Chớp mắt lại qua ba ngày, lịch lại lật sang trang khác, đến ngày một tháng chín, là ngày khai giảng.
Ba giờ chiều.
Vu Miểu Miểu ôm búp bê, bên chân đặt một vali hành lý 24 inch, bĩu môi đứng trong phòng khách, dùng chân đá sàn nhà.
Quý Lãng thay giày, lấy chìa khóa xe, xoay người liền nhìn thấy dáng vẻ đó của Vu Miểu Miểu, nghĩ lại cô nhóc này bắt đầu từ tối qua đã không vui, không nhịn được có chút buồn cười: “Hôm nay là ngày báo danh cuối cùng rồi.”
Đại học Hải Thành bắt đầu báo danh từ ba mươi tháng tám, tổng cộng ba ngày, Vu Miểu Miểu kéo dài mãi cho đến một tháng chín, mới không tình nguyện thu dọn hành lý.
“Khó khăn lắm anh mới đồng ý gả cho tôi, tình cảm còn chưa ổn định, đột nhiên phải ở riêng rồi.” Vu Miểu Miểu không nỡ nói.
Khóe môi Quý Lãng co rút, cũng không lề mề với Vu Miểu Miểu nữa, nhấc hành lý trực tiếp ra khỏi nhà. Vu Miểu Miểu thấy Quý Lãng ra ngoài, chỉ đành đi theo.
Xuống lầu, cất hành lý, khởi động xe, ra khỏi khu dân cư, Quý Lãng lái thẳng đến đại học Hải Thành.
Đại học Hải Thành cách phòng làm việc của Quý Lãng khá gần, nhưng lại cách một khoảng so với khu dân cư nơi họ ở, lại vì khai giảng đường xá kẹt xe, chạy gần cả tiếng đồng hồ, mới đến nơi. Đại học Hải Thành lúc này cực kỳ náo nhiệt, biểu ngữ chào đón tân sinh viên giăng đầy đường từ cửa trường cho đến tòa nhà dạy học, khắp nơi đều là những gương mặt tươi cười phấn chấn.
“Đàn em, đến báo danh sao?”
Vu Miểu Miểu vừa vào cửa trường, đã có một nam sinh mang theo bảng tên hội học sinh bước qua, nhiệt tình chào hỏi cô.
“Đúng vậy.” Vu Miểu Miểu gật đầu.
“Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, đàn em đến hơi trễ đấy. Hành lý của em đâu, tôi cầm giúp em, sau đó đưa em đi báo danh.” Nam sinh vừa ân cần hỏi han, vừa âm thầm cảm thán.
Đàn em này đáng yêu quá, giọng nói khi trò chuyện cũng mềm mại nữa, tuy ôm búp bê thoạt nhìn có chút ấu trĩ, nhưng nữ sinh như vậy mới khiến người ta có du͙© vọиɠ muốn bảo vệ.
“Không cần đâu, tôi tự đi báo danh là được rồi.” Vu Miểu Miểu lắc đầu từ chối.
“Như vậy sao được? Đàn anh sao có thể để đàn em đáng yêu một mình đi báo danh chứ, hành lý đâu, mau đưa cho tôi...”
“Đây.”
Nam sinh còn chưa nói xong, hành lý đáng yêu in hình con vịt đã được đẩy đến trước mặt cậu ta.
“Cám ơn, tôi sẽ đưa em...hai người?” Nam sinh theo bản năng nhận hành lý, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn tướng mạo âm trầm, trong lòng lộp bộp, tay cầm hành lý của cậu ta đột nhiên lại buông ra.
“Sao vậy? Chẳng phải muốn lấy hành lý à?” Quý Lãng nhìn cậu ta, khẽ nhướng mày.”
“Lấy, lấy lấy...” Nam sinh chỉ cảm thấy hãi hùng khϊếp vía, hoảng loạn cầm hành lý, xoay người đi đến chỗ báo danh: “Chỗ...chỗ báo danh ở bên này.”
“Đi thôi.” Quý Lãng dẫn Vu Miểu Miểu theo sau nam sinh kia cùng đi vào trong.
Nam sinh cúi đầu dẫn đường, trên đường đi không nói câu nào, đợi sau khi đưa hai người đến chỗ báo danh, đặt hành lý xuống đầu cũng không ngẩng lên nói: “Đây là chỗ báo danh, tôi...tôi còn có chuyện, đi trước đây.”
