Quyển 1 - Chương 22: Hai năm

Dịch giả: trongkimtrn

Thời gian thấm thoát, hai năm đã trôi qua.

Thời gian hai năm, đại lục vu sư cũng trải qua hơn 700 ngày, đối với những tân sinh của học viện vu sư Black Tower mà nói, thời gian này cũng đủ để phát sinh rất nhiều chuyện.

Grimm yên lặng cầm chổi, cẩn thận quét sạch các ngóc ngách trong Đồ Thư Quán, đây là công việc làm thêm mà Grimm thông qua thế lực Huyết Phàm liên minh đạt được, lương mỗi tháng hai viên Ma pháp thạch. Chớ xem thường cái việc làm thêm này, khi mới vào không biết có bao nhiêu người điên cuồng tranh đoạt muốn có được công việc này đấy, cuối cùng lại bị Rafi thông qua Huyết Phàm liên minh mới giúp Grimm cướp tới tay.

Mỗi tháng bốn viên Ma pháp thạch, theo lý thuyết trong thời kỳ ba năm được bảo hộ ở học viện của tân sinh, đã đủ để khiến Grimm với tư chất và trí tuệ không tệ có thể trưởng thành lên thành Ma pháp học đồ, nhưng là...

"Lẽ nào mình đã sai rồi sao?" Grimm cau mày, lúc này tâm tình của hắn rất kém.

Hơn hai năm qua, Grimm chỉ học một vu thuật, là bước đầu của Cải Tạo Khứu Giác. Sau khi tiến vào học viện nửa năm, Grimm cũng đã học xong cái vu thuật này. Dựa theo con đường bình thường của tân sinh, hẳn là hắn phải không ngừng minh tưởng, đồng thời nắm chặt tất cả thời gian dùng Ma pháp thạch thu được để học được vu thuật mới, điều này đối với chuyện Grimm mỗi tháng thu vào bốn khối Ma pháp thạch mà nói, vốn là chuyện dễ như ăn cơm bữa mà dẫn trước phần lớn tân sinh mới đúng.

Nhưng là!

Lúc trước Grimm cũng không chỉ dựa theo sách ma pháp đi học xong vu thuật mới, mà là nghĩ cách nghiên cứu ra nguyên lý ảo diệu bên trong, sàng lọc ra chân lý ở trong đó. Do đó hắn đã lãng phí thời gian quý giá. Ví dụ như, thông qua hai năm nghiên cứu về Cải Tạo Khứu Giác, Grimm thu hoạch được một cái tri thức ba phải*: Tại sao Cải Tạo Khứu Giác không thuộc về vu thuật huyết thống?

* Có cũng được mà không có cũng chả sao

Nhưng mà, điều này có gì hữu dụng chứ?

Lẽ nào điều gọi là tri thức có thể làm cho Grimm trở nên mạnh mẽ này, sẽ thông qua thí luyện một năm sau mới biểu hiện ra?

Cho ta vô tận tri thức, ta dùng chính mình làm điểm tựa, khiêu động (nạy, bẩy lên) thế giới vô tận. Tri thức, thật sự trọng yếu như vậy sao? Hay là mình sai lầm rồi?

Không thể trách Grimm càng ngày càng mê man, hết thảy đều bởi vì thời kỳ ba năm bảo hộ tân sinh sắp kết thúc. Đến thời điểm đó, cuộc thí luyện khủng bố của học viện sẽ bắt đầu, sau đó còn có nhiệm vụ bắt buộc hai năm một lần phải hoàn thành nữa.

Thông qua vu sư học đồ khóa trước, Grimm biết rằng, cái gọi là cuộc thí luyện kỳ thực chính là một trận tôi luyện sinh tử mà học viện chọn ra tân sinh hợp lệ. Trong lúc thí luyện, tân sinh nào không nắm giữ được ba vu thuật để trở thành vu sư học đồ chân chính, tỉ lệ tử vong của người đó là 90% trở lên, mà cho dù đã là vu sư học đồ thì tỉ lệ tử vong cũng khoảng 40%.

