Chương 145

Lợi dụng ấn quỷ vương khống chế sức mạnh mộng yểm, chỉ là suy nghĩ của cá nhân Quý Lãng, cho nên cách phong ấn sức mạnh mộng yểm trong sách cổ rốt cuộc có ích hay không, hoặc cách đó triệt để phong ấn một người, hay chỉ phong ấn sức mạnh mộng yểm thôi, tất cả đều phải thử mới biết được.

“Phải nghĩ cách để Hoắc Minh Tri đến biệt thự Ly Sơn sao?” Quý lãng cau mày, anh không muốn để Hoắc Minh Tri xuất hiện ở biệt thự Ly Sơn, bất kể trên người Hoắc Minh Tri có sức mạnh thế nào, nói đến cùng, anh ta cũng chỉ là một người bình thường. Khi anh và quỷ vương đại chiến, nếu người bình thường như Hoắc Minh Tri xuất hiện gần đó, kết cục nhất định sẽ không quá tốt.

“Hẳn là không cần.” Vu Miểu Miểu lắc đầu: “Thông thường mà nói, dùng pháp khí bày trận, chỉ là một vật dẫn, cho nên không nhất định cần đội trưởng Hoắc phải đến hiện trường.”

Tuy chính chủ đến hiện trường hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn, nhưng đội trưởng Hoắc không phải người trong giới Huyền học, không có năng lực tự bảo vệ.

Vu Miểu Miểu trầm ngâm một lúc nói: “Khi em bày pháp trận, để hiệu quả pháp trận tốt hơn, sẽ nhỏ máu tươi của mình vào trong, cho nên máu của đội trưởng Hoắc nhất định có hiệu quả, hoặc là huy hiệu cảnh sát trên nón của anh ta. Huy hiệu cảnh sát là tượng trưng cho sứ mệnh cảnh sát, trừ chính khí của bản thân đội trưởng Hoắc ra, còn có thể ngưng tụ sự bảo vệ của quốc gia đối với công bằng chính nghĩa, hiệu quả cũng tốt.”

“Vậy phải nghĩ cách để lấy máu và huy hiệu cảnh sát của đội trưởng Hoắc?” Đông Vĩnh Nguyên suy nghĩ một lúc: “Nếu là máu thì còn dễ lấy, huy hiệu cảnh sát có chút khó khăn.”

Mọi người vừa nghe Đông Vĩnh Nguyên nói dễ lấy máu, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Đông Vĩnh Nguyên. Theo họ thấy, máu còn khó lấy hơn cả huy hiệu cảnh sát, dù sao huy hiệu cảnh sát gì đó, còn có thể mượn được, còn máu, không có lý do chính đáng sẽ không dễ lấy.

“Trực tiếp dùng bùa mê hồn, làm anh ta ngất xỉu rồi rút máu.” Đông Vĩnh Nguyên nói.

Mọi người lập tức hiểu ra, sau đó đồng thời dùng ánh mắt phức tạp khó nói nhìn về phía Đông Vĩnh Nguyên, dường như đang nói, thì ra cậu là loại người này.

“Tôi...tôi chẳng phải vì muốn cứu thế giới sao?” Đông Vĩnh Nguyên ho khan một tiếng.

Đội trưởng Hoắc, xin lỗi, chờ sau này nhất định mời anh uống canh gan heo.

“Vậy huy hiệu cảnh sát thì bảo Đại Hổ đi.” Quý Lãng trầm mặc một lúc nói: “Hoắc Minh Tri rất ít khi mặc đồng phục cảnh sát, cho nên đồng phục cảnh sát nhất định để ở nhà, bảo Đại Hổ vào từ cửa sổ, trộm huy hiệu cảnh sát ra. Nếu cuộc chiến đêm nay tôi thắng, huy hiệu trả lại cho anh ta. Nếu tôi không thắng...thua thì cũng thua rồi.”

Mọi người vừa nghe, cảm thấy kế hoạch này hoàn toàn không có vấn đề gì, liền quyết định như vậy.