Nói xong, nam sinh lại lén lút liếc nhìn Quý Lãng, sau đó nhanh chóng chạy đi.
“Vào đi.” Quý Lãng nhận hành lý, đẩy cửa dẫn theo Vu Miểu Miểu vào báo danh.
Quá trình báo danh rất đơn giản, đóng tiền, chia phòng ký túc xá, rồi lại đi nhận đồng phục huấn luyện quân sự, coi như hoàn thành. Vốn dĩ tân sinh viên đến báo danh, còn là nữ sinh xinh đẹp, bắt đầu từ ngoài cổng trường đã có đàn anh giúp đỡ dẫn đường, từ cổng trường đến chỗ báo danh, lại từ chỗ báo danh đưa đến ký túc xá, bản chỉ dẫn hình người, phục vụ từ đầu đến cuối. Nhưng vừa rồi vị đàn anh phụ trách hướng dẫn kia không thể đỡ nổi âm khí của Quý Lãng, chỉ dẫn đường một nửa liền bỏ đi, cho nên bọn họ chỉ đành tự tìm đường đến ký túc xá.
May mà trường học có bố trí bảng chỉ đường, thêm vào trên đường đông sinh viên, tùy tiện hỏi thăm, rất nhanh đã tìm được tòa nhà ký túc thứ ba của Vu Miểu Miểu.
Đến trước cửa tòa nhà ký túc xá, Quý Lãng đưa hành lý cho Vu Miểu Miểu, nói: “Tôi không lên đâu.”
“Tại sao?” Vu Miểu Miểu có chút kinh ngạc.
“Ký túc xá nữ không tiện lắm.” Quý Lãng nói: “Cô tự lên đi, tôi ở dưới này đợi cô.”
Vu Miểu Miểu chớp mắt, ánh mắt nhìn về phía nam sinh lớp lớn đang liên tiếp giúp đỡ mang hành lý lên lầu, vẻ nghi ngờ hiện rõ trên mặt.
Quý Lãng giả vờ không nhìn thấy, thấy Vu Miểu Miểu không nhận hành lý, đột nhiên lên tiếng ngăn một nam sinh lớp lớn vừa ra khỏi ký túc: “Bạn học, giúp đỡ mang hành lý, lầu ba cám ơn.”
Đây là cơ sở cũ của đại học Hải Thành, được xây dựng ở đoạn đường khá phồn hoa của Hải Thành, vì quá lâu đời, trong ký túc xá không lắp thang máy.
“Được, giao cho tôi...” Nam sinh vốn phụ trách đón tân sinh viên, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, tiện tay nhận lấy. Chỉ là khi ngẩng đầu nhìn Quý Lãng, cơ thể theo bản năng cứng đờ.
“Lầu ba.” Vẻ mặt Quý Lãng không thay đổi, sau khi nhắc nhở một câu, nói với Vu Miểu Miểu: “Tôi qua kia đợi cô, dọn dẹp xong thì xuống đây.”
“Ừm.” Vu Miểu Miểu gật đầu, quay đầu mỉm cười với nam sinh giúp đỡ mình: “Vậy làm phiền đàn anh rồi.”
Tuy cô tự mang lên cũng được, nhưng lúc này nếu từ chối người khác, cảm giác đối phương sẽ rất xấu hổ.
“Không phiền không phiền.” Nam sinh vừa nãy còn bị Quý Lãng dọa giật mình, một giây sau lập tức sống lại, ra sức mang hành lý vì đàn em đáng yêu: “Lầu ba, vậy đàn em ở khoa ngoại ngữ phải không?”
“Đúng vậy.” Vu Miểu Miểu gật đầu.
“Khoa ngoại ngữ rất tốt, chuyên ngành gì?” Nam sinh vừa xách hành lý lên lầu, vừa không quên trò chuyện cùng Vu Miểu Miểu.
“Phiên dịch.” Vu Miểu Miểu đáp.
“Phiên dịch à, vậy nhất định tiếng anh của đàn em rất tốt mới chọn chuyên ngành này.”
“Không phải, tôi tùy tiện chọn thôi, lúc đầu điền nguyện vọng chọn chuyên ngành, tiện tay chọn một cái.” Vu Miểu Miểu nói.