Thí luyện tàn khốc như vậy bị vu sư học đồ thế hệ trước xưng là Cối Xay Đẫm Máu.

"Không! A..."

Đột nhiên, có một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên trong Đồ Thư Quán, Grimm cả kinh, chạy nhanh về nơi phát ra tiếng kêu thảm, lúc này nơi đó đã bị có bốn, năm người vây kín lại, nhưng đều chỉ là đứng đó như cọc gỗ, không có quản người đang liều mạng lăn lộn trên mặt đất.

Grimm đi lên phía trước, con ngươi co rụt lại, hô: "Lâm Tứ!"

Người đang liều mạng nằm bệt lăn lộn trên đất là một nữ vu sư học đồ, tên là Lâm Tứ, là tân sinh khóa này thuộc nhóm những người đầu tiên trở thành vu sư học đồ, có tiếng tăm rất lớn. Hơn nữa bởi vì có dung mạo xinh đẹp nên cô ta được không ít nam vu sư học đồ âm thầm quý mến.

Nhưng mà, Lâm Tứ lại có một "Khuyết điểm", đó là từ chối bồi dưỡng ra Phối Hợp trùng. Điểm này rất dễ hiểu thôi, dù sao thì trong tâm thái của người bình thường nào, việc nuôi sâu trong thân thể mình, thậm chí để con sâu đó sinh đẻ lung ta lung tung trong đó, tuyệt đối đó là một chuyện kinh khủng, thậm chí Grimm cũng đã từng có mâu thuẫn tương tự về chuyện này.

Cái gọi là Phối Hợp trùng, là một số loài sâu có công năng đặc dị được vu sư nuôi dưỡng trong cơ thể của chính mình. Bước đầu tiên trong quá trình nuôi dưỡng này là vu sư vận dụng lực lượng linh hồn, dùng sức mạnh của chính mình phân phối cho nó, sau đó theo việc không ngừng ăn uống sinh vật mạnh mẽ, con sâu đó sẽ tiến hóa lên. Phối Hợp trùng tuy rằng cũng có công dụng tương đương với việc ngăn chặn địch nhân, nhưng tác dụng cơ bản của nó là dùng để tăng cường vu thuật nguyền rủa, hoặc chống đỡ huyễn thuật* từ vu sư khác.

(*) Vu thuật tạo ra ảo giác

Grimm nhìn Lâm Tứ đang không ngừng kêu rên thống khổ, thở dài một tiếng, lại thêm một người vu sư học đồ phải thống khổ chết đi ở nơi này.

Trong thời gian hai năm qua, Grimm thấy quá nhiều người bị nguyền rủa chết đi như vậy. Điều này cũng là một trong những phương thức gϊếŧ người trong tối mà đội Chấp Pháp học viện không dễ dàng truy xét ra. Thậm chí trong lòng Grimm còn có ác ý suy đoán về cái chết của Lâm Tứ, là trong thân thể có vô số sâu ăn thịt gặm nhấm cô ta thành khung xương, hoặc là huyết dịch bị ngưng đọng thành thể rắn, nghẹt thở mà chết? Hay là thẳng thắn như một người trước đây, cơ năng sinh lực trong nháy mắt tiêu hao hết, thành một cái thây khô?

Tiếng kêu thê lương thảm thiết càng ngày càng tê tâm liệt phế, Grimm nhạy cảm ngửi được một cỗ mùi khét.

Làn da màu hồng của Lâm Tứ rốt cục vô lực tối đen lại, cùng lúc đó, thân thể của cô ta dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khô quắt đi, dường như khung xương trong thân thể đã triệt để hòa tan, mất đi sức chống đỡ. Nửa phút sau, từ trong ra ngoài, Lâm Tứ từ từ hóa thành tro tàn, thế nhưng quần áo trên người cô ta vẫn một mực hoàn hảo cụp xuống trải trên mặt đất. Có vẻ như thân thể Lâm Tứ đã bị một sức mạnh không tên mang đi mất. Tình cảnh cực kỳ quỷ dị.

