Lúc Vu Miểu Miểu rút trận khế ước đi, hồn thể của quỷ vương đã bắt đầu tan biến.
Bất kể ông ta là sự tồn tại mạnh mẽ thế nào, khi mất đi cũng chẳng khác biệt gì so với linh hồn bình thường. Quỷ vương không sợ tan biến, ông ta chỉ tiếc nuối không thể tận mắt nhìn thấy con gái chuyển thế.
“Linh do vu sư nuôi, là linh hồn thuần khiết nhất trên đời, kiếp sau con bé đầu thai, hẳn sẽ vào một gia đình rất tốt.” Quỷ vương yêu thương không nỡ nhìn búp bê vải phong ấn linh hồn con gái mình.
“Chuyện này tôi không thể đảm bảo.” Vu Miểu Miểu nói.
“Không sao, có thể sống là được rồi.” Quỷ vương cười khổ nói.
Đột nhiên, một cơn gió ập đến, khiến mọi người không khỏi ngơ ngác. Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bông tuyết ngập trời không biết đã dừng lại từ lúc nào, tầng mây tản đi, lộ ra ánh trăng lưỡi liềm trong trẻo.
Lúc này vẫn là mùa đông, thời tiết lạnh lẽo, chỉ là không bị quỷ khí ảnh hưởng, cơn gió ấm áp hơn đôi chút mà thôi.
Bảy ngày sau tuyết sẽ ngừng rơi, thì ra là trận chiến tối nay sao? Hoắc Minh Tri muộn màng phản ứng lại.
“Tít tít, tít tít...”
Âm báo tin nhắn liên tục vang vọng trong rừng núi trống trải, là mọi người kinh ngạc khi ánh trăng đột ngột xuất hiện, lần lượt thảo luận trong nhóm chat. Vu Miểu Miểu lấy điện thoại liếc nhìn, trong nhóm chat phòng làm việc, nhóm Bắc Phồn đang sốt ruột hỏi thăm tình tình Quý Lãng.
[ Trên mạng nói tuyết ở thành phố Hải dừng rồi, ông chủ thắng rồi sao? ]
Đông Vĩnh Nguyên: [ Thắng rồi.]
Vu Miểu Miểu mỉm cười, gửi biểu cảm chú thỏ gật đầu, sau đó bên dưới là một đợt hoan hô.
“Mười tham tướng dưới tay ta, còn có mười vạn quỷ binh, vẫn còn sống chứ.” Mười vạn quỷ binh khi vừa bắt đầu chiến đấu đã bị quỷ vương thu vào trong ấn quỷ vương, mà ấn quỷ vương lúc này đã thuộc về Quý Lãng.
Quý Lãng cảm nhận chốc lát, đáp: “Vẫn còn sống.”
“Cậu định xử lý họ thế nào?” Quỷ vương hỏi.
Quý Lãng nhìn ông ta, trầm mặc không nói.
Quỷ vương mỉm cười tự giễu, biết mình lúc này, đã không còn tư cách xen vào, nhưng ông ta vẫn nói: “Có thể bảo họ nghe lời cậu.”
Đây là một lời cầu xin biến tướng, dùng việc nghe lời Quý Lãng, đổi lại cơ hội được sống của họ.
“Sẽ gϊếŧ bọn họ.” Quý Lãng lên tiếng: “Vừa rồi trong lúc dị biến họ đã nảy sinh liên hệ với ấn ma, bọn họ, đã biến thành một bộ phận của ấn ma.”
Quỷ vương sửng sốt, lập tức hiểu ra: “Bọn họ trở thành khí linh của ấn ma?”
Quý Lãng gật đầu.
Lúc này, cơ thể quỷ vương trong suốt vài phần, ông ta suy nghĩ một lúc, nói với Quý Lãng: “Có thể thả mười tham tướng ra không? Muốn gặp họ một lần.”
