Chín vầng mặt trời treo cao hư không, một đại lục yên lặng nằm bên dưới.
Giữa mặt trời cùng đại lục, trong hư không mênh mông, vô số tinh tú chậm rãi xoay tròn bay múa, ánh sáng mờ nhạt không đủ để tranh huy với mặt trời, lại đủ để trang trí một phương hư không trong cơ thể Cơ Hạo đặc biệt mỹ lệ thần dị.
Chín vầng mặt trời ở trong đó bày thành Cửu Cung Thuần Dương Đại Trận, mà vô số tinh tú thì tự dựa theo quỹ tích vô số tinh thể vận chuyển trong hồng hoang tinh không Bàn Cổ thế giới, hợp thành một tòa Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận không đủ hoàn chỉnh, lại có vài phần khí tượng.
Dù sao cũng là bổn nguyên thế giới không đủ hùng hậu, số lượng tinh thể trong hồng hoang tinh không của Bàn Hành thế giới, chỉ có không đến 5% của hồng hoang tinh không Bàn Cổ thế giới. Nhưng sau khi dựa theo Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận bắt đầu vận chuyển, từng luồng ánh sao nồng hậu tinh thuần hóa thành dòng thác ánh sáng từ trên trời giáng xuống, như thiên hà rơi xuống trên đại lục bên dưới, đem nó tẩm bổ đất đai màu mỡ, cực kỳ linh tính.
Trừ không có chim bay cá nhảy, cá tôm ba ba trang trí, một phương hư không này trong cơ thể Cơ Hạo đã có vài phần hình thái ban đầu của tiểu thế giới hoàn chỉnh.
Bàn Cổ Chung nhẹ nhàng kêu, bao trùm tiếng gầm gừ thẹn quá hóa giận của Mộc đạo nhân.
Cơ Hạo từ trong tiếng kêu của Bàn Cổ Chung, đột nhiên đã hiểu Bàn Cổ thế giới... Không, là tôn chỉ đỉnh phong đại đạo của Bàn Cổ thánh nhân mở Bàn Cổ thế giới—— lấy bản thân diễn hóa vô lượng hư không, đem Bàn Cổ thế giới chuyên chở ở trong thân thể mạnh mẽ vô cùng, lấy Bàn Cổ chi thể làm chiến thuyền cự hạm trong Hồng Mông hư không mênh mông, dùng toàn bộ thế giới cung cấp động lực, cho cự hạm tùy ý ngao du trong Hồng Mông.
“Con đường tu luyện Đại Vu của nhân tộc... Vu Thần chi đạo Vu Thần nhân tộc nạp tinh tú vào cơ thể... Thậm chí con đường Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân mở thanh tịnh thế giới... Xét đến cùng, chẳng qua là một hình chiếu nhỏ bé vô thượng đại đạo kia của Bàn Cổ thánh nhân, từ trong đó lấy ra một đoạn huyền bí mà thôi.”
Bàn Cổ Chung kêu vang từng tiếng, quanh thân đạo đài của Cơ Hạo nhộn nhạo huyền quang huyền diệu không lường được, ý niệm của hắn trong suốt như nước, nháy mắt đã làm rõ rất nhiều rất nhiều vấn đề từng nghi hoặc khó hiểu.
Hắn, Cơ Hạo, đang hành tẩu ở trên Bàn Cổ đại đạo chính xác nhất. Bàn Cổ đại đạo chân chính, thuần túy nhất, nguyên thủy nhất, to lớn nhất, không thể tưởng tượng nhất. Giờ phút này nửa Bàn Hành thế giới bị Bàn Cổ Chung mạnh mẽ xé rách sau đó nhét vào trong cơ thể, chính là ‘hành động đặt móng’ Bàn Cổ đại đạo của Cơ Hạo.
Đúng vậy, Cơ Hạo hiện tại, mới xem như thật sự đăng đường nhập thất, bước vào ngưỡng cửa Bàn Cổ đại đạo, chính thức định ra căn cơ đại đạo.