"Nguyền rủa tự thiêu thân thể, đây là một loại nguyền rủa khá cao cấp a..." Một vu sư học đồ đứng phía trước Grimm tự lẩm bẩm một câu, sau đó y liền coi như không có chuyện gì xảy ra mà quay người rời đi. Những năm này, y đã nhìn thấy quá nhiều tân sinh bị nguyền rủa mà chết rồi, từ lâu đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.

Nói như vậy, nghĩa là trong giai đoạn từ đầu năm thứ ba của tân sinh đến cuộc thí luyện, là thời gian mà cảnh tử vong "Bất ngờ" như thế trong học viện xảy ra nhiều nhất.

Grimm cảm thấy sau lưng có chút lạnh, cho dù hắn đã gặp không ít tình cảnh bị nguyền rủa mà chết như vậy, bởi vì hắn không biết khi nào mình sẽ bị như thế.

Đương nhiên, bị nguyền rủa khẳng định cần có một điều kiện, đó là thông tin thân thể người vu sư này bị vu sư khác trộm lấy. Cái gọi là thông tin thân thể, có thể là một giọt máu, một cái móng tay, thậm chí chỉ là một sợi tóc. Tương truyền, vu sư nguyền rủa có cấp bậc cao nhất chỉ cần dựa vào đồ vật trung gian mà người bị nguyền rủa từng tiếp xúc qua thôi cũng đủ thu được mật mã cơ thể của người đó rồi.

Buổi tối, trong sảnh hội nghị của Huyết Phàm liên minh.

Cơ cấu thống trị do năm đại Thiên Vương đứng đầu từ lâu đã không còn nữa, hiện tại Huyết Phàm liên minh do mười hai trưởng lão làm người nắm quyền. Ngoại trừ Hỏa Cầu Thiên Vương và Muppet Thiên Vương bởi vì "Bất ngờ" tử vong nên không có trở thành trưởng lão liên minh, ba đại Thiên Vương khác đều trở trưởng lão liên minh, còn chín người khác là những vu sư học đồ có thiên phú vượt qua người khác một bậc.

Rafi, York Rees, York Liana, Bin Johnson, Grimm năm người vẫn như trước ngồi cùng một chỗ. Tuy năm người vẫn có tình hữu nghị như trước, nhưng Grimm vẫn cảm thấy hơi thương cảm không hiểu nỗi.

York Rees thấp giọng nói: " Grimm nè, cuối tuần trước ở rừng Tranh Cức chúng ta có một ít thu hoạch khi đi theo Rafi. Tuy rằng có nguy hiểm, nhưng mỗi người đều chiếm được bảy khối Ma pháp thạch. Thế nào, lần này ngươi có muốn đi cùng không?"

Grimm bày ra bộ không thèm để ý, thấp giọng nói: "Quên đi, ngươi biết rồi đó, ta bây giờ đi thì căn bản không có chỗ lợi gì, không nói đến chuyện có thể trợ giúp hay không, đôi khi còn có thể kéo chân mấy người lại ấy chứ. Thậm chí..." Grimm liếc mắt nhìn York Liana: "Thậm chí hiện tại, muội muội của ngươi còn mạnh hơn ta nhiều."

Grimm biết, York Liana đã học được ba vu thuật, trở thành một vu sư học đồ. Hơn nữa, toàn bộ ba vu thuật này đều là vu thuật có tính phụ trợ, có trợ giúp rất nhiều cho York Rees. Hai người tổ hợp lại, thậm chí có thể vượt trên một ít vu sư học đồ cấp trưởng lão trong liên minh rồi!