Quý Lãng không nói chuyện, chỉ nhấc tay phải lên, ấn ma hiện ra từ cơ thể của anh, sau đó lóe lên ánh sáng đỏ, mười bóng người mặc áo giáp xuất hiện trước mặt mọi người.
“Tướng quân.” Mười tham tướng nhìn thấy quỷ vương sắp tan biến, đồng loạt quỳ xuống, bi thương lên tiếng.
Quỷ vương giơ tay an ủi họ: “Thời gian không còn nhiều, gọi các ngươi ra đây, là có chuyện dặn dò các ngươi.”
“Nguyện nghe lời căn dặn của tướng quân.” Mười tham tướng nói.
“Nếu các ngươi đã trở thành khí linh của ấn ma, sau này cứ canh giữ ấn ma thật tốt.”
“Tướng quân?!” Mười tham tướng sao có thể đồng ý, mộng ma này là người đã hại chết tướng quân.
“Lúc đầu mọi người tòng quân, cũng vì muốn đền đáp tổ quốc, bảo vệ lê dân bách tính. Chỉ vì lòng riêng của ta, mới hại mọi người trở thành như vậy. Mộng yểm cách một đoạn thời gian, sẽ chuyển thế thành người, nếu các ngươi đã trở thành khí linh của ấn ma, hãy bảo vệ tốt ấn ma, cũng coi như bảo vệ nhân gian.” Quỷ vương than thở: “Kết cục hôm nay cũng coi như ta gieo gió gặt bão, đã sớm có chuẩn bị. Năm đó mối thù nước Vệ hại chết ta, tất nhiên phải báo, nhưng ngàn năm nay, vì áy náy, dung túng cho Na Na gây họa nhân gian, là chuyện không nên làm. Các ngươi bảo vệ ấn ma, coi như thay ta chuộc tội.”
“Tướng quân, được.” Mười tham tướng lộ ra vẻ mặt không nỡ, nhưng vẫn đồng loạt khom lưng, đồng ý.
Quỷ vương vui mừng nở nụ cười, lúc này một làn gió thổi qua, ông ta cảm thấy mình dường như đã hóa thành gió tan biến, cuối cùng không nỡ, nhìn búp bê vải trong tay Vu Miểu Miểu.
Tuy Vu Miểu Miểu không đồng tình với quỷ vương, nhưng vẫn cầm búp bê vải phong ấn con gái quỷ vương bước lên, để quỷ vương nhìn lần cuối: “Ông yên tâm, vu sư chúng tôi xem trọng lời hứa, chỉ cần hồn phách của con gái ông, có thể chống đỡ được hai năm sau khi búp bê ra đời, nhất định sẽ có thể nuôi sống.”
“Vậy thì nhờ cô.” Quỷ vương nhìn sâu vào búp bê vải, sau đó vái Vu Miểu Miểu, hồn thể hóa thành khói xanh, hoàn toàn tan biến giữa trời đất.
“Tướng quân!” Mười tham tướng bi thảm thốt lên, nhìn về phía quỷ vương biến mất, dập đầu ba cái.
Quý Lãng chờ họ dập đầu xong, phất tay, lần nữa thu họ vào trong ấn ma.
“Về thôi.” Quý Lãng bước qua, nắm tay Vu Miểu Miểu.
“Vâng.”
Quỷ khí sức mạnh mộng yểm trong kết giới đã sớm bị Quý Lãng thu vào trong ấn ma, mà kết giới do hiệp hội bố trí, cũng không biết đã biến mất từ khi nào. Khi quỷ công tử ôm búp bê đi theo hai người, đi ra ngoài đường, chỉ một lúc đã nhìn thấy xe của họ.
Cũng may, xe không bị hư.
Mấy người ngồi lên xe, lúc Vu Miểu Miểu thắt dây an toàn, cau mày: “Sao cảm giác, hình như đã quên gì đó?”
“Tôi cũng thấy vậy.” Quỷ công tử đúng lúc lên tiếng.
Quý Lãng cau mày, cũng có cảm giác này: “Quên gì thế nhỉ?”