“Hahaha, đàn em thật hài hước.”
Quý Lãng đứng trước cửa, nghe giọng nói hai người dần dần đi xa, đáy mắt lướt qua một chút u ám, anh xoay người, đi đến dưới tán cây lớn cách ký túc xá không xa, hai tay đút túi quần lười biếng dựa lên trên.
Nam sinh đưa Vu Miểu Miểu đến trước cửa ký túc phòng 318, lại trao đổi wechat với Vu Miểu Miểu, lúc này mới lưu luyến rời đi.
Phòng ký túc có bốn người, lúc Vu Miểu Miểu vào, trong phòng đã có hai cô gái tò mò nhìn ra cửa.
“Chào mọi người.” Vu Miểu Miểu cười chào hỏi hai người đó.
“Cậu là Vu Miểu Miểu à.” Một cô gái với mái tóc dài màu nâu hạt dẻ, vẻ ngoài có vài phần anh khí mỉm cười chào hỏi Vu Miểu Miểu: “Tôi tên Ngũ Lạc Tâm.”
“Tôi là Mạc Tinh.” Cô gái còn lại mặc áo thun rộng, đeo mắt kính, dáng vẻ mộc mạc cũng tự giới thiệu.
“Tôi là Vu Miểu Miểu.” Vu Miểu Miểu cũng tự giới thiệu theo.
“Vừa rồi bọn tôi còn đang nói khi nào cậu mới đến, cậu báo danh trễ thật đấy, tôi và Mạc Tinh ngày đầu tiên đã đến rồi.” Ngũ Lạc Tâm nói.
“Nhà tôi ở gần đây, không vội báo danh.” Vu Miểu Miểu nhìn hai chiếc giường còn lại, nghi ngờ nói: “Vẫn còn ngươi chưa tới sao?”
“Chúng ta còn một người bạn cùng phòng tên Công Tôn Liên, sức khỏe cậu ấy hình như không tốt, không thể tham gia huấn luyện quân sự, có lẽ phải kết thúc đợt quân sự mới đến báo danh.” Mạc Tinh nói tin tức mình hỏi thăm được từ chỗ người hướng dẫn cho Vu Miểu Miểu nghe.
“Thật tốt.” Vu Miểu Miểu không nhịn được hâm mộ.
“Đúng vậy, tôi cũng không muốn huấn luyện quân sự, thời tiết này, ra ngoài phơi một ngày cũng sẽ bị say nắng đấy.” Ngũ Lạc Tâm cũng rất hâm mộ.
“Ý tôi là nếu có thể báo danh trễ thêm một tháng nữa thì tốt quá.” Vu Miểu Miểu chân thành nói.
Ngũ Lạc Tâm và Mạc Tinh nhìn nhau, không nhịn được cười nói: “Vừa nhìn đã biết cậu là một cô gái ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi nhà. Nói cho cậu biết, đại học tốt lắm, đợi cậu thích ứng hai tháng, sẽ không nhớ nhà nữa.”
“Chúng tôi giúp cậu sắp xếp, cậu vừa đến nhất định chưa chuẩn bị gì cả, tôi có khăn lau và chậu rửa mặt, nếu cậu không chê có thể cho cậu mượn.” Mạc Tinh cũng nói.
“Đúng đúng, chúng ta cùng nhau sắp xếp, đợi làm xong, chúng ta ra ngoài ăn cơm, làm quen thật tốt.” Ngũ Lạc Tâm đề nghị.”
“Ngại quá, tôi để đồ ở đây xong sẽ xuống ngay, tướng công của tôi đang ở bên dưới đợi tôi.” Vu Miểu Miểu có lỗi nói.
“Tướng công?!” Hai người ngơ ngác, sau đó kinh ngạc thốt lên: “Cậu kết hôn rồi?!”
“Chưa, phải qua hai năm nữa mới lĩnh chứng.” Vu Miểu Miểu có chút xấu hổ đỏ mặt.
“Cũng phải, chúng ta còn chưa đến tuổi kết hôn mà.” Hai người phản ứng lại: “Vậy thì là bạn trai của cậu rồi? Còn gọi tướng công, hai người cũng tình thú ghê.”