Mà người khác, thậm chí bao gồm Vũ Dư đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Đại Xích đạo nhân ba vị sư môn trưởng bối này, bọn họ có lẽ ở trên đại đạo đã có thành tựu không thể tưởng tượng, nhưng chỉ xét ‘Bàn Cổ đại đạo’ thật sự mà nói, bọn họ còn đang mò mẫm ở ngoài bậc cửa.
Một đạo thần quang bảy màu gào thét mà đến, như một dòng sông lớn, cuồn cuộn càn quét ở trên Bàn Cổ Chung. Mộc đạo nhân mặt đỏ tai hồng hổn hển rít gào, như phát điên liên tục vung cành cây thất bảo gào rống đánh tới. Bàn Cổ Chung kịch liệt lắc lư, ở dưới công kích không hề giữ lại của Mộc đạo nhân, Bàn Cổ Chung cũng có chút tư thế không ngăn được.
Cơ Hạo mở mắt, ngẩng đầu nhìn Bàn Cổ Chung một cái.
Không phải Bàn Cổ Chung không đủ mạnh, mà là tu vi Cơ Hạo so với Mộc đạo nhân vẫn là quá yếu. Cành cây thất bảo trong tay Mộc đạo nhân cũng là vô thượng chí bảo, càng có vô số diệu dụng. Ở dưới tình huống cấp bậc chí bảo phảng phất tương đương, thì cần so sánh đạo hạnh pháp lực tu vi người cầm chí bảo, rất hiển nhiên Mộc đạo nhân ở phương diện này chiếm ưu thế quá lớn.
Cành cây thất bảo có toàn bộ pháp lực của Mộc đạo nhân thêm vào, Bàn Cổ Chung dựa vào uy năng của mình miễn cưỡng ngăn cản một lúc, mắt thấy đã sắp không chịu nổi.
Cơ Hạo hít sâu một hơi, tâm niệm hắn khẽ động, trong cơ thể đại lục, tinh tú một nửa Bàn Hành thế giới, còn có chín vầng mặt trời đồng thời sáng lên, Cơ Hạo chỉ cảm thấy toàn thân căng tràn dị thường, hắn đột nhiên có một loại cảm giác khó có thể động đậy thân thể ——loại cảm giác đó, giống như một người một bữa có thể ăn ba bát cơm, lại cứng rắn nhét ba nồi cơm vào, thân thể quá mức căng tràn rồi.
Bàn Cổ Chung tính toán thật sự tinh diệu, nửa Bàn Hành thế giới, là cực hạn hiện nay thân thể Cơ Hạo có thể cất chứa, cho dù nhiều thêm một hạt cát nữa, thân thể Cơ Hạo sẽ bị căng nứt ra vô số vết rách. Chỉ có nửa Bàn Hành thế giới, là thích hợp nhất, ổn thỏa nhất.
“Mộc đạo nhân!” Cơ Hạo nhìn Mộc đạo nhân khí thế hùng hổ mỉm cười: “Ngươi phát điên cái gì?”
Vừa dùng lời nói trêu chọc Mộc đạo nhân, Cơ Hạo vừa hướng Bàn Cổ Chung rót vào pháp lực tăng lên uy năng của nó, đồng thời nhanh chóng thích ứng lực lượng quá mức no đủ.
Mộc đạo nhân nghiến răng không nói một tiếng —— hắn phát điên cái gì? Nửa Bàn Hành thế giới!
Bàn Hành thế giới đã bị Mộc đạo nhân coi là vật trong bàn tay, bị Cơ Hạo cường hành cướp đi một nửa!
Nếu Cơ Hạo là dựa vào bản lĩnh của mình cướp đi nửa Bàn Hành thế giới, Mộc đạo nhân còn dễ nghĩ một chút. Nhưng Cơ Hạo hoàn toàn là dựa vào Bàn Cổ Chung phong ấn thiên địa, sau khi mạnh mẽ khóa toàn bộ thiên đạo pháp tắc Bàn Hành thế giới, dựa vào uy lực của thiên đạo chí bảo, mạnh mẽ cướp đi nửa Bàn Hành thế giới được Mộc đạo nhân dự định.
