cho dù bọn họ ở trên chiến lực cá nhân chiếm ưu thế tuyệt đối, bọn họ cũng ‘mệt’ rồi.

Chém gϊếŧ đều là tinh nhuệ nhà mình, trong đó không thiếu một số gương mặt quen thuộc, đó là con cháu hậu bối của họ.

Mấy quyền lực trưởng lão đột nhiên từ trong kẻ địch đập vào mặt đánh tới thấy được con cháu của mình, bọn họ ra tay chỉ hơi do dự một chút, sẽ có đao kiếm chói lọi không lưu tình chút nào đâm ở trên người bọn họ.

Sau năm lần bảy lượt, các quyền lực trưởng lão này chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đem toàn bộ người đột kích chém gϊếŧ hết. Bọn họ đã gϊếŧ tới mức chết lặng, gϊếŧ tới mức mệt mỏi, gϊếŧ tới mức tay chân cũng có chút run rẩy.

Bọn họ sống an nhàn sung sướиɠ, thật sự không thể thích ứng chiến trường như địa ngục trước mắt, không thể tiếp tục chiến đấu với các hậu sinh vãn bối giống như ác quỷ xung phong lên tiếp nữa. Mấy quyền lực trưởng lão đã trở nên tinh thần hoảng hốt, nếu không phải nghĩ tới đám người Da Ma La Gia trong điện phủ, bọn họ đã sớm lao ra khỏi vòng vây chạy trốn.

“Rút lui!” Bà La Già lắng nghe tiếng hô gϊếŧ rung trời bên ngoài, cuối cùng bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Rút lui đi, các trưởng lão... Chịu không nổi nữa.”

Không phải không chống đỡ được, mà là chịu không nổi, Bà La Già biết rõ đặc tính chủng tộc Ngu tộc, bọn họ không phải một tộc đàn sở trường chiến đấu, chiến đấu hăng hái đẫm máu loại chuyện này trước nay do các chiến sĩ Già tộc tinh nhuệ hoàn thành. Thời điểm vô số chiến sĩ Già tộc tạo thành quân trận phát động tấn công liều mạng, các quyền lực trưởng lão của Ngu tộc căn bản không thể chống đỡ quá lâu.

Da Ma La Gia tức giận hừ một tiếng: “Rút lui... May mắn đây là cứ điểm bí mật thuộc về tộc ta, nơi này có một cái truyền tống trận đi thông tòa thành ta ở. Bảo các trưởng lão lui về đây đi, rút về tòa thành ta cư trú trước rồi nói cái khác sau.”

Lơ lửng ở giữa không trung, Da Ma La Gia đi tới góc điện phủ, nàng nhẹ giọng ngâm xướng vài tiếng chú ngữ, máu trên mặt đất nhất thời sôi trào lên. Một ánh sáng mạnh mẽ từ mặt đất dâng lên, một tòa truyền tống trận chậm rãi xoay tròn từ mặt đất bay lên. Da Ma La Gia liên tục đánh vài đạo thủ ấn ở trên truyền tống trận, sau khi xác định tất cả công năng truyền tống trận đều bảo trì hoàn hảo, nàng hài lòng gật gật đầu.

“Đến đi, bảo các trưởng lão...” Da Ma La Gia quay đầu gọi các chấp chính đại đế ở đây, đột nhiên ầm một tiếng, mấy chỗ không gian phù văn cực kỳ quan trọng của truyền tống trận chợt vỡ ra, truyền tống trận hào quang loá mắt nhanh chóng ảm đạm xuống.

“Điều này... Sao có thể?” Da Ma La Gia kinh hãi mở to mắt nhìn, nàng nhìn truyền tống trận ảm đạm khàn khàn nói: “Có người ở tòa thành ta cư trú đã phá hủy truyền tống trận. Nhưng truyền tống trận bí mật này, trừ ta, toàn bộ Ám Nhật nhất mạch người biết đến không vượt qua mười người.”

Sắc mặt tất cả mọi người trong điện phủ chợt biến hóa. Thành trì Da Ma La Gia cư trú ở phía cực bắc Lương Chử, làm chấp chính đại đế Ám Nhật nhất mạch, thành trì nàng cư trú cấm vệ nghiêm ngặt, người thường căn bản không thể dễ dàng bước vào nửa bước.

Truyền tống trận bí mật như vậy thế mà cũng bị người ta phá hủy, có thể thấy được xúc tu của kẻ địch đã thẩm thấu mỗi ngõ ngách của Ám Nhật nhất mạch, thậm chí cơ mật tầng sâu nhất của Da Ma La Gia cũng đã bị kẻ địch chạm đến.

Ám Nhật nhất mạch như thế, như vậy mười một chấp chính gia tộc khác thì sao?

Kiệu liễn to lớn đã được chiến sĩ Già tộc quỳ xuống đất bò sát cõng đến ngoài trang viên. Ngu Hoặc lạnh lùng nhìn trang viên máu chảy đầy đất, đột nhiên thấp giọng cười lên: “Ồ, ồ, muốn đào tẩu? Đã hỏi ta chưa? Chưa có ta cho phép, muốn đào tẩu cũng không được.”

