Quyển 1 - Chương 12: Liều mạng chạy thoát

Dịch giả: Diệp Thiên Di

Biên: trongkimtrn

"Hống..."

Bên ngoài cửa phòng, Hải yêu nhìn thấy mọi người lui vào, hầu như rơi vào điên cuồng, dốc sức liều mạng đập thật mạnh vào cánh cửa gỗ, sức mạnh khổng lồ khiến cho mọi người hơi chút khó tin. Xuyên qua vết nứt trên cửa gỗ, nhóm người Grimm trông thấy từ đằng xa còn có những con quái vật khác bị hấp dẫn đang từ từ kéo tới đây, bọn hắn càng thêm tuyệt vọng.

Dựa vào năng lực chiến đấu, vu sư học đồ trong phòng này có thể gϊếŧ chết một con Hải yêu đã là việc không tệ, nhưng điều kiện tiên quyết là Rafi phải thi triển được vu thuật Đằng Mạn (dây leo).

Mọi người đang cố gắng chống đỡ cánh cửa, kéo dài thêm chút thời gian, bỗng nhiên một tên Vu sư học đồ xa lạ vốn bình tĩnh bỗng hét lớn: "Còn có hi vọng!"

Vừa dứt lời, chỉ thấy y điên cuồng lao tới khoang tàu vừa mới bị tàn phá nặng nề. Mọi người trong phòng đồng thời nghĩ tới điều gì đó, trong lòng dấy lên một tia hi vọng.

Bởi vì mọi người nhớ tới hai bên chiếc tàu biển này, có rất nhiều thuyền cấp cứu được treo lơ lửng trên những sợi dây thừng chi chít, mà những sợi dây thừng này được buộc bên mặt lan can trên boong tàu. Lúc này gian phòng York Rees thuộc khoang tầng năm, cách boong tàu chỉ có năm, sáu mét. Mọi người vẫn có thể dựa vào sức lực của mình để leo lên dây thừng.

Tên vu sư học đồ đó là người đầu tiên xông ra ngoài, giữ chặt lấy một sợi thây thừng rồi leo lên phía trên. Lúc này các vu sư học đồ khác mới kịp phản ứng lại mà thi nhau làm theo, xông thẳng về phía những sợi dây thừng đang treo.

Cơ thể York Liana khá gầy yếu, cộng thêm việc một mắt bị thương, nên cô được York Rees cõng trên lưng mà bò lên phía trên. Tuy rằng bàn chân Grimm cũng bị thương, nhưng căn bản không ảnh hưởng đến việc hắn leo trèo, hơn nữa từ nhỏ sức làm việc rất tốt, chỉ là bảy, tám mét hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì. Ngược lại là Rafi, bởi vì từ nhỏ được ăn ngon mặc đẹp, hơn nữa bản thân là nữ hài nên thể lực không lớn cùng với vết thương trên vai, chỉ là miễn cưỡng treo trên sợi dây thừng, vả lại cũng không có cái gì để mà đặt chân lên, vẻ mặt cô ta hơi lo lắng.

Một nữ vu sư học đồ xa lạ bị côn gỗ đâm vào bụng, đang hấp hối sắp chết, mất máu quá nhiều làm cho thần trí cô ta mơ hồ, hơn nữa mấy cái bàn, giường,... chặn ở trước cửa phòng đã bị Hải yêu đẩy ra...

Nhưng mà lúc này, mọi người đang trèo trên dây thừng lại bị một chuyện khác làm cho kinh ngạc đến ngây người.

Mọi người chợt phát hiện, ở mặt bên của con tàu, có khoảng ba cái đầu "Rắn biển" khổng lồ từ đáy biển vươn ra, bò sát về phía boong tàu. Trời ạ, lẽ nào những con "Rắn biển" khổng lồ này đang tụ tập lại?

Hơn nữa, phải biết rằng thân của chiếc thuyền này dài hơn ba mươi mét, như vậy có thể tưởng tượng ra được con “Rắn biển” này dài đến mức nào.

Ầm!

Xoắn xít, trên boong tàu phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa. Mọi người chỉ cảm thấy nhiệt độ hạ thấp xuống, sau đó bọn họ lập tức sợ hãi phát hiện ra rằng, con "Rắn biển" đang bò tới đây đã bị một tầng băng cứng lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được đóng băng...

