Trở về nhà, Quý Lãng đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Nhưng Vu Miểu Miểu thì vẫn còn tức giận như cũ.
Quý Lãng đặt đơn hàng chuyển phát nhanh và xôi gà lá sen lên bàn trà.
“Đợi lần sau tôi nhìn thấy anh ta, tôi nhất định phải dạy dỗ anh ta thật nghiêm khắc, lần này quá lợi cho anh ta rồi.” Vu Miểu Miểu tức giận đập mạnh một cái lên bàn trà.
Quý Lãng nhìn hộp chuyển phát nhanh mà mình vừa đặt lên bàn bị rung một cái rồi rơi xuống mặt đất, nhặt nó lên một lần nữa rồi cất đi sau đó xoay người đi vào nhà bếp. Một lúc sau, anh cầm đôi đũa đi ra đưa cho Vu Miểu Miểu: “Ăn đi, xôi gà sắp nguội rồi.”
“Vậy ăn xong rồi mắng tiếp.” Vu Miểu Miểu nhận lấy đôi đũa, mở gói xôi ra, gắp một miếng cho vào miệng. Khi vị ngon và sự mềm mại của xôi hòa lẫn với mùi thơm của thịt gà trong nháy mắt bùng nổ trên đầu lưỡi, lệ khí trong mắt Vu Miểu Miểu lập tức tản đi, biến thành hạnh phúc.
“Đúng là rất ngon. Bảo sao lại phải xếp hàng lâu đến như vậy.”
Quý Lãng cười cười, lại quay người đi mở tủ lạnh, cầm ra một lon bia và một lon coca. Mở nắp coca xong thì đưa cho Vu Miểu Miểu, còn mình thì cầm bia ngồi bên cạnh trên ghế sofa.
“Tướng công anh cũng ăn đi. Hử? Sao chỉ lấy một đôi đũa vậy? Tôi lấy giúp anh thêm một đôi nữa.” Vu Miểu Miểu đứng dậy liền đi vào nhà bếp.
“Cô ăn đi, tôi không đói.” Quý Lãng ngăn cản.
“Anh ăn thử một miếng đi, tôi mua riêng cho anh đấy.” Nói rồi, Vu Miểu Miểu gắp một miếng xôi gà nhỏ đưa tới bên miệng Quý Lãng.
Quý Lãng nhìn chằm chằm vào miếng thịt gà kia trong chốc lát, lại nhìn cô gái đang tha thiết trông ngóng trước mặt, cuối cùng vẫn ăn miếng xôi đó vào miệng.
“Có ngon không?” Vu Miểu Miểu truy hỏi.
“Cũng bình thường.” Quý Lãng hầu như không nhai mà nuốt luôn miếng xôi gà vừa cho vào miệng.
Xôi gà lá sen này là do Vu Miểu Miểu xếp hàng vất vả suốt hai tiếng đồng hồ mới mua được, người bình thường cho dù không thích đi chăng nữa thì cũng sẽ khen ngon lấy một câu. Có điều Quý Lãng thực sự không thích xôi gà lá sen, không chê khó ăn đã là nể mặt lắm rồi.
“Anh không thích ăn gà à? Vậy lần sau tôi mua cho anh cái khác.” Phản ứng của Vu Miểu Miểu rất bình thản.
Không tức giận sao? Quý Lãng có chút kinh ngạc. Anh thấy Vu Miểu Miểu vui vẻ tự ăn một mình, không có ý định khuyên mình ăn tiếp nữa thì không khỏi bắt đầu nghi ngờ rằng cô nhóc này không phải chỉ là buột miệng hỏi một câu, thực ra là chỉ ước rằng anh không ăn để cô ấy độc chiếm một mình chứ?
Có điều, so với vẻ mặt bi thương oán hận anh phụ lòng cô cực khổ xếp hàng để mua đồ thì Quý Lãng lại thích phản ứng lúc này của Vu Miểu Miểu hơn.