"Grimm, đừng ương ngạnh chống đỡ như thế! Ngươi cứ tiếp tục như vậy sẽ hình thành vòng tuần hoàn ác tính, lẽ nào ngươi định an phận sống bình thường cả đời ư?" Rốt cuộc Rafi vẫn rất dễ kích động, nhìn Grimm rồi vội vàng nói, gọng điệu có chút lo lắng.

Bởi vì ai cũng biết, một năm sau sẽ có một cuộc thí luyện tàn khốc, trong Huyết Phàm liên minh thì không một ai tồn tại tâm lý may mắn nào, cả đám đều nắm chặt tất cả thời gian để tăng lên thực lực bản thân.

"Ta..."

Chính lúc Grimm còn đang do dự, bỗng nhiên đúng lúc này, một thanh âm cắt đứt lời hắn.

Lên tiếng là một nam vu sư học đồ có râu quai nón, tên là Amy Sada, là một trong mười hai trưởng lão hiện tại của Huyết Phàm liên minh, cũng là người chân thành theo đuổi Rafi, nắm giữ tài năng vu thuật cực cao. Amy Sada nói: "Mấy người không nên nói nữa, thời điểm khi các ngươi tự cho là dang trợ giúp bạn mình, lẽ nào không có nghĩ tới lòng tự ái của y sao? Các ngươi nhìn có vẻ hùng hồn hào phóng, nhưng có khác chi là bố thí đâu chứ?"

Nói xong, Amy Sada xoay người mang theo nụ cười chân thành nói với Grimm: "Dù chưa có quen biết, nhưng ngươi đã là bạn của Rafi thì cũng là bạn của Amy Sada ta. Bất luận ngươi nhỏ yếu đến cỡ nào, miễn là cùng trong một liên minh, ta cũng sẽ không vứt bỏ ngươi."

"Đúng đấy, đúng đấy! Grimm ca ca, chỉ cần ca có khó khăn, có thể gọi ta bất cứ lúc nào, ta... Ta nhất định cũng sẽ dùng hết toàn lực trợ giúp ca." York Liana rụt rè nói.

Grimm nhìn sự chân thành của mọi người, trên mặt nỗ lực giữ nụ cười "Cảm kích", tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể cho thấy hắn đang cao hứng, cảm kích bọn họ vì hắn mà làm tất cả. Nhưng là, trong lòng Grimm lại cảm thấy từng cơn đau nhói, phảng phất như có người dùng từng dao từng dao không ngừng đâm vào nơi yếu đuối nhất trong đáy lòng của hắn.

Đúng, bằng hữu đều yên lặng đứng ở góc độ là người thành công nhìn mình, trợ giúp mình. Mà hiện tại thì Amy Sada, một kẻ từng là rễ hành mà trước đây hắn căn bản không biết là người nào trong Huyết Phàm liên minh, nhưng hiện tại lại mang dáng vẻ hùng hồn, bao dung của người thành công để đi hóa giải tâm tình (khuyên giải) Grimm, lĩnh hội thống khổ của Grimm, có suy nghĩ chăm sóc Grimm.

Tất cả những điều này, đều đâm vào trái tim khiến hắn cảm thấy cực kỳ đau nhói.

Trên đài cao của hội nghị, một người trong mười hai trưởng lão lớn tiếng tuyên cáo tin tức cho mọi người: "Hiện tại, Huyết Phàm liên minh chúng ta đã có năng lực xếp hạng thứ năm trong hệ thống các tổ chức của vu sư học đồ ở học viện vu sư Black Tower. Mà bốn tổ chức vu sư học đồ đứng đầu kia đều là tổ chức của thế hệ trước truyền thừa xuống. Bởi vậy, ta đại biểu mọi người chúc mừng liên minh đạt được thành tích đáng để kiêu ngạo như vậy."