“Cậu nói xem?!” Gương mặt dữ tợn, đột nhiên xuất hiện ngoài cửa xe, hung hăng trừng người nào đó đang chuẩn bị khởi động xe.
“Đội trưởng Hoắc!” Vu Miểu Miểu kinh ngạc thốt lên.
“......”
Hoắc Minh Tri khó chịu ngồi ghế sau, trong lòng buồn bực đến cực điểm: “Ha, mạo hiểm tính mạng để cứu mạng cậu, vậy mà cậu lại vứt tôi lại ở núi rừng hoang dã.”
Quý Lãng chuyên tâm lái xe, hiếm khi không phản bác.
“Khụ, chúng tôi không quên anh, đang định tìm anh đây.” Vu Miểu Miểu chột dạ nói.
“Xe cũng khởi động rồi, còn bảo là tìm tôi? Lái xe đi tìm tôi sao?” Hoắc Minh Tri tức giận nói.
“Bạn đồng hành, đừng giận, tức giận hại thân.” Quỷ công tử mỉm cười khuyên.
“Hôm nay bị thương còn chưa đủ sao?” Hoắc Minh Tri quay đầu trừng quỷ công tử, kết quả vừa quay lại, đã đối diện với gương mặt búp bê vải đáng yêu, búp bê vải kia được làm không quá tinh tế, nhưng mày mắt cực kì linh động, đôi mắt to tròn chớp chớp, nhìn mà khiến lòng người run lên.
Đây hẳn là búp bê quỷ dị kia, sao lại trở nên đáng yêu rồi.
“Ahahaha...” Búp bê đột nhiên cất tiếng cười sảng khoái, Hoắc Minh Tri không chuẩn bị tâm lý, bị dọa cho giật mình, đỉnh đầu lập tức đυ.ng vào nóc xe.
Búp bê cười xong, đột nhiên mở hai tay ra với Hoắc Minh Tri.
“Đây...đây là...” Hoắc Minh Tri có chút chột dạ.
“Búp bê thích anh, muốn anh ôm nó.” Quỷ công tử giải thích.
“A a” Búp bê ê a gật đầu, sốt ruột vươn tay với Hoắc Minh Tri.
Người đàn ông mạnh mẽ như Hoắc Minh Tri, sao có thể chịu được sự cám dỗ đáng yêu như vậy, ma xui quỷ khiến ôm búp bê qua. Búp bê đến trong lòng anh ta, lập tức vui vẻ cọ cọ, đôi mắt sáng lấp lánh, tràn ngập vẻ yêu thích.
Lúc búp bê ở phòng làm việc rất tự do, chỉ khi người chú kì lạ này đến, mới giả vờ làm búp bê, hôm nay cuối cùng không cần giả vờ nữa, búp bê bày tỏ mình rất vui sướиɠ.
“Khụ ~ ~ Búp bê này, cũng đáng yêu lắm.” Hoắc Minh Tri bị cọ đến trái tim mềm nhũn, thậm chí còn cảm thấy mình khi trước thật kì lạ, búp bê đáng yêu như vậy, sao mình lại cảm thấy quỷ dị.
“Đây là con gái của tôi và tướng công, đương nhiên là đáng yêu rồi.” Vu Miểu Miểu đắc ý nói.
Hoắc Minh Tri cũng nhớ lại đối thoại khi trước, trong lòng lập tức ghen ghét, thật không có thiên lý, người nào đó tính tình xấu như vậy, có thể tìm được bạn gái thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả con gái cũng có thể đặt trước. Đâu như anh ta, vì quốc gia đầu rơi máu chảy, kết quả xem mắt mười lần, lần nào cũng không thành công. Có lần anh ta nhàm chán chạy đến dưới chân cầu xem bói, tên lừa gạt kia vậy mà lại nói anh ta có mệnh cách cả đời cô độc, khiến anh ta tức đến mức suýt nữa đã bảo đồng nghiệp kéo đến xóa bỏ phong kiến mê tín.