“Nói chính xác là vị hôn phu.” Vu Miểu Miểu mỉm cười sửa lại.
“Thật sự không nhìn ra, cô gái ngoan ngoãn chưa từng ra khỏi cửa nhà như cậu thế mà đã có đối tượng rồi, xem ra, tôi cũng phải theo sát mới được.” Ngũ Lạc Tâm nói.
“Đàn anh khi trước đưa cậu lên đây, chẳng phải ngày nào cũng gửi tin nhắn cho cậu sao?” Mạc Tinh liếc cô ấy, hiển nhiên hai ngày nay hai người đã quen thuộc lẫn nhau.
“Không được, người đó nhiều chuyện quá, tôi không thích nam sinh nói nhiều.” Ngũ Lạc Tâm lắc đầu nói.
Vu Miểu Miểu thấy họ càng nói càng hăng, không nhịn được lấy điện thoại xem giờ, cô đã lên đây mười lăm phút rồi, tướng công chắc chờ sốt ruột lắm.
“Ngại quá, tôi phải xuống trước, đợi tối trở về chúng ta trò chuyện sau nhé.” Vu Miểu Miểu chỉ đành lên tiếng ngắt lời hai người, bày tỏ mình phải đi xuống.
“Đi đi, sau này mọi người cùng phòng đến bốn năm, không vội.” Hai người đều là vẻ mặt chúng tôi hiểu mà.
Lúc này Vu Miểu Miểu mới chuyển hành lý xuống đáy bàn, sau khi xác nhận không cản đường đầu cũng không quay lại rời đi. Cô vừa đi, Ngũ Lạc Tâm liền kéo Mạc Tinh muốn theo sau: “Đi, chúng ta xem thử.”
“Xem cái gì.” Mạc Tinh nghi ngờ.
“Bạn trai của Vu Miểu Miểu.” Ngũ Lạc Tâm nói.
“Cậu gấp gì chứ, đợi sau này quen thân, rồi sẽ có cơ hội quen biết thôi.”
“Đó là chuyện sau này, chúng ta nhìn từ xa trước đã.” Ngũ Lạc Tâm nói: “Tôi luôn cảm thấy bạn trai cậu ấy có chút không đáng tin, làm gì có ai đã đến dưới lầu rồi, lại không tự mình lên, còn nhờ nam sinh khác giúp bạn gái mình nhấc hành lý.”
Mạc Tinh sửng sốt, bây giờ cô ấy mới ý thức được điểm này, sau khi được nhắc nhở đột nhiên cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Vu Miểu Miểu nhanh chóng từ lầu ba chạy xuống, vừa ra khỏi cửa ký túc, liền nhìn thấy Quý Lãng đang dựa vào thân cây. Người đàn ông đen thuần túy kia, chỉ có tướng công nhà cô thôi, đó là màu đen phát ra ánh sáng không thể che đậy nổi trong bóng đêm.
“Tướng công.” Vu Miểu Miểu vui vẻ chạy qua.
Quý Lãng nghe thấy giọng nói, quay đầu nhìn qua, đứng thẳng người dậy đợi Vu Miểu Miểu chạy đến: “Sao xuống nhanh như vậy?”
“Buổi tối mới sắp xếp hành lý, không thể để anh đợi lâu.” Vu Miểu Miểu nói.
Quý Lãng khẽ sửng sốt, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Vu Miểu Miểu, chỉ cảm thấy vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu, theo bản năng muốn vươn tay xoa đầu Vu Miểu Miểu, nhưng tay đưa được một nửa đột nhiên khựng lại chuyển sang xoa búp bê trong lòng Vu Miểu Miểu.
Sự dịu dàng đột nhiên kéo đến này khiến búp bê nguyền rủa rất vui vẻ, lập tức mày mắt cong cong, mỉm cười.
“Đi, chúng ta đi ăn trước, chờ ăn xong, Đông Vĩnh Nguyên sẽ gửi chăn qua.” Lúc nãy Quý Lãng đứng dưới gốc cây, thấy mặt bên ký túc xá có quầy hàng bán chăn ga, lúc này mới nhớ ra Vu Miểu Miểu vẫn chưa mua chăn. Anh vốn muốn trực tiếp mua đưa cho Vu Miểu Miểu, nhưng vừa nhìn giá, một trăm sáu mươi cả bộ chăn ga gối, nhìn là biết giá rẻ không phải hàng tốt.
