Cơ Hạo ngồi ở trong kiếm môn, chỉ thấy Vũ Dư đạo nhân lấy ra ba khối mỹ ngọc hình thù kỳ lạ, ngón tay phải dựng thành kiếm chấm chấm thánh huyết lưu lại đầu vai, nhanh chóng khắc kiếm phù ở trên mỹ ngọc, trong vài nhịp thở ngắn ngủn đã chế thành ba miếng kiếm phù dài khoảng một thước.
Vũ Dư đạo nhân đẩy hai tay, chỉ nghe một tiếng sét, ba miếng kiếm phù hào quang rực rỡ hóa thành tia sét phân biệt đi tới trước mặt Cơ Hạo, Đại Xích đạo nhân và Thanh Vi đạo nhân. Ba người đồng thời thét dài một tiếng, vươn hai tay lấy kiếm phù, phun một hơi pháp lực ở trên kiếm phù, nhất thời kiếm quang mơ hồ, bọn họ và toàn bộ kiếm trận liền sinh ra một phần liên hệ ăn ý khó có thể hình dung.
Ngu Man rống giận khàn cả giọng, hắn có chút kinh hoảng nhìn bốn phía, hắn đã cảm nhận được tòa kiếm trận này của Vũ Dư đạo nhân bất phàm.
Kiếm trận gϊếŧ chóc hung ác sắc bén như thế, dù chí cao đại đạo của Bàn Ngu thế giới chính là hủy diệt chi đạo, Ngu Man cũng chưa bao giờ ở Bàn Ngu thế giới kiến thức trận pháp hung ác không để lối thoát như thế.
“Bàn Cổ thế giới...” Ngu Man có chút bất đắc dĩ lẩm bẩm, Bàn Cổ thế giới rốt cuộc là một đại thế giới như thế nào? Vì sao ngay cả kiếm trận hung ác ác độc như thế cũng có thể diễn hóa ra?
Theo tiếng nổ nặng nề, trong tòa thành lớn vừa mới bị một đạo kiếm quang xé thành hai nửa ánh lửa nổi lên bốn phía, vô số cấm chế phòng ngự trong thành bị kiếm quang chém rách, dẫn phát nhiều trận pháp phòng ngự liên hoàn phát nổ, từng tòa cung điện lầu các ở trong ánh lửa hóa thành hư ảo, vô số tinh nhuệ dị tộc khóc lóc từ trong thành chật vật bỏ chạy.
Ngu Man hít một hơi thật sâu, hắn trấn định đạo tâm, đưa tay hướng tòa thành trì kim loại to lớn kia vẫy một cái. Chỉ thấy từng mảng ánh sao tràn đầy màu sắc tản mát ra pháp lực dao động cường đại, không ngừng từ các nơi trong thành bay lên, giống như mưa sao sa rơi vào trong tay Ngu Man.
Những quầng sáng này đều là tiên thiên chí bảo Ngu Man vô số năm qua thu được, ngày thường hắn đem các bảo vật này luyện vào thành trì mình ở, dựa vào uy lực của các tiên thiên chí bảo này, tòa thành này của hắn có thể xưng là thành đồng vách sắt, tung hoành vô số thế giới chưa từng có ai có thể phá hư mảy may.
Không ngờ được kiếm trận của Vũ Dư đạo nhân tàn nhẫn sắc bén như thế, một kiếm đã đem tòa thành của hắn chém vỡ, Ngu Man chấn động bởi uy lực của kiếm trận, càng vội vàng thu hồi các tiên thiên chí bảo kia hộ thân.
Mất đi các tiên thiên chí bảo đó trấn áp, vô số trận pháp cấm chế cường đại trong thành trì kim loại to lớn đều không khống chế được, càng nhiều quầng lửa phóng lên cao, vô số tinh nhuệ dị tộc rú thảm bị ánh lửa nuốt chửng, bị nổ mất xác.