Khóe mắt lướt qua trên ghế sofa, Quý Lãng nhìn thấy búp bê lời nguyền bị Vu Miểu Miểu tiện tay đặt lên trên đó, anh đặt lon bia xuống rồi cầm nó lên.
Ban ngày anh đã từng quan sát cẩn thận con búp bê này một lần, ngũ quan sinh động như thật, quần áo trên người cũng rất chỉn chu, hình như là được may thủ công. Hơn nữa cho dù anh là một người ngoài ngành thì cũng nhìn ra được quần áo của nó được thêu vô cùng khéo tay.
“Lời nguyền vừa rồi là năng lực của vu sư các cô à?” Quý Lãng thuận miệng hỏi.
“Ừ.” Vu Miểu Miểu đáp.
“Ai cũng có thể bị nguyền rủa sao?”
“Còn phải xem trạng thái của đối phương, vu lực của tôi lúc đó và cả tình hình của búp bê lời nguyền nữa.” Vu Miểu Miểu giải thích.
Nghe có chút phức tạp, xem ra cũng không phải là một pháp thuật dễ thực hiện.
“Lời nguyền...cũng được coi là tà thuật chứ.” Quý Lãng đột nhiên nói.
“Bộp.”
Chiếc đùi gà Vu Miểu Miểu vừa gắp lên rơi xuống mặt đất, cô vội vàng cúi xuống nhặt, nhưng cúi xuống một lúc lâu mà không thấy đứng dậy. Bộ dạng chột dạ đó không cần nhìn mặt vẫn cảm nhận được.
“Xem ra đúng là vậy rồi.” Quý Lãng đã biết được đáp án.
Khó trách Vu Miểu Miểu lại không để ý thân phận bóng đè của anh, hóa ra bản thân cô cũng không phải người đứng đắn gì.
“Tôi...thực ra tôi rất ít khi nguyền rủa người khác.” Vu Miểu Miểu hạ giọng giải thích: “Tuy rằng tộc Vu của chúng tôi có bản lĩnh này, nhưng từ nhỏ sư phụ đã nói với tôi không được phép tùy tiện sử dụng thuật vu cổ. Nhất là lời nguyền, vì nó quá bá đạo nên càng không thể sử dụng tùy tiện. Tôi...hôm nay tôi rất tức giận, người kia bắt nạt anh nên tôi mới dùng, thường ngày tôi thực sự không dùng đâu.”
“Cô không cần căng thẳng như vậy.” Quý Lãng có chút buồn cười: “Tôi biết là vì giúp tôi nên cô mới dùng tà thuật. Hơn nữa, tôi bị bóng đè, cô biết tà thuật. Hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, đừng ai ghét bỏ ai.”
“Tôi sẽ không ghét bỏ anh.” Vu Miểu Miểu vội vàng bày tỏ thái độ.
Quý Lãng ngẩn ra, muốn nói theo rằng anh cũng không ghét bỏ cô. Nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra được, cũng may là Vu Miểu Miểu cũng không truy hỏi.
“Có điều lúc cô nguyền rủa người khác có động tĩnh quá lớn, rất dễ thu hút sự chú ý. Thứ đồ chơi nhỏ này, vậy mà còn có thể nói chuyện.” Quý Lãng dùng đầu ngón tay chọt chọt vào miệng của búp bê lời nguyền. Miệng của nó là dùng sợi tơ màu đỏ thêu lên, tuy rằng trông giống y như thật, nhưng tuyệt đối không phải là một cái miệng có thể phát ra âm thanh.
“Nó cũng có thể không phát ra âm thanh.” Vu Miểu Miểu nói.
Quý Lãng khó hiểu.
“Thực ra chỉ cần tôi kết ấn thành công thì lời nguyền cũng coi như thành công rồi. Âm thanh của búp bê lời nguyền thực ra chỉ là để tăng mạnh kí ức. Tôi để nó phát ra âm thanh bởi vì khi búp bê lời nguyền cười to thực sự rất dọa người. Như vậy thì chỉ cần là người bị tôi nguyền rủa thì sẽ có ấn tượng rất sâu sắc về tình cảnh lúc đó trong một khoảng thời gian rất dài, thậm chí là sẽ để lại bóng ma tâm lý.”