"Ô..."

Theo băng cứng dần dần lan ra, con tàun bắt đầu lay động kịch liệt, dường như có một con quái vật khổng lồ đang ngoi lên từ dưới đáy biển. Một cơn sóng cao cuộn trào mãnh liệt mang theo nước biển dâng lên, nhất thời lộ ra một cái đầu "Bạch Tuộc" khổng lồ. Nó thống khổ gào lên, khuấy lên một gợn sóng to trên biển rộng quanh thân.

"Bạch... Bạch Tuộc khổng lồ?" Nhìn thấy cảnh tượng này thì tất cả mọi người đều không thể tin nổi, toàn bộ đều biến sắc, nghĩ tới điều gì. Lẽ nào... Những thứ được gọi là "Rắn biển" trong mắt mọi người chỉ là những cái đầu xúc tu của con Bạch Tuộc khủng bố này? Nếu đúng là vậy, con quái vật khủng bố to xác này đến tột cùng to lớn đến mức nào? Đối với một đám vu sư học đồ chưa từng va chạm xã hội này mà nói, chuyện này quả thật là quái vật xuất hiện trong ác mộng mới đúng a! Quả thực là thứ thuộc về cấp độ truyền thuyết...

Đột nhiên, theo việc băng cứng lan tràn ra các xúc tu Bạch Tuộc ở bên cạnh mấy người, đầu xúc tu tựa như mất đi sức mạnh, ầm một tiếng rơi xuống biển, cuốn lên sóng to gió lớn. Grimm chỉ cảm thấy một cơn lốc kéo tới, dây thừng treo cao đung đưa rất mạnh, không khỏi gồng hết khí lực toàn thân gắt gao bám chặt lấy.

"Không, cứu mạng!"

Có tiếng hét tuyệt vọng vang lên vì bị rơi xuống. Grimm cúi đầu nhìn, đó chính là tên nam vu sư học đồ xa lạ đã bò lên cao nhất rớt xuống biển rộng. Rơi xuống hải vực mênh mông này, chẳng khác nào là bản tuyên án tử vong.

Lúc này, Grimm đột nhiên phát hiện, thì ra không phải chỉ có một người rơi xuống, Rafi cũng vừa bị một cỗ cơn lốc thổi tới, nhưng may mắn chính là vào lúc then chốt nàng lợi dụng vu thuật biến ra một sợi dây leo, gắt gao kéo lại dây thừng, để thân hình của mình treo lơ lửng giữa không trung.

Nhưng mà, duy trì được vu thuật, cần phải có ma lực chống đỡ, mà giá trị ma lực của Rafi có thể kiên trì đến vài phút là tốt lắm rồi. Bởi vậy nàng cũng nằm trong thời khắc hấp hối, rất có thể một khắc sau chính là bản án tử vong dành cho cô ta.

Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Rafi không có một chút máu, cô ta cắn chặt lấy hàm răng không để cho mình khóc lên, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh. Vô lực liếc mắt nhìn xuống biển rộng phía dưới đang mãnh liệt cuộn trào, Rafi dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía mọi người. cũng không biết là vì sợ hãi hay là vì tôn nghiêm, cô ta chỉ khẩn trương cắn chặt hàm răng, không chịu nói ra một lời cầu xin, toàn thân không ngừng run rẩy giữa không trung.

Thời điểm này, có thể giúp đỡ Rafi chỉ có hai người: York Rees và Grimm. Nhưng mà York Rees đang cõng lấy em gái của mình, cũng đã chạm đến giới hạn của y rồi, bởi vậy khẳng định là hữu tâm vô lực, như vậy chỉ còn lại Grimm mà thôi.

Nhìn ánh mắt trong vắt đáng thương của Rafi, rồi lại nhìn đến tư thế quật cường không chịu mở miệng nói ra lời cầu xin, đáy lòng Grimm mềm nhũn. Tuy rằng thường ngày vị thành chủ đại tiểu thư này luôn mang bộ dáng thái cao cao tại thượng, xem thường xuất thân bình dân của Grimm, nhưng cô ta cũng vô tình giúp Grimm hiểu thêm không ít về đại lục vu su, cũng không có ỷ vào vu thuật của mình mà bắt nạt Grimm.