Từng đại đội tinh nhuệ dị tộc bay lên trời, như các đám mây đen lơ lửng ở không trung. Bọn hắn không biết làm sao kinh hô khàn cả giọng, thẳng đến lúc bọn hắn thấy được trong Ngu Man ‘trấn định tự nhiên’ đứng trên hư không, đám dị tộc đó nhất thời yên tâm. Tà Miện thánh tôn lớn tiếng quát, chỉ huy dị tộc lấy triệu ức để tính ở giữa không trung bày một tòa quân trận khổng lồ.
Cơ Hạo nheo mắt, lẳng lặng cảm ngộ tin tức trong kiếm phù truyền đến, đại khái thời gian một chén trà nhỏ, hắn đã biết các loại thủ đoạn thao tác Tru Tiên kiếm môn như thế nào, nhìn thấy đám dị tộc kia ở giữa không trung kết trận, Cơ Hạo tùy tay đẩy về phía trước, một đạo Vũ Dư Thần Lôi nặng nề đánh ở trên kiếm phù.
Kiếm phù vừa động, Tru Tiên kiếm môn ở đỉnh đầu Cơ Hạo ầm ầm vang lên, kiếm quang màu đỏ rực kịch liệt chấn động, trên không tòa quân trận dị tộc quy mô khổng lồ kéo dài ức vạn dặm kia đột nhiên có vô số đạo kiếm quang màu đỏ rực to bằng ngón cái dài tầm một thước rải xuống.
Tiếng xé gió ‘Sưu sưu’ kéo dài không dứt, tiếng vang phá không thê lương chấn động làm màng tai người ta đau đớn.
Kiếm quang màu đỏ rực vô biên vô lượng như mưa rào nện xuống vào đầu, từng mảng lớn chiến sĩ dị tộc còn chưa kịp giơ tấm khiên đã bị kiếm quang xuyên thủng thân thể. Nơi kiếm quang màu đỏ rực đi qua vạn vật đều phá hủy, các chiến sĩ dị tộc kia cho dù bị chém rách một chút da cũng nháy mắt hồn phi phách tán.
“Chí cao vĩ đại...” Có chiến sĩ dị tộc cao giọng la lên tôn hiệu Tam Nguyệt Cửu Nhật, đem toàn bộ phòng ngự pháp bảo của mình ném hết ra.
Vô số luồng sáng vờn quanh các chiến sĩ dị tộc này, các loại phòng ngự pháp khí cổ quái tạo hình tinh xảo đẹp đẽ, rực rỡ muôn màu, tản mát ra khí tức càng cường đại dị thường.
Trong tiếng ‘Sưu sưu’ vô số kiếm quang màu đỏ rực lả tả rơi xuống, vô luận là phòng ngự pháp khí cỡ nào, thậm chí là đế miện Tà Miện thánh tôn đội ở trên đầu do vô số hài cốt vặn vẹo ngưng tụ thành cũng bị kiếm quang màu đỏ rực một đòn đột phá.
“Chủ nhân!” Tà Miện thánh tôn bị một đạo kiếm quang màu đỏ rực đυ.c thủng đầu, hắn khàn cả giọng thét chói tai, gian nan hướng Ngu Man vươn tay.
Mấy chục đạo kiếm quang màu đỏ rực nối gót hạ xuống, Tà Miện thánh tôn không cách nào phát ra thanh âm nào nữa, thần hồn của hắn nháy mắt bị gạt bỏ, kéo theo thân thể cũng bị kiếm quang luyện thành tro bụi.
Quân trận khổng lồ đông nghìn nghịt kéo dài ức vạn dặm, tinh nhuệ dị tộc lấy triệu ức để tính ở trong một khắc đồng hồ ngắn ngủn bị chém gϊếŧ gần hết. Toàn bộ tinh nhuệ dị tộc đều hồn phi phách tán, mất xác, ngay cả toàn bộ áo giáp binh khí trên người bọn hắn cũng bị kiếm quang hóa thành hư ảo.