Quý Lãng nhớ lại bộ dạng cười to đọc lời nguyền của búp bê lời nguyền vừa nãy, quả thực rất rợn người. Ngay cả người bị bóng đè gặp ác mộng như cơm bữa như anh còn cảm thấy ghê rợn. Người vừa rồi hẳn là sẽ có ấn tượng rất sâu sắc, thậm chí còn để lại bóng ma tâm lý. Đúng là một chiêu công kích tâm linh lợi hại, rất độc ác.
“Ha.” Quý Lãng nhịn không được mà bật cười.
“Anh không giận tôi à?” Vu Miểu Miểu thấy Quý Lãng cười thì cũng vui vẻ theo.
“Tại sao tôi phải tức giận?” Quý Lãng hỏi.
“Bởi vì lời nguyền là một sức mạnh không tốt. Sư phụ nói không thể sử dụng tùy tiện, dùng nhiều rồi sẽ khiến những người xung quanh sợ hãi. Tôi không muốn anh sợ tôi.” Vu Miểu Miểu nghiêm túc nói.
Sẽ khiến người xung quanh sợ hãi? Vậy chúng ta lại có thêm một điểm chung rồi.
Quý Lãng rút ra một chiếc khăn giấy, nhẹ nhàng lau sạch vụn xôi dính trên khóe miệng cô: “Tôi không sợ.”
“Vậy thì tốt.” Vu Miểu Miểu hoàn toàn yên tâm, đem đùi gà vừa mới nhặt từ dưới đất lên nhét vào miệng, vừa gặm vừa nói: “Tướng công, lần sau còn có ai bắt nạt anh nữa thì tôi vẫn sẽ nguyền rủa.”
“Không phải cô nói sư phụ cô không cho dùng sao?” Quý Lãng hỏi.
“Sư phụ không cho tôi dùng tùy tiện, nhưng có người bắt nạt anh thì không được. Hơn nữa, dù sao thì anh cũng không sợ tôi.” Vu Miểu Miểu đắc ý.
Quý Lãng khựng lại, nhưng cũng không bày tỏ thái độ gì. Chỉ ném khăn giấy trong tay vào thùng rác rồi làm như vô ý mà hỏi: “Muốn ăn tôm hùm đất không? Tôi gọi cho cô?”
“Tướng công cùng ăn à?”
“Ừ.”
“Vậy tôi muốn ăn.”
Quý Lãng cười cười, lấy điện thoại ra gọi món.
Ngày hôm sau, ăn sáng xong hai người vẫn đến phòng làm việc.
Đêm qua không có sự chiếm đoạt của búp bê nguyền rủa, Quý Lãng ngủ không hề an giấc. Nhưng vì tâm trạng tốt nên trạng thái tinh thần của ngày hôm nay cũng không coi là tệ.
Hai người đi từ bãi đỗ xe đến trước cửa phòng làm việc, từ xa Quý Lãng đã nhận ra có gì đó sai sai. Cửa chính của văn phòng mở rộng, trước cửa có hai người cảnh sát mặc thường phục đang đứng.
Quý Cảnh nhìn một cái là hoàn toàn có thể nhận ra hai người cảnh sát mặc thường phục này. Nguyên nhân là cho dù không phải là anh mà là ai đi chăng nữa, chỉ cần mỗi ngày đều bị những người này điều tra căn cước công dân liên tục trong nửa năm thì đều có thể nhận ra hơn một nửa số người của đột cảnh sát hình sự thành phố.
“Đứng lại.” Một trong hai người cảnh sát thấy Quý Lãng đi đến, hô lên theo phản xạ có điều kiện, đợi đến lần thứ hai nhìn kĩ lại thì hiểu ra, giọng nói trở nên vô cùng chán nản: “Quý Lãng, là cậu à?”
“Ha, anh thua rồi.” Người cảnh sát còn lại bỗng nhiên lên tiếng.
