Chương 4: Gϊếŧ

Tần Nguyệt Trì biến sắc, vội vàng nói:

- Triệu phu nhân, Trần Nhi tuổi nhỏ, chẳng qua là nhất thời kích động, miệng không chừng mực mà thôi. Xin phu nhân đừng để chuyện này trong lòng.

Triệu phu nhân lạnh lùng thốt:

- Tuổi nhỏ? Nếu như ta nhớ không sai thì Tần Trần năm nay 16 tuổi rồi? Mới nghe nói hắn ở nghi thức thức tỉnh huyết mạch của Thiên Tinh Học Viện vẫn chưa thể thức tỉnh huyết mạch. Bản thân là con cháu Tần gia, hắn không chịu chăm học để cho Tần thị vẻ vang, lại còn ở Học Viện cùng người so tài, phá hoại danh tiếng Đại Vũ Vương Phủ. Càng cẩu thả hơn là ở chỗ này khi dễ hạ nhân, làm trái với gia quy Tần gia, ngươi xem hắn phải chịu tội gì đây?

Thân hình Tần Nguyệt Trì rung mạnh, sắc mặt trắng bệch. Triệu phu nhân là muốn định tội Trần Nhi!

- Người có tội phải là ngươi đi?

Tần Trần mắt phát lạnh, ngẩng đầu nhìn Triệu Phượng, đối mặt với Triệu phu nhân nắm giữ quyền hành rất lớn cũng không hề sợ hãi, lạnh lùng nói:

- Ngươi là chủ mẫu Tần gia, lại dung túng hạ nhân, khi dễ con cháu gia tộc, đây là gia quy Tần gia trong miệng ngươi?

- Ngươi...

Triệu phu nhân không nghĩ tới Tần Trần lại dám cãi mình, nhịn không được mặt mày tím ngắt.

Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Tần Trần tiếp tục phẫn nộ quát:

- Ngươi là chủ mẫu Tần gia, lại cùng Triệu Khải Thụy tiếng xấu đồn xa, dâʍ ɭσạи thối rữa nổi danh gặp nhau, người cười kẻ nói, đây là lễ nghĩa của ngươi?

Một bên Triệu Khải Thụy đang nhìn trò hay, sắc mặt mị mị nhìn chằm chằm Tần Nguyệt Trì đột nhiên ánh mắt cứng lại, vẻ mặt đỏ lên.

- Tiểu súc sinh, ngươi dám mắng ta.

Trong lòng Triệu Khải Thụy nổi giận mắng.

- Ngươi!

Triệu phu nhân dùng tay chỉ Tần Trần, tức đến trâm cài tóc run run, cả giận nói:

- Triệu Khải Thụy chính là Vương huynh của ta.

Tổ tiên Triệu phu nhân và Vương Thất có chút sâu cạn, đã từng có quan hệ tốt với Vương gia, Triệu Phương gọi Triệu Khải Thụy là Vương Huynh thật ra cũng không có quá giới hạn.

- Được lắm, các ngươi thân là huynh muội, lén lút hẹn hò, thuộc vào hành động lσạи ɭυâи, càng thêm không thể tha. Ngươi là phu nhân Vương phủ do triều đình sắc phong, vốn nên đại biểu cho phu nhân trong thiên hạ, hành sự đoan trang. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, Tần gia sao còn có thể ở Đại Tề Quốc đứng vững gót chân.

Tần Trần liên tục gào thét, trong mắt hàn quang nở rộ.

- Ngươi... tiểu súc sinh, quả thực là hồ ngôn loạn ngữ, mau bắt hắn lại cho ta.

Triệu phu nhân không kiềm chế được, gầm thét với hai tên hộ vệ.

Nàng tức đến run người, nếu lời của Tần Trần truyền ra ngoài Tần phủ, thì thân là chủ mẫu Tần gia, sau này nàng làm sao có mặt mũi sống ở Vương Đô nữa.

Hai gã hộ vệ nghe Triệu phu nhân hạ lệnh, lúc này nổi giận gầm lên, nhào về phía Tần Trần, một trái một phải kiềm chế hắn vào giữa.

Tần Nguyệt Trì kinh hô, cố gắng quên mình ngăn ở trước mặt Tần Trần, cả giận nói:

- Các ngươi ai dám động đến Trần Nhi của ta.

Một gã hộ vệ lạnh lùng nói:

- Đại tiểu thư, xin lỗi.

Nói xong, hắn đưa tay muốn đẩy Tần Nguyệt Trì ra ngoài.

Nhưng…

Không đợi hắn đựng tới bả vai của Tần Nguyệt Trì.

Bỗng nhiên một đạo hàn quang mạnh mẽ lướt qua, mọi người chỉ thấy nhất thời hoa mắt, không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo. Ngay sau đó, xì xì… huyết quang hiện ra, tên hộ vệ kia kêu thảm thiết, nửa cánh tay đã bị một kiếm của Tần Trần cắt đứt, tiên huyết văng tung tóe đầy trên mặt đất.

Hắn cảm nhận được đau đức, thân hình chợt lui, nhưng trường kiếm trong tay Tần Trần như là Lưu Tinh Cản Nguyệt, bám sát theo sau. Tên hộ về có né thế nào cũng không thể né tránh, mắt trừng trừng nhìn mũi kiếm vương tiên huyết bay đến đâm vào trái tim của hắn, sâu trong mắt tràn ngập sợ hãi vô tận.