Trong hư không trống trơn, một mảng kiếm quang màu đỏ mờ mờ lóe lên một cái, mưa kiếm đầy trời tiêu tán. Trong kiếm trận bao quát triệu ức dặm hư không, chỉ có một mình Ngu Man cô đơn đứng ở trong hư không, khuôn mặt tràn đầy lông đen gấp gáp vặn vẹo, trong con mắt duy nhất tràn đầy sự kinh hoàng cùng sợ hãi không thể tưởng tượng.
“Con dân… của ta!”
Thân thể Ngu Man kịch liệt nhoáng lên một cái, thân thể hắn khẽ run lên, khàn cả giọng tru lên một tiếng: “Của ta... Con cháu hậu duệ của ta!”
Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân tính cả Cơ Hạo đều ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc nhìn Ngu Man, nhìn hắn như phát điên nhảy nhót ở trong hư không, nhìn lông đen toàn thân hắn dựng thẳng lên từng sợi một, trong miệng không ngừng phun ra bọt cùng huyết tương màu đen.
Thằng nhãi này nộ khí quá mạnh, tức giận đến mức chính bản thân tự hộc máu!
“Các ngươi, vốn không nên tới này.” Đại Xích đạo nhân ngồi xếp bằng ở dưới kiếm môn, ánh mắt lạnh buốt nhìn Ngu Man.
“Thế giới bọn hạ đẳng gia tộc sa cơ thất thế kia cũng có thể chinh phục, vì sao có thể có tồn tại cường đại như các ngươi?” Ngu Man hoàn toàn không thể lý giải việc hắn nhìn thấy cũng gặp được. Đây là thế giới mười hai gia tộc sa cơ thất thế đội sổ mười hai cái chấp chính gia tộc Ngu triều ở Bàn Ngu thế giới, tính cả một đám dân đen ti tiện nhất tạo thành quân đoàn viễn chinh cũng có thể chinh phục!
Vì sao có thể có sinh linh mạnh mẽ như Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân tồn tại?
Còn có tòa kiếm trận này của Vũ Dư đạo nhân, quả thực cường hãn đến mức táng tận thiên lương... Ngu Man cảm thấy mình quả thực là lao đầu chìm vào trong một cái hố, nhắm chừng sau một cú ngã này, hắn không còn có cơ hội xoay người.
Vũ Dư đạo nhân cười lạnh ‘ha ha’: “Chinh phục? Đồ ngu xuẩn, bần đạo lười tranh chấp với lũ ngu xuẩn các ngươi!”
Tay phải điểm nhẹ, kiếm môn ở đỉnh đầu Vũ Dư đạo nhân kịch liệt chấn động lên.
Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Cơ Hạo đồng thời đánh một đạo thần lôi ở trên kiếm phù, toàn bộ kiếm trận đồng thời phát ra tiếng sét đinh tai nhức óc.
Ngu Man rống to một tiếng, mười mấy món phòng ngự chí bảo cấp tiên thiên chí bảo trên người hắn lao vυ"t lên không trung, bao bọc nhiều tầng quanh thân thể hắn.
Kiếm quang bốn màu chợt lóe qua, hỗn độn vỡ nát, hư không tan rã, hư không trong kiếm trận chợt vặn vẹo, chỉ có kiếm quang bốn màu lấp đầy thiên địa, mấy chục món phòng ngự chí bảo phát ra tiếng rêи ɾỉ chói tai, bị kiếm quang không ngừng mài nhỏ từng tầng một.
Ngu Man ngồi xếp bằng ở trong hư không, không ngừng tế ra từng món phòng ngự chí bảo.
Bốn người bọn Cơ Hạo ngồi xếp bằng ở dưới kiếm môn, hai tay không ngừng đánh ra các tia sét chấn động kiếm trận, vô số kiếm quang bao vây nhiều tầng quanh Ngu Man.