Cho nên anh lập tức gửi wechat cho Đông Vĩnh Nguyên, bảo anh ta giải quyết.
“Vâng.” Vu Miểu Miểu thấy Quý Lãng ngay cả chăn cũng chuẩn bị cho mình, trong lòng ngọt ngào, cười còn vui hơn búp bê.
Tướng công nhà mình thật hiền huệ.
Hai người xoay người đi ra ngoài, đi được mấy bước, Quý Lãng đột nhiên cảm giác sau lưng có người luôn nhìn mình chằm chằm, anh theo bản năng quay đầu nhìn lại. Đó là hai cô gái, trên mặt hai người đều là vẻ tò mò, sau khi chạm phải ánh mắt anh, lập tức trở nên hoảng hốt, sau đó hoảng loạn chạy vào ký túc.
Tròng mắt Quý Lãng khẽ trầm xuống, dời tầm mắt.
“Ký túc của tôi tổng cộng có bốn người, có một cô gái bị bệnh, sau khi huấn luyện quân sự xong mới đến, hai người còn lại thoạt nhìn đều là người tốt, vừa rồi họ còn nói giúp tôi sắp xếp hành lý. Nói thu dọn xong, sẽ cùng ra ngoài ăn tối. Có điều anh ở dưới đợi tôi, tôi không đồng ý.” Vu Miểu Miểu vừa đi vừa giới thiệu bạn cùng phòng ký túc của mình cho Quý Lãng biết.
Quý Lãng yên lặng lắng nghe, ngẫu nhiên phụ họa ừm một tiếng.
“Đợi sau này tôi quen thân với họ rồi, nếu cảm thấy họ không tệ, sẽ giới thiệu anh cho họ quen biết. Nghe nói trong đại học, bạn trai của những người cùng ký túc xá đều phải mời bạn cùng phòng ăn cơm.” Vu Miểu Miểu nói.
Quý Lãng nhớ lại ban nãy khi nhìn mình, ánh mắt kinh hoảng của hai cô gái kia, liền nói: “Vẫn là thôi đi.”
Vu Miểu Miểu sửng sốt, tưởng Quý Lãng không thích, tuy hơi thất vọng, nhưng so với bạn cùng phòng mới quen, đương nhiên tướng công của mình quan trọng hơn, liền không tiếp tục chủ đề này nữa.
Hai người chậm rãi đi xa, cùng lúc này, Ngũ Lạc Tâm và Mạc Tinh cùng theo xuống lầu nhìn lén, cũng dìu nhau trở về phòng ký túc.
“Dọa chết tôi rồi? Bạn trai Vu Miểu Miểu nhìn qua sao lại...” Ngũ Lạc Tâm nhất thời không biết nên hình dung thế nào.
“Nguy hiểm.” Mạc Tinh nói.
“Đúng vậy, anh ấy vừa nhìn tôi, tôi liền sợ đến không dám nói chuyện.” Ánh mắt đó khiến cô ấy ngay cả bạn trai của Vu Miểu Miểu có dáng vẻ gì cũng không nhớ nổi, chỉ mơ hồ cảm thấy đối phương rất cao, da trắng những ấn tượng không quá rõ ràng như vậy thôi.
Có điều rất kì lạ, sao ngay cả đối phương có tướng mạo thế nào cũng không nhớ được, lại cảm thấy sợ hãi như thế.
“Có thể chỉ là hơi dữ chút, tôi thấy Vu Miểu Miểu chẳng sợ chút nào.” Mạc Tinh nói.
“Vậy cũng quá hung dữ rồi, tôi suýt nữa đã muốn báo cảnh sát.” Ngũ Lạc Tâm che trái tim nhỏ bé: “May mà anh ấy không đưa Vu Miểu Miểu lên lầu.”
“Cậu nói xem...có phải anh ấy biết tướng mạo của mình hung dữ, cho nên mới bảo người khác giúp Vu Miểu Miểu mang hành lý lên không.” Mạc Tinh suy đoán.
Hai người nhìn nhau, đột nhiên nghĩ đến gì đó.
Lẽ nàoVu Miểu Miểu bạn cùng phòng của họ, là cô vợ nhỏ của nhân vật phản diện?