Hơn nữa, dù sao mấy người cũng đều đến học tập tại đại lục vu sư xa lạ, sau này có thể miễn cưỡng chăm sóc lẫn nhau, như vậy thì...

Grimm cắn răng một cái không do dự nữa. Sau khi hít vào một hơi thật sâu, tuột người xuống, mãi đến tận cuối sợi dây thừng treo trên thuyền cấp cứu mới ngừng lại. Sau đó hắn nghĩ biện pháp dùng sợi dây thừng treo trên thuyền cố định lại chính mình, liền tranh thủ từng giây kéo dây leo do vu thuật biến hóa kia lại gần.

Từ nhỏ đến lớn Grimm ăn qua không ít cực khổ, trải qua không ít khó nhọc, bởi vậy khí lực ở trên không trung vẫn có. Grimm dốc toàn lực lôi kéo, rốt cục cũng cứu Rafi từ trong vực sâu tử vong trở về.

"Hô..." Bởi giành giật từng giây, Grimm khá mệt mỏi, dựa người nghỉ ngơi ở trên thuyền cấp cứu đang treo lơ lửng mà thở hồng hộc. Còn ở một bên, Rafi cũng sợ hãi không thôi, chỉ là ngơ ngác nhìn Grimm, nước mắt ở trong hốc mắt không ngừng đảo quanh.

Từ nhỏ rất ít khi bị một cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm như thế, Grimm có chút không thích ứng tùy ý gãi gãi cái mũi, nhằm giấu đi sự lúng túng của hắn.

Không nói đến tính tình của Rafi, chỉ riêng bàn về dung mạo thì cô ta chính là một mỹ nhân tuyệt sắc, một báu vật khó gặp, bằng không ngày đó ở hải cảng Then Rato cô ta sẽ không khiến cho mấy người Grimm âm thầm nuốt nước miếng.

"Ây..." Grimm vừa định muốn nói một chút để giảm bớt bầu không khí trầm lắng, đột nhiên, một làn gió thơm ập tới. Rafi đã ôm thật chặt Grimm, khóc lóc nói: "Hu hu hu, ta còn tưởng rằng ta sắp chết, ta còn tưởng rằng các người sẽ bỏ lại ta. Ta đã sớm nói với phụ thân là không muốn đi tới vu sư học viện, cái nơi toàn là ăn tươi nuốt sống kia đâu a, hu hu...!"

Cảm nhận được nhiệt độ của thân hình thướt tha trong lòng, đột nhiên Grimm cảm thấy căng thẳng cực kỳ, thân thể cứng ngắc, tay cũng không biết nên để ở chỗ nào, thậm chí muốn nói một ít lời để giảm bớt bầu không khí cũng bị chặn lại trong miệng, không nói ra được, không biết nên làm thế nào cho phải.

Cho dù nước mắt Rafi chảy xuống rơi vào trên cổ, Grimm cũng không dám nhúc nhít. Một lúc lâu sau, Rafi mới ổn định là tâm tình, dường như cũng ý thức được chính mình có chút thất thố, lại không ôm Grimm nữa, con mắt hồng hồng nhìn Grimm có chút khẩn trương né tránh. Nhìn bộ dáng ta chay luống cuống lại ngu ngơ của Grimm, cô ta bật cười: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, lẽ nào ngươi muốn cùng ta cả đời treo trên thuyền cứu hộ này?"

"Ế? Nha... Không phải, không phải." Grimm nói chuyện có chút lắp bắp, bởi vì một khắc vừa rồi chính mình lại có chút động tâm với nữ hài xinh đẹp này, không thể không nói thực sự có chút mỉa mai.

Dù sao trước đây, về mặt tình cảm mà nói, Grimm rất không thích nữ hài ngang ngược kiêu ngạo khinh thường người bình dân như cô ta. Tuy rằng chưa tới mức là chán ghét, nhưng tuyệt đối là không hề có chút hảo cảm nào, vậy mà vừa rồi Grimm lại động tâm. Thật là đáng hổ thẹn mà!

Grimm thầm mắng chính mình, cho chút chỗ tốt liền quên mất lập trường của mình? Chính mình cứu cô ta một mạng, cho ít chỗ tốt hẳn là nên có!