Người kia ‘xì’ một tiếng: “Được được được, tôi gửi bao lì xì là được chứ gì?”
“Có chuyện gì vậy?” Quý Lãng đến gần hỏi.
“À, không phải người trong đội của chúng tôi luôn hiểu lầm cậu là tội phạm truy nã sao? Vì để ngăn chặn thói quen xấu này, nội bộ của chúng tôi đặt ra một quy tắc. Cứ hễ có người gặp cậu đồng thời kiểm tra căn cước công dân của cậu mà còn sai sót, thì mỗi lần sai sẽ phải gửi một bao lì xì 50 đồng vào trong nhóm.” Cảnh sát giải thích: “Tháng này tôi sắp đoạt được 100 đồng rồi.”
“......” Quý Lãng cạn lời: “Cái tôi hỏi là các anh làm gì ở văn phòng của tôi vậy?”
“Nhân viên trong văn phòng không nói với cậu à?” Cảnh sát giải thích: “Sáng nay ma moi gan xuất hiện trước cửa văn phòng của cậu vào rạng sáng nay. Thời gian này các cậu cẩn thận một chút, đến lúc tan làm thì mau chóng về nhà. Nhất là em gái này đó, tốt nhất là đừng ở một mình.”
Tuy rằng mục tiêu phạm tội gần đây nhất của ma moi gan là nam giới, nhưng rất nhiều lần trước đây đều là những cô gái trẻ trung xinh đẹp, cô gái trước mặt này đúng lúc phù hợp với điều kiện.
“Tôi không ở một mình.” Vu Miểu Miểu đáp.
“Vậy thì tốt.”
Quý Lãng nhíu mày, vô thức nghĩ đến Bắc Phồn. Hôm qua lúc anh ra về còn lại Bắc Phồn ở trong văn phòng một mình tăng ca, không lẽ là đến tìm Bắc Phồn? Nghĩ đến đây, Quý Lãng liền bước nhanh vào văn phòng.
“Ông chủ, anh đến rồi.” Đông Vĩnh Nguyên thấy Quý Lãng đi vào liền vội vàng đứng dậy.
“Bắc Phồn đâu?” Quý Lãng hỏi.
“Cậu ấy không sao. Mới lấy khẩu cung từ đồn cảnh sát về, đang nghỉ ngơi.” Đông Vĩnh Nguyên đáp.
“Quý Lãng, mật khẩu của camera giám sát là gì? Tôi phải điều tra camera một chút.” Lại có một người cảnh sát từ bên trong đi ra, trên tay còn cầm điện thoại, màn hình đang đỏ rực, vừa nhìn là đã biết vừa đi tranh lì xì về.
“269101.” Quý Lãng đọc ra một chuỗi số.
Cảnh sát đó lập tức quay người lại nhập mật mã, điều tra băng ghi hình của camera giám sát.
Trong camera vẫn không nhìn thấy gương mặt của ma moi gan, chỉ có con mèo giấy tức giận trong tay hắn ta là vô cùng nổi bật.
“Được lắm. Đúng là đứng trước cửa mười phút. Thật kiêu căng.” Cảnh sát vừa nói vừa phục chế đoạn băng ghi hình này.
Những điều cần hỏi thì trước khi Quý Lãng đến bọn họ đều đã hỏi rồi. Lần này tới cũng chỉ là khảo sát lại hiện trường thêm lần nữa, đồng thời lấy băng ghi hình của camera giám sát. Trước khi đi cảnh sát còn dặn dò Quý Lãng vài câu: “Tên ma moi gan này rất nguy hiểm, thời gian này mọi người nhớ cẩn thận một chút....Còn nữa, để không gây hoảng loạn nên đừng lan truyền chuyện này ra bên ngoài.”
Sau khi cảnh sát rời đi, Quý Lãng gặp được Bắc Phồn ở chỗ nghỉ ngơi. Tuy rằng vẻ mặt Bắc Phồn có chút lo sợ, nhưng vẫn còn tốt hơn so với hôm qua nằm mơ thấy ác mộng một chút.