"Hiện tại, thành viên chính thức của Huyết Phàm liên minh chúng ta có 2017 người. Trong đó, 205 người chính thức trở thành vu sư học đồ, 17 vu sư học đồ được vu sư vĩ đại tán thưởng, trở thành đệ tử thân truyền của các ngài. Chúng ta hãy cùng chúc mừng những người này được vu sư vĩ đại nhận làm đệ tử, đồng thời cũng cổ vũ cho những tân sinh còn là Khai Sáng giả. Hi vọng mọi người tiếp tục cùng chung tay gắng sức, làm cho liên minh phát dương quang đại!"

Amy Sada mỉm cười, không ngừng phất phất tay về những người đang vỗ tay chúc mừng y ở xung quanh, bởi y chính là một trong 17 người được vu sư nhận làm đệ tử đó. Còn Grimm lại cúi đầu, lẳng lặng nhìn xung quanh, tình cờ có người quen biết cũng cổ vũ Grimm, nói qua những lời đại loại như tin tưởng nhất định Grimm sẽ trở thành một tên vu sư học đồ. Con tim của hắn lại thêm một lần đau đớn như bị dao cắt, rồi lại phải tiếp tục mỉm cười đáp lễ.

Trong lòng một lần lại một lần không ngừng tự hỏi, lẽ nào mình thật sự sai lầm rồi ư?

Hội nghị kết thúc, chỉ có hai người Bin Johnson và Grimm cùng đi trên đường, thời gian trôi qua rất lâu, Bin Johnson vẫn đang còn trầm mặc.

"A! Ta nhổ vào! Tên Amy Sada đó là cái thá gì, vậy mà nói Rafi là bằng hữu của cậu thì y cũng là bằng hữu của cậu nữa chứ, thật giống như chúng ta phải nịnh bợ mới được ấy. Mẹ kiếp y còn nói sẽ không bỏ cậu, liên minh cũng sẽ không bỏ, lẽ nào tên đó đại biểu cho liên minh được à? Thời điểm năm đại Thiên Vương tạo ra Huyết Phàm liên minh, cậu cũng ở đó, là một trong những thành viên lâu đời nhất, y tối đa chỉ là thành viên đời thứ hai, bây giờ lại dùng tư cách bề trên trong liên minh để nói như thế với cậu, ta khinh...!"

Rốt cục, Bin Johnson vẫn trầm mặc đột nhiên bạo phát.

"Cái tên hỗn đản kia cho rằng Rafi và cậu chỉ có quan hệ bằng hữu bình thường à? Y căn bản không biết thời điểm Hải yêu tập kích, khi đó cậu đã cứu Rafi như thế nào, cũng sẽ không biết tình cảm giữa Rafi và chúng ta, hai năm ân cần theo đuổi của y căn bản không sánh được..."

Grimm ngơ ngác nhìn người bạn này, Grimm đã từng vô số lần ghét bỏ ngươi bằng hữu quá lắm mồm này. Nhưng hiện tại, ánh mắt Grimm lại ươn ướt, nói: "Cảm ơn ngươi, Bin Johnson. Ta nghĩ mình cần yên lặng một chút." Grimm xoay người, che giấu đi sự yếu đuối của bản thân.

Bin Johnson không nói thêm gì, vỗ vỗ vai Grimm rồi rời đi.

Grimm một mình yên lặng bước đi, nhớ lại tất cả hồi ức của hai năm qua. Từ lúc vừa mới đi tới học viện vu sư Black Tower, đến khi bản thân hắn phát hiện cái bí mật lớn rồi hết sức chuyên chú nghiên cứu cái gọi là "Tri thức" trong phòng, đến hiện tại, vậy mà hắn lại mang bộ dáng chán nản như vậy.

Bất tri bất giác, Grimm đã đi tới cửa đường hầm ở sơn mạch Hắc Tác. Ở một nơi hẻo lánh yên tĩnh không một bóng người, một tảng đá cũ nát bị phong hoá lẳng lặng nằm đó, tùy ý cho thời gian bào mòn, trôi qua, nhưng vẫn mảy may không lay chuyển nó được một chút nào.