Quý Lãng lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Hoắc Minh Tri: [ Anh đang ở đâu? ]

Hoắc Minh Tri trả lời rất nhanh, đồng thời cũng rất mẫn cảm: [ Ở sở cảnh sát, sao vậy, cậu tìm tôi? ]

Quý Lãng: [ Ừm. ]

Hoắc Minh Tri: [ Hiếm thấy nha, cậu mà cũng tìm tôi? Có chuyện gì? ]

Quý Lãng: [ Gặp mặt rồi nói. ]

Hoắc Minh Tri: [ Giờ tôi không đi được, lát nữa trong sở có cuộc họp. ]

Quý Lãng: [ Giờ tôi qua, một tiếng nữa gặp ở phòng làm việc, chỉ mất của anh mười phút thôi. ]

Hoắc Minh Tri: [ Được, một tiếng rưỡi sau bắt đầu họp, cậu đến thì gửi tin nhắn, tôi qua đó. ]

Quý Lãng ngẩng đầu, nói với mấy người kia: “Đến phòng làm việc.”

Lập tức, quỷ công tử ôm búp bê, Đông Vĩnh Nguyên ôm mèo mun, lên xe của Quý Lãng, cùng Vu Miểu Miểu đến phòng làm việc.

Đoạn đường từ biệt thự đến phòng làm việc, vốn chỉ cần nửa tiếng, nhưng vì tuyết lớn chắn đường, xe chạy rất chậm, mất một tiếng đồng hồ mới đến bãi đỗ xe ngoài khuôn viên.

Quý Lãng xuống xe, gửi tin nhắn cho Hoắc Minh Tri, nói mình đã đến. Cho nên chờ khi mọi người vào phòng làm việc chưa được hai phút, Hoắc Minh Tri cũng vào theo.

Mọi người vừa nhìn cách ăn mặc của Hoắc Minh Tri, không khỏi sửng sốt, anh ta mặc đồng phục cảnh sát màu xanh lam, bước đi trong cảnh tuyết, tôn lên dáng vẻ anh tuấn mà nghiêm túc, bên hông còn giắt khẩu súng, đầu đội nón cảnh sát, trên nón cảnh sát là huy hiệu thu hút chói mắt.

Xem ra, không cần chia binh đi hai đường nữa.

“Meo ~” Đại Hổ thậm chí có chút thất vọng, nó rất muốn cào quần áo của người này, hơn nữa hiếm khi có lý do vĩ đại cứu giúp chúng sinh.

“A, lạnh chết đi được.” Vừa vào cửa, Hoắc Minh Tri đã giậm chân không chút hình tượng: “Sao mọi người không mở máy sưởi?”

“Chúng tôi cũng vừa mới đến được hai phút.” Đông Vĩnh Nguyên nói.

“Vậy mau mở đi, tôi không mặc áo khoác, ở đây mười phút nhất định sẽ bị cảm.” Vừa rồi anh ta mới uống rễ bản lam, đừng để chưa có tác dụng, đã bị đông lạnh.

Đông Vĩnh Nguyên ừm một tiếng, tìm công tắc máy sưởi, bật lên. Thậm chí còn mở máy nước nóng rót một ly, mang ra cho Hoắc Minh Tri.

Dù sao lát nữa cũng phải lấy máu tươi người ta, nên đối xử với anh ta tốt một chút.

“Sao vậy, gọi tôi đến gấp như thế.” Tuy Hoắc Minh Tri nói chuyện với Quý Lãng, nhưng ánh mắt lại rơi lên người quỷ công tử. Cũng không biết tại sao, anh ta vừa nhìn người đàn ông tướng mạo cực kì tuấn tú này, liền cảm thấy cả người không thoải mái. Loại cảm giác khó chịu này, không phải vì người đàn ông đẹp trai hơn anh ta, mà là khó chịu không hài hòa. Anh ta không thể hình dung được cảm giác không hài hòa kia, chỉ là trực giác thấy không ổn.

Trực giác đến từ cảnh sát.

Quỷ công tử phát giác ánh mắt của Hoắc Minh Tri, trong lòng thầm than sự nhạy bén của đối phương, trên mặt vẫn là nụ cười nhạt.

Hoắc Minh Tri sửng sốt, xấu hổ nhìn chằm chằm người ta, sau khi nở nụ cười lịch sự, ánh mắt nhìn về phía Quý Lãng.

“Có chút chuyện nhờ anh giúp.” Quý Lãng trực tiếp nói.

“Chuyện gì?” Hoắc Minh Tri tò mò hỏi.

“Muốn mượn anh hai thứ.”

“Mượn đồ tôi? Đồ gì?” Hoắc Minh Tri nghi ngờ.

Quý Lãng không trả lời, mà nhìn về phía Vu Miểu Miểu, Vu Miểu Miểu đi lên, mỉm cười đến trước mặt Hoắc Minh Tri, dưới ánh mắt chăm chú không hiểu ra sao của đối phương, vận chuyển vu lực. Tròng mắt trắng đen rõ ràng của Vu Miểu Miểu đột nhiên lóe lên ánh sáng đen, đồng tử đen nhánh bắt đầu xoay tròn như vòng xoáy.