Nghĩ vậy, Grimm liền mạnh mẽ khống chế sự lúng túng của mình, khôi phục tâm tình, gật đầu nói: "Hừm, chúng ta nhanh lên một chút leo lên đi." Sau đó, Grimm trông thấy miệng vết thương của Rafi bê bết máu thịt, do dự nói: "Ta cõng ngươi đi tới?"

"Ừm!"

Gần như không chút do dự, Rafi trực tiếp gật đầu đồng ý, từ phía sau ôm chặt lấy Grimm, thân hình lồi lõm uyển chuyển dính sát vào lưng, thậm chí Grimm có thể cảm thấy từng luồng từng luồng hơi thở thổi trên cổ của mình. Dằn xuống sự khác thường trong lòng, sau khi hít sâu một hơi thật sâu, Grimm liền cõng lấy cô bé mà bắt đàu bò lên phía trên.

Ở một bên, York Rees nhìn thấy Grimm cùng Rafi đã giải quyết nguy cơ, cũng không dừng lại, bắt đầu cõng lấy em gái tiếp tục bò lên phía trên, đảo mắt đã ở trên boong tàu. Sau đó cũng bắt đầu túm lấy một đầu sợi dây thừng kéo Grimm còn đang leo lên, trợ giúp Grimm.

Rồi sau đó, Grimm và York Rees tựa vào hàng rào thở hổn hết như chó chết. Cảng tượng trên boong tàu đập vào mắt bọn hắn như là địa ngục vô cùng khốc liệt. Nhất thời mọi người không tự chủ được hít vào một ngụm khí lạnh, thậm chí quên đi cả mệt mỏi.

Chỉ thấy trên boong tàu to lớn có chiều dài hơn trăm mét khắp nơi đều là loang loang lỗ lỗ, hàng trăm thi thể Hải yêu quái dị trải rộng trên khoang tàu. Thậm chí trung tâm boong tàu còn có một cái xúc tu to lớn của Bạch Tuộc vừa mới bị chặt đứt vô ý thức vẫn còn đang co giật, chảy ra dòng máu màu xanh lục và kèm theo một mùi hôi thốc nồng nặc.

Thế nhưng, nương theo đống thi thể của lũ quái vật biển mà nhìn, là từng bộ từng bộ thi thể vụn vặt của thủy thủ cùng với vu sư học đồ. Tình cờ còn có một chút máu thịt be bét hoặc là thi thể chết một cách quỷ dị, hoàn toàn không nhận ra được khi còn sống là người hay là Hải yêu.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ thật lớn vang lên. Mọi người cùng nhìn tới, gian phòng của vu sư Duras kia vốn đã bị tàn phá, nhưng lần này theo sự công phá của xúc tu Bạch Tuộc khổng lồ, đã triệt để xóa đi dấu vết của căn phòng, biến thành vô số mảnh gỗ vụn rải rác. Lúc này trên mặt vu sư Duras mất đi sự ửng hồng tự nhiên, bịt mắt màu đen cũng được tháo xuống, lộ ra một cái máy bánh răng máy móc phức tạp đang không ngừng chuyển động, nhìn qua cực kỳ khủng bố quỷ dị.

Dưới chân vu sư Duras là một bộ thi thể Hải yêu đã bị đóng băng triệt để, nhưng không biết vì sao lại được nghiêm ngặt bảo vệ. Chỉ cần trông thấy xúc tu to lớn đột kích từ hơn hai mươi mét, Duras vẫn lựa chọn triển khai vu thuật mạnh mẽ chống đỡ, biến ra một cái băng thuẫn phòng ngự to lớn cao bảy, tám mét.

Ầm một tiếng, vụn băng bay toán loạn, một lần nữa vu sư Duras lại tiếp tục sử dụng vu thuật khác ngăn cản công kích của Bạch Tuộc. Nhưng chính là gắt gao bảo vệ cái thi thể Hải yêu bị đóng băng dưới chân gã.

Một bên khác, nhưng thủy thủ còn lại đều liều mạng chặn ở cửa khoang tàu, không cho lũ Hải yêu tiến vào.

Mà bên trong những thủy thủ này, nhóm người Grimm kinh hãi phát hiện hai người vu sư học đồ một nam một nữ đi ra từ gian phòng vu sư Duras. Hơn nữa, giờ phút này hai người vu sư học đồ đó lại đang thi triển ra vu thuật quỷ dị, mạnh mẽ đến mức khiến người ta khó có thể tin được.