Grimm ngẩng đầu lên, nhìn tảng đá đã thay đổi thái độ và vận mạng của mình lúc trước, không biết vì cái gì, lần thứ hai hắn yên lặng đọc thêm một lần: "Cho ta nguồn tri thức vô tận, ta dùng chính mình làm điểm tựa, khiêu động (nạy, bẩy lên) thế giới vô tận." Cười cợt tự mỉa mai chính mình, thời khắc này, Grimm đột nhiên cảm thấy bản thân thật ấu trĩ, vô tri. Đây chỉ là một câu hào ngôn tráng khí của vu sư Thượng Cổ, vậy mà chính mình lại như bị ma nhập vậy, thậm chí còn làm ra loại hành vi đánh cược bằng sinh mạng.

Nếu mình cũng như những vu sư học đồ khác, liều mạng học tập một số vu thuật, cứ mặc kệ tri thức hay đạo lý chó má ẩn chứa trong đó, thì lúc này chắc hẳn mình cũng đã trở thành vu sư học đồ thậm chí là trưởng lão liên minh rồi ấy chứ?

Vị vu sư Thượng Cổ nói ra câu hào ngôn tráng khí này, có lẽ lúc đó ngài ấy đã là nhân vật mạnh mẽ đứng ở đỉnh thế giới rồi, nhưng còn mình bây giờ thì đáng là gì? Vậy mà vô tri muốn học theo tiên hiền*?

(*) Thánh hiền đời trước

Tựa hồ trong lúc tự trách, Grimm định yên lặng rời đi không một tiếng động, nhưng thần xui đất khiến thế nào mà cuối cùng Grimm lại liếc nhìn tảng đá lần nữa. Sau đó dường như có cảm xúc gì đó bất chợt nổi lên, thân thể hắn chấn động.

"Cho ta nguồn tri thức vô tận, ta dùng chính mình làm điểm tựa, khiêu động (nạy, bẩy lên) thế giới vô tận... Khiêu động (nạy, bẩy lên) thế giới vô tận, nhưng ai có thể cho ta nguồn tri thức vô tận để làm đòn bẩy đây? Tri thức khó cầu..." Trong giây lát này, Grimm vậy mà cảm thấy, câu nói mà hắn từng cho là hào ngôn tráng khí ấy, lại tràn ngập ý tứ bất đắc dĩ sâu sắc, dường như vị vu sư Thượng Cổ kia căm hận bản thân vô lực thu được thêm nhiều tri thức nữa. Trên con đường thu được nguồn tri thức ấy, đều phải trải qua vô số bụi gai, nhấp nhô, khó khăn, thậm chí là cái cảm giác khiến người ta tuyệt vọng, vô lực, muốn từ bỏ.

Một luồng tâm ý sầu thảm, bắt đầu tràn ngập ý chí của Grimm, tựa hồ hắn đang cảm ngộ sự thống khổ của vị vu sư vĩ đại kia.

Lẳng lặng đứng, không nhúc nhích.

Không biết trải qua thời gian bao lâu, đột nhiên Grimm ngẩng đầu lên, nhanh chân chạy về căn phòng nhỏ của hắn. Lúc này, Grimm dường như nhận được sức sống mới, một niềm tin tưởng kiên quyết không từ bỏ sinh ra trên người của hắn. Con đường và chân lý mà mình đã lựa chọn, nhất định phải kiên trì đi đến cùng!

Đây là một con đường truy tìm chân lý tri thức vĩnh viễn không buông bỏ, dù cho trên con đường này đầy rẫy sự tuyệt vọng hoặc tử vong, thì vẫn kiên quyết tiến lên phía trước, không nên cứ mãi giẫm vào dấu chân của người đi trước.