Hoắc Minh Tri cau mày, sắc mặt cũng bắt đầu dần dần trở nên mơ màng.

Có hiệu quả!

Chính vào lúc mọi người hưng phấn, Hoắc Minh Tri chớp mắt, nghi ngờ hỏi: “Bạn học Vu Miểu Miểu, cô nhìn tôi làm gì?”

“......” Mọi người.

“...Tôi...lần đầu tôi thấy anh mặc đồng phục cảnh sát, cảm thấy rất đẹp.” Vu Miểu Miểu trong lúc sốt ruột nhanh trí nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, đội trưởng Hoắc, bình thường không thấy anh mặc đồng phục cảnh sát, sao hôm nay anh lại mặc vậy?” Đông Vĩnh Nguyên vội vàng nói.

Nghe hai người nói đồng phục cảnh sát đẹp, Hoắc Minh Tri lập tức có chút tự hào nói: “Hôm nay có cuộc họp tổng kết cuối năm, bên trên yêu cầu mặc đồng phục dự họp.”

“Như vậy à, anh mặc đồng phục cảnh sát đẹp trai lắm.” Đông Vĩnh Nguyên khen.

Vu Miểu Miểu trở lại bên cạnh Quý Lãng, nhỏ tiếng nói: “Anh ta có chính khí hộ thân, pháp thuật của em không dùng được. Nguyên Bạch, anh có cách không?”

Quỷ công tử cũng sáp đến, càng nhỏ tiếng hơn: “Tốt xấu gì cô cũng có pháp thuật Huyền học, cô còn không được, vậy tôi nhất định là hết đất diễn rồi, chính khí trời sinh khắc chế quỷ thuật âm tà.”

“Vậy phải làm sao?” Vu Miểu Miểu lo lắng, đồng phục cảnh sát mặc trên người Hoắc Minh Tri, không ngất xỉu, ngay cả huy hiệu cảnh sát có thể cũng không lấy được.

“Đúng rồi, vừa nãy cậu nói muốn mượn đồ tôi, mượn cái gì?” Hoắc Minh Tri nhớ lại chuyện ban nãy.

Quý Lãng cau mày, nói thẳng: “Tôi muốn mượn anh chút máu, còn huy hiệu cảnh sát trên nón anh nữa.”

Hoắc Minh Tri sửng sốt: “Huy hiệu cảnh sát? Còn có máu của tôi?”

Mượn huy hiệu cảnh sát còn có thể hiểu là sự kính yêu của quần chúng nhân dân với cảnh sát, tuy Quý Lãng không được coi là quần chúng nhân dân yêu quý cảnh sát, nhưng muốn lấy máu là chuyện gì đây?

“Có việc cần.” Quý Lãng nói tiếp: “Huy hiệu cảnh sát ngày mai sẽ trả cho anh, tôi dùng một đêm là được.”

“Huy hiệu cảnh sát không thể tùy tiện cho người khác mượn được.” Hoắc Minh Tri nói.

“Nếu anh cho tôi mượn huy hiệu cảnh sát và máu, nó...” Quý Lãng xoay người, nhấc Đại Hổ bên cạnh lên, đưa đến trước mặt Hoắc Minh Tri: “Cho anh mượn một năm.”

“Meo?” Dựa vào đâu mượn dùng mèo ta đây một năm?

Hoắc Minh Tri lập tức cảm thấy động lòng, sự hữu dụng của mèo mun không còn gì phải nghi ngờ nữa, nhưng một lần dùng năm mươi kí cá khô quả thật hơi mắc một chút, nếu có thể dùng một năm...

Hoắc Minh Tri suy nghĩ, vươn tay muốn xoa Đại Hổ.

Đại Hổ tức giận, móng vuốt cào qua, Hoắc Minh Tri đau, mu bàn tay bị cào ba đường máu me nhầy nhụa.

“Trời ạ!” Hoắc Minh Tri đau đến mức trực tiếp phẩy tay.

Đông Vĩnh Nguyên nhanh tay lẹ mắt, lấy bình thủy tinh đã chuẩn bị từ sớm, ấn vào mu bàn tay của Hoắc Minh Tri, cẩn thận thu thập máu chảy xuống từ miệng vết thương.