Đợi đã, hình như, có vẻ, phong kiến mê tín là thật.
Lẽ nào anh ta thật sự có mệnh cách cả đời cô độc?
“Cái đó? Vu Miểu Miểu, cô biết xem bói không?” Hoắc Minh Tri căng thẳng nhìn Vu Miểu Miểu.
“Cái này tôi không am hiểu lắm, có điều Nguyên Bạch biết đấy.” Quỷ công tử là quẻ quỷ mà.
Hoắc Minh Tri nhìn bạn đồng hành địa phủ.
Ấn tượng của quỷ công tử với Hoắc Minh Tri khá tốt, sự việc tối nay có thể giải quyết viên mãn, may nhờ có vị dũng sĩ “chính nghĩa” này, thêm vào búp bê cũng thích anh ta, quỷ công tử lập tức nói: “Anh muốn xem gì? Không thể xem sinh tử được.”
Nhớ lại Hoắc Minh Tri từng hỏi anh ta có phải chỉ sống được đến ba mươi hay không, quỷ công tử bổ sung một câu.
“Khụ...tôi muốn xem...nhân duyên.” Mặt già Hoắc Minh Tri đỏ lên.
Anh ta vừa nói xong, ngay cả Quý Lãng cũng lén lút nhìn anh ta từ kính chiếu hậu.
“Cái gì chứ, con gái cậu cũng có rồi, tôi hỏi nhân duyên thì đã sao?” Hoắc Minh Tri tức giận.
Quý Lãng thu hồi tầm mắt, tiếp tục lái xe.
Vu Miểu Miểu nhịn cười, giả vờ không nghe thấy.
Quỷ công tử ngược lại là người bình tĩnh nhất, anh ta nghiêm túc nhìn mặt Hoắc Minh Tri, lên tiếng: “Anh vốn dĩ có mệnh cách cả đời cô độc...”
Cả đời cô độc?!
Lòng Hoắc Minh Tri run lên, chẳng trách đi xem mắt cứ xảy ra chuyện, quả nhiên anh ta phải làm ông lão độc thân sao?
“Sao lại có mệnh cách này?” Hoắc Minh Tri run rẩy hỏi.
“Cái này nói thế nào nhỉ? Thông thường loại tình huống này, hoặc là do nợ kiếp trước, hoặc là để tu sửa cho kiếp sau, dù sao cũng đều là nhân quả.” Quỷ công tử nói.
“Loại tình huống này, thông thường là để tích lũy công đức.” Vu Miểu Miểu nói.
“Ừm.” Quỷ công tử gật đầu.
“Vậy bây giờ đội trưởng Hoắc, không cần cả đời khổ sở cô độc rồi.” Vu Miểu Miểu nói.
Mắt người bình thường không thấy, nhưng Vu Miểu Miểu lại nhìn thấy rất rõ ràng, bắt đầu từ ban nãy, trên người Hoắc Minh Tri không ngừng có ánh sáng công đức màu vàng xuất hiện, hơn nữa càng lúc càng sáng, gần như làm chói mắt cô. Vu Miểu Miểu biết, đây là công đức ông trời ban thưởng cho Hoắc Minh Tri.
Trận chiến tối nay, cô, Quý Lãng quỷ vương đều là đương sự, tự nhiên sẽ không có công đức, chỉ riêng Hoắc Minh Tri, đơn thuần vì muốn cứu người mà thôi.
“Ừm.” Quỷ công tử cười nói: “Vừa rồi có nói vốn dĩ, sau tối nay, mệnh cách của anh sẽ thay đổi, tình yêu mỹ mãn, quan vận hanh thông.”
Ánh mắt Hoắc Minh Tri sáng lên: “Vậy...con thì sao, có thể được mấy đứa?”
“Anh muốn mấy đứa?” Quỷ công tử mỉm cười.
“Chuyện này còn có thể chọn à?” Hoắc Minh Tri sửng sốt.