“Vừa rồi cảnh sát nói ma moi gan đứng ở trước cửa văn phòng chúng ta hơn mười phút, sao lúc đó cậu không báo cảnh sát?” Đông Vĩnh Nguyên rót một ly nước nóng cho Bắc Phồn.
“Tôi...lúc đó tôi bị dọa đến choáng váng.” Lúc đó cậu ta vừa sửa kịch bản xong, vừa định ra phía trước lấy một ly nước uống, ai ngờ lại nhìn thấy tên ma moi gan lại đang đứng cách một cánh cửa kính. Lúc đó cậu ta bị dọa đến ngây người, sau khi ma moi gan đi được rất lâu rồi mới hồi phục tinh thần để báo cảnh sát.
“Bây giờ nói những thứ này để làm gì, người không sao mới là quan trọng nhất.” Đan Tuấn Nghị nói.
“Cũng may là tối qua cửa khóa rồi, ma moi gan mới không thể đi vào.” Dịch Quan vui mừng đáp. Văn phòng của bọn họ toàn là đàn ông, bình thường cũng không có người ngoài vào, vậy nên đã hình thành thói quen không khóa cửa chính. Có lúc tăng ca vào buổi tối cũng sẽ không đi khóa cửa.
“Không...không khóa.” Bắc Phồn run rẩy nói.
“Cái gì?” Mọi người kinh hãi.
“Vậy thì cái mạng này của cậu đúng là lớn thật. Ma moi gan đó chỉ cần đi về phía trước thêm một bước thì cửa đã tự động mở rồi.” Cửa chính của văn phòng là cửa kính trí tuệ nhân tạo cảm ứng.. Chỉ cần có người đứng gần cửa trong vòng một mét thì cửa sẽ tự động mở ra.
Nếu như sáng sớm nay ma moi gan tiến thêm một bước, cửa mà mở ra, bên trong chỉ có Bắc Phồn đang đứng cô đơn lẻ loi một mình. Cảnh tượng đó chỉ nghĩ thôi cũng đã đủ kinh hãi.
“Mở...mở rồi.” Bắc Phồn lại nói.
“Cái gì?” Mọi người kinh ngạc.
“Vậy tại sao hắn không xông vào gϊếŧ cậu?” Quý Lãng bình tĩnh hỏi.
“Hắn nói...” Vẻ mặt Bắc Phồn kỳ quái: “Tôi thường xuyên thức đêm trong thời gian dài, chất lượng của gan không tốt.”
“.....” Đúng là không hề che giấu sự ghét bỏ.
“Ha, ha ha. Xem ra thức khuya cũng có cái lợi.” Đan Tuấn Nghị vỗ vai đồng cảm với Bắc Phồn: “Đừng nghĩ nữa. Lại một đêm không ngủ rồi, mau nghỉ ngơi đi.”
Bắc Phồn gật đầu. Vô thức nắm chặt con búp bê mộng đẹp vẫn luôn được cậu ta nắm trong tay. Cậu ta cần một chút ám thị tâm lí mới có thể ngủ được.
“Cái này không dùng được nữa rồi, tôi đổi cho anh cái khác.” Vu Miểu Miểu nãy giờ vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng, sau đó lấy ra một con búp bê mộng đẹp từ trong túi đeo bên người ra đưa cho Bắc Phồn: “Cho anh cái này, đưa cái tối hôm qua cho tôi đi.”
Bắc Phồn cũng không nghĩ nhiều, trả lại con búp bê trong tay cho Vu Miểu Miểu: “Cảm ơn bà chủ.”
Vu Miểu Miểu siết chặt con búp bê mới được trả về trong tay, dùng sức nhéo nó. Sau đó tìm một nơi có ánh nắng chiếu vào rồi đặt con búp bê ở đó.
Không biết có phải ảo giác hay không, khi Quý Lãng nhìn sang thì cảm thấy con búp bê lập tức có chút biến đổi.