“...Mọi người làm gì vậy, chắc không phải muốn lấy máu tôi làm chuyện kì lạ gì đấy chứ.” Hoắc Minh Tri nghĩ đến tiểu thuyết linh dị của Quý Lãng, suy đoán: “Chắc không phải cậu suy nghĩ tiểu thuyết mới đến mức tẩu hỏa nhập ma, muốn dùng máu của tôi làm chuyện kì lạ đấy chứ.”

“Không phải, sao có thể như vậy được, tôi sợ anh chảy máu làm bẩn thảm. Cái thảm dưới chân anh, là của Ba Tư, mấy trăm ngàn một mét vuông.” Đông Vĩnh Nguyên nói.

“Mẹ nó.” Hoắc Minh Tri liếc nhìn kích cỡ tấm thảm, mình đang giẫm lên năm trăm ngàn sao: “Không đúng, vừa rồi Quý Lãng nói muốn lấy máu của tôi.”

“Tôi nói muốn lấy huy hiệu cảnh sát.” Quý Lãng thấy máu đã được lấy, lập tức thề thốt phủ nhận.

“Không đúng, rõ ràng nói muốn lấy máu, cậu nói hai món đồ mà.” Hoắc Minh Tri nói.

“Còn một món là huân chương.” Quý Lãng chỉ vào một hàng huân chương trước ngực Hoắc Minh Tri: “Đưa một cái là được.”

“Huy hiệu và huân chương?” Hoắc Minh Tri nghi ngờ: “Không phải máu?”

“Không phải.” Quý Lãng.

“Không phải.” Những người khác.

“Meo ~” Ngốc rồi.

Lẽ nào thật sự do mình nhớ sai, cũng phải, dù sao có người bình thường nào lại hỏi mượn máu người khác.

“Thứ này không thể tùy tiện cho người khác mượn, dù sao tôi cũng không biết cậu dùng nó làm gì?” Hoắc Minh Tri nói.

“Nói ra có thể anh không tin, từ nhỏ tôi đã có ước mơ được làm cảnh sát.” Quý Lãng mặt không biểu cảm nói ra ước mơ hoàn toàn không tồn tại của mình.

Hửm?

Mọi người kinh ngạc, trừ Hoắc Minh Tri cảm thấy có chút đột ngột ra, những người khác đều giật mình, hiển nhiên không ngờ Quý Lãng vì muốn lấy huy hiệu cảnh sát, lại nói dối được như vậy?

“Không, tôi tin.” Sau khi Hoắc Minh Tri kinh ngạc ngắn ngủi, rất nhanh “hiểu rõ”: “Cậu viết nhiều tiểu thuyết suy luận như vậy, tôi sớm nên nghĩ đến cậu có ước mơ làm cảnh sát.”

“......” Mọi người.

“Cho mượn không?” Quý Lãng hỏi.

“Cho tôi mượn mèo mun dùng một năm?” Hoắc Minh Tri không quên chuyện của Đại Hổ.

“Meo?” Sao vẫn còn nhớ nhung đến mèo ta đây vậy.

“Có thể.” Quý Lãng gật đầu.

“Meo!” Mèo ta đây giận rồi.

Hoắc Minh Tri cũng không do dự, trực tiếp tháo nón đang đội trên đầu xuống, đưa cho Quý Lãng: “Có muốn đồng phục cảnh sát không, cho cậu cos cả bộ.”

Khóe môi Quý Lãng co rút, nhẫn nhịn nói: “Không cần, anh còn phải họp mà.”

“Không sao, tôi tìm đồng nghiệp mượn một bộ đồng phục là được, dù sao tôi cũng không cần lên bục phát biểu.” Nói rồi, Hoắc Minh Tri muốn cởi đồ.

“Bên ngoài lạnh như vậy, anh cởi ra rồi làm sao về?” Quý Lãng vẫn đang giãy giụa.

“Mặc đồ của cậu.” Hoắc Minh Tri cực kì nhiệt tình, anh ta nhất định phải thỏa mãn giấc mơ cảnh sát của Quý Lãng, như vậy anh mới giúp cảnh sát phá nhiều vụ án.

“......” Quý Lãng.

Quý Lãng cầu cứu nhìn những người khác, những người khác đều ăn ý dời tầm mắt.

Vu Miểu Miểu rất muốn giúp, nhưng cô mặc đồ nữ mà.

“Đi, ở đây có nữ đồng chí, chúng ta vào phòng làm việc thay đồ.” Nói rồi, Hoắc Minh Tri kéo Quý Lãng cực kì không tình nguyện, lên lầu hai, đi thay đồ.