“Có thể giúp anh, lúc vợ anh mang thai, nói một tiếng, sinh đôi, sinh ba, mấy nam mấy nữ, đều có thể làm được.” Quỷ công tử hùng hồn nói.
“Chuyện này...không vi phạm pháp luật địa phủ chứ?” Hoắc Minh Tri cẩn thận hỏi.
“Không có, trong phạm vi quyền hạn của tôi.” Người giống như Hoắc Minh Tri vì lượng lớn công đức mà thay đổi mệnh cách, ghi chép trên sổ sinh tử cũng sẽ trở nên mơ hồ, lúc này, một chút lợi ích không ảnh hưởng toàn cục, sẽ không vi phạm phép tắc địa phủ.
Hoắc Minh Tri lập tức vui mừng tít mắt, chỉ cảm thấy tối nay mình đến đây không lỗ vốn. Chút oán khí suýt bị Quý Lãng bỏ quên, cũng hoàn toàn tan biến.
“Đội trưởng Hoắc, anh không lái xe đến đây sao?” Vu Miểu Miểu đột nhiên hỏi.
Lúc này Hoắc Minh Tri mới nhớ đến xe của mình: “Không sao, bảo Đông Tử lái về là được.”
Lúc anh ta xuống xe không rút chìa khóa, Đông Vĩnh Nguyên cũng phải trở về, vừa khéo có thể lái xe. Nói rồi, anh ta vươn tay tìm điện thoại, sau đó nhìn thấy màn hình vỡ nát như mạng nhện.
“......” Tim đau quá.
“Vỡ màn hình rồi, còn dùng được không?” Quỷ công tử hỏi.
“Quý Lãng, đều tại cậu...” Hoắc Minh Tri đau đớn nói.
“Đền cho anh một cái, muốn hiệu nào, ngày mai bảo Đông Vĩnh Nguyên mua cho anh.” Quý Lãng nhàn nhạt nói.
“!!” Cái này dễ nói chuyện, anh ta quả nhiên đã chuyển vận.
Hoắc Minh Tri kích động: “Bạn đồng hành, cậu xem bói chuẩn thật.”
Quỷ công tử mỉm cười không nói.
Một nơi khác, khi Đông Vĩnh Nguyên nhận được tin nhắn của Hoắc Minh Tri anh ta đang theo sau Hứa đại sư thu dọn chiến trường.
Trận chiến Ly Sơn, quỷ khí sức mạnh mộng yểm tuy bị kết giới ngăn cản, nhưng vùng núi này cũng bị hủy gần hết. Vong linh động vật ngàn vạn năm đều cần siêu độ, quỷ khí còn sót lại cũng phải tịnh hóa, ngay cả việc thay đổi địa hình cũng phải tìm cớ giải thích hợp lý.
“Phía cúng tôi đã xử lý xong.” Đông Vĩnh Nguyên nghe thấy hội trưởng Cư Hùng đang nói chuyện điện thoại: “Tuyết đã ngừng, chỗ Ly Sơn, lên tin tức, cứ nói là động đất phạm vi nhỏ.”
Sau đó chưa đến năm phút, điện thoại Đông Vĩnh Nguyên đã nhận được tin tức, phía đông nam thành phố Hải, Ly Sơn, xảy ra động đất phạm vi nhỏ, cường độ cấp năm đến cấp sáu.
Tin tức này, Vu Miểu Miểu cũng nhận được, cô cười cười, nói với Quý Lãng: “Tin tức nói Ly Sơn động đất.”
Quý Lãng cau mày, không nói chuyện.
Quỷ công tử lại nghe ra ẩn ý: “Từ đấu đến cuối bọn họ đều không xuất hiện, thực ra đã mặc nhận sự tồn tại của anh Quý, sau này hẳn sẽ không nhắm vào mọi người nữa?”
“Sợ bọn họ chắc?” Quý Lãng cười lạnh. Trước đây anh không sợ, bây giờ càng không cần phải sợ.
“Cũng phải, giờ đến lượt bọn họ phải sợ anh rồi.” Quỷ công tử gật đầu.