Cười ‘Hì hì’ vài tiếng, Ngu Hoặc từ trong u quang màu đen thật dài trên người nhổ xuống một bó to, hai tay hắn xoa nắn những sợi tơ nhện lực lượng linh hồn ngưng tụ thành, đem nó nặn thành một quầng màu đen cực lớn, tùy tay hướng cửa vào hành lang đi thông điện phủ trong lòng đất trong trang viên ném tới.

Quầng màu đen nhanh như tia chớp bay đến cửa vào hành lang, chỉ nghe một tiếng ‘Ông’ vang lên, quầng sáng phát nổ, một đợt linh hồn trùng kích đáng sợ hóa thành làn sóng màu đen mắt thường có thể thấy được đánh vào hành lang, theo hành lang cấp tốc hướng trong lòng đất lan tràn.

Nơi linh hồn trùng kích đi qua, các quyền lực trưởng lão vốn đã bị chiến đấu tanh máu làm cho thần hồn bất ổn cùng cất tiếng gào thét, hai tay ôm đầu quay cuồng ngã xuống đất, thân thể run rẩy vài cái sau đó lần lượt ngất đi.

Mười hai vị chấp chính đại đế trong điện phủ trong lòng đất không kịp trở tay, bị linh hồn trùng kích màu đen đánh trúng. Trên người bọn họ sáng lên từng đợt ánh chớp chói mắt, bị linh hồn trùng kích một đợt sau đó ùn ùn vỡ nát. Đám người Da Ma La Gia đều kinh hô, ngay sau đó thần hồn chấn động, trợn mắt rơi xuống mặt đất.

Máu nhộn nhạo vài cái, các chấp chính đại đế nắm giữ quyền bính cao nhất của Ngu triều sắc mặt trắng bệch trôi nổi ở trong máu, không có gì khác với những xác chết tàn phá kia bên cạnh bọn họ.

Một lát sau, một đội chiến sĩ Già tộc xâm nhập điện phủ, bọn họ cực kỳ thô bạo túm mái tóc dài của đám người Da Ma La Gia, dã man lôi kéo bọn họ, đem bọn họ kéo thô bạo lên mặt đất.

Mười hai chấp chính đại đế, mười tám quyền lực trưởng lão, hơn hai trăm chiến sĩ dị tộc tinh nhuệ nhất, mọi người xếp thành hàng chữ Nhất nằm dưới đất, trên người tràn đầy máu, trên thân nhiều người còn che kín vết thương to nhỏ rậm rạp.

Mi tâm tất cả mọi người đều có một quầng khí đen ngưng tụ thành gông xiềng, ngọn lửa linh hồn bọn họ bị gông xiềng giam cầm, mọi người đều ở trạng thái vô tri vô giác giống như người thực vật.

“Úc, tiểu cô nương xinh đẹp, là tỷ tỷ của chủ nhân thân thể ngu xuẩn lúc ban đầu này của ta sao?” Ngu Hoặc đứng dậy, chậm rãi đi xuống khỏi kiệu liễn, đạp lưng một lại một chiến sĩ Già tộc, chậm rãi đi xuống đất.

Hắn tới trước mặt Da Ma La Gia, cúi đầu đánh giá khuôn mặt tuyệt đẹp của Da Ma La Gia. Cẩn thận đánh giá hồi lâu, khóe miệng Ngu Hoặc cong lên, cười lên cực kỳ tà dị: “Thật sự là kiệt tác, linh hồn đẹp như vậy, khiến ta cũng không đành lòng dùng ăn nàng. Có một số linh hồn chính là tác phẩm nghệ thuật, nên bảo tồn lại thật tốt để làm vật sưu tầm, ngẫu nhiên lấy ra thưởng thức đôi chút, mà không phải thô bạo đem làm thức ăn.”

Ngu Hoặc ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mi tâm Da Ma La Gia.

Gông xiềng khí đen ngưng tụ thành tan đi, thân thể Da Ma La Gia khẽ run lên, nàng chợt mở bừng đôi mắt, kinh hãi nhìn Ngu Hoặc gần trong gang tấc.

“Da Ma Thiên... Ngươi tên phản đồ chết tiệt này, ngươi... lực lượng từ đâu mà có?” Da Ma La Gia không gào rống, cũng không lớn tiếng mắng, mà là hỏi ra sự nghi hoặc trong lòng nàng—— loại lực lượng này, lực lượng nháy mắt khống chế nhiều người như vậy, không phải lực lượng Da Ma Thiên nên có.

“Da Ma... La Gia, cái tên đẹp, linh hồn xinh đẹp, cô bé xinh đẹp...” Ngu Hoặc mỉm cười nhìn Da Ma La Gia, tùy tay hướng mười một vị chấp chính đại đế bên người hắn chỉ chỉ: “Ta không phải Da Ma Thiên, tuy cái thân thể này của ta quả thực đến từ hắn.”

Cười cười, Ngu Hoặc lạnh nhạt nói: “Rất xin lỗi, các ngươi hiện tại đều là tù binh của ta rồi.”