Xuất kiếm, thu kiếm.

Ra tay liền mạch lưu loát!

Phốc!

Một cỗ máu nóng từ trong ngực hộ vệ phun ra, xông thẳng lên không trung gần hai mét.

Tên hộ vệ thất kinh, tính muốn lấy tay che miệng vết thương, nhưng máu tươi như suối phun trào, làm sao cũng không thể bưng kín được. Cuối cùng, trong ánh mắt không gì sợ hãi bằng, thân thể của hắn mềm nhũn ngã xuống.

- Ta nói rồi, ai dám động mẹ ta, ta lấy mạng kẻ đó!

Tần Trần gằn từng chữ.

Hắn cầm trường kiếm trên tay, tựa như một tên sát thần, cũng chưa từng nhìn tên hộ vệ vừa ngã xuống một lần nào, thanh âm băng lãnh phảng phất như ác ma ở Cửu U Địa Ngục.

Máu tươi trên mũi kiếm chậm rãi nhỏ xuống, trong phòng lặng ngắt như tờ. Chỉ có tiếng máu tươi rơi trên mặt đất vang vọng.

Đám người Triệu phu nhân và mấy tên còn lại đều ngây người tại chỗ, cổ bị bóp như con vịt, không biết làm thế nào.

Ngoài cửa có hạ nhân vây xem, từng gương mặt lộ ra vẻ hoảng sợ. Yên Chi càng sợ đến sắc mặt trắng bệch, lạnh run, trong lòng run rẩy nói:

- Tên súc sinh này lại có gan gϊếŧ người!

Tên hộ vệ còn lại chỉ cảm thấy da đầu phát lạnh, toát ra mồ hôi lạnh, thân hình cứng đờ không dám nhúc nhích.

Lúc này hắn mới nhớ tới một việc.

Mặc dù vị Tần Trần thiếu gia này không có thức tỉnh huyết mạch, nhưng một trăm phần trăm là tự dựa vào bản lĩnh của mình thi vào Thiên Tinh Học Viện. Năm đó mới 15 tuổi, đã là một võ giả Nhân Cấp.

Thiên Vũ đại lục, võ giả tổng cộng phân chia chín cấp.

Nhân Cấp, Địa Cấp, Thiên Cấp, Huyền Cấp, Tông Cấp, Tôn Cấp, Vương Cấp, Hoàng Cấp và Đế Cấp.

Một cấp lại phân ra ba cấp độ là sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ.

Ở trước Nhân Cấp thật ra còn có cảnh giới Ngưng Mạch kỳ. Ngưng Mạch kỳ chính là đả thông kinh mạch trong cơ thể, chỉ có đả thông bảy đạo kinh mạch trở lên thì mới có thể ngưng tụ chân khí, bước vào Nhân Cấp.

Vì vậy mà bước vào Nhân Cấp đã có thể coi là một võ giả chân chính.

Bọn họ là những hộ vệ bình thường nhất, tu vi cơ bản chỉ có Nhân Cấp trung, hậu kỳ. Vì vậy mà mới bị một kiếm của Tần Trần gϊếŧ chết.

Thoáng cái ngây người, Triệu phu nhân hồi phục lại tinh thần, gương mặt trướng đỏ bừng, trong mắt bắn ra hào quang hung ác khó có thể tin.

Nàng không nghĩ tới Tần Trần luôn nhát gian và khúm núm lại có gian gϊếŧ người.

Không chỉ nàng.

Ngày cả Tần Nguyệt Trì cũng ngây người.

- Tần Trần, ngươi điên rồi, dám ở trước mặt mọi người gϊếŧ người, người đâu, mau bắt hắn lại, sử dụng gia pháp răn đe.

Triệu phu nhân dữ tợt quát lên, tiếng chấn như sấm.

- Ah!

Tên hộ vệ còn lại hồi phục tinh thần.

Cheng!

Hắn rút ra chiến đao bên hông, cặp mắt như chó sói rình mồi nhìn Tần Trần rồi hung hăng nhào lên.

Chỉ thấy hai chân hắn đạp mạnh trên đất, thân hình như Liệp Báo xông ra, chiến đạo trong tay hóa thành hàn mang, chém tới cánh tay Tần Trần.

Một đao này của hắn gọi là Độc Long Thổ Tín, một chiêu nằm trong đao pháp Hoàng Cấp Phi Long Đao pháp tiếng tăm lừng lẫy Tần gia.

Ở Thiên Vũ Đại Lục, công pháp võ kỹ phẩm cấp từ cao xuống thấp chia làm bốn loại: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.

Mà từng đẳng cấp lại chia ra thượng, trung, hạ ba đẳng cấp, thành ra là tứ giai 12 cấp.

Mặc dù Phi Long Đao Pháp chỉ là đao pháp Hoàng Cấp, nhưng là Hoàng Cấp thượng phẩm. Trong đó Độc Long Thổ Tín vô cùng thâm độc, chiến đao như Độc Long nhổ ra sương độc đi săn, xuất thủ ác độc, cực kỳ tàn nhẫn.

Hắn vậy mà muốn ở trên tay của Tần Trần đánh ra một lỗ thủng, muốn hả giận cho huynh đệ đã chết.

Mệnh lệnh là Triệu phu nhân hạ, chỉ cần không gϊếŧ chết Tần Trần, cùng lắm là bị trách phạt một phen là xong.