Một cái Bàn Cổ bảo chung, nửa Bàn Hành thế giới, còn có tịch diệt đạo quả Mộc đạo nhân đau khổ tìm hiểu vô số năm!
Tất cả cái này, đủ Mộc đạo nhân liều mạng với Cơ Hạo, không nương tay một chút nào liều mạng với Cơ Hạo!
Bảo quang bảy màu từ dòng sông lớn diễn hóa thành sóng thần cơn lốc, Bàn Cổ Chung bị đánh tới mức xoay ‘Vù vù’. Mộc đạo nhân càng miệng tụng chân ngôn, từng đạo Bồ Đề Diệu Lôi sinh ra từ hư vô, lẳng lặng lơ lửng ở trong bảo quang bảy màu. Chỉ đợi Bàn Cổ Chung bị đánh hơi chếch đi một chút, vô số Bồ Đề Diệu Lôi sẽ lập tức lao tới bên người Cơ Hạo, đem hắn nổ hồn phi phách tán, tan xương nát thịt.
Nhìn Mộc đạo nhân như phát điện, Cơ Hạo thét dài một tiếng, Thiên Địa Kim Kiều từ mi tâm hắn bay ra, một đạo thanh quang hiện lên, Cơ Hạo tính cả Bàn Cổ Chung đồng thời biến mất, đồng thời hắn xuất hiện ở bên người Ảnh Miện thánh tôn và Tà Miện thánh tôn bị đánh bay thật xa, đang không ngừng hộc máu.
Cười to một tiếng, Cơ Hạo chưa xuất kiếm, mà là một chưởng hướng Ảnh Miện thánh tôn đè ép xuống.
‘Ông’ một tiếng vang lớn, Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân nhìn thấy một chưởng này của Cơ Hạo cũng không khỏi thất sắc.
Trong bàn tay Cơ Hạo nháy mắt này đột nhiên biến thành kích thước vạn dặm, bàn tay màu sắc hỗn độn hiện ra dạng bán trong suốt, vô số tinh tú hào quang loá mắt lơ lửng trong tay Cơ Hạo, càng có một khối đại lục cấp tốc xoay tròn ở chính giữa bàn tay hắn. Đầu mỗi ngón tay của hắn đều có một vầng mặt trời vàng rực lóe lên, ở chính giữa bàn tay hắn còn có bốn vầng mặt trời phun trào ra vô lượng kim quang.
Một chưởng ấn xuống, lại như một thế giới nhằm vào đầu nghiền ép xuống.
Tinh thần Mộc đạo nhân hoảng hốt một trận, hắn đột nhiên nhớ lại, ở quá khứ cực kỳ xa xôi, ở thời kì hắn ‘còn bé’, hắn từng thấy một chưởng tương tự.
Vị đại năng vô địch kia mở Bàn Cổ thế giới, đối mặt vô số hỗn độn ma thần điên cuồng xung phong, hắn cũng là một chưởng như thế này đè xuống.
Một chưởng chính là một thiên địa, một chưởng chính là một thế giới, một chưởng liền có vô số nhật nguyệt tinh thần nghiền áp vào đầu, hỗn độn ma thần lấy hàng trăm triệu để tính bị một chưởng của hắn nghiền nát, ngay cả một tia tàn hồn cũng không chạy thoát.
Rú thảm một tiếng, Ảnh Miện thánh tôn giống như vô số hỗn độn ma thần năm đó, bị một chưởng này của Cơ Hạo uy thế nhỏ hơn ức vạn lần, lại có chung nguồn với Bàn Cổ thánh nhân năm đó đánh một chưởng vỡ nát.
Cơ Hạo điên cuồng cười một tiếng, một chưởng đè chết Ảnh Miện thánh tôn, Thiên Địa Kim Kiều chợt lóe, hắn lập tức phá vỡ hỗn độn nghênh ngang rời đi.