Trong kho hàng tràn ngập một bầu không khí quỷ bí, máu tươi thấm vào áo khoác của Lê Khải Liệt mà không nhiễu xuống đất, vết máu dần dần lan ra, Vu Duy Thiển không muốn chú ý vào điều đó, nhưng mùi máu tươi lại càng lúc càng thông qua hô hấp rồi tiến vào l*иg ngực khiến cho bên trong như bị bỏng rát.
“Ngươi nghĩ rằng dùng hắn thì có thể uy hϊếp ta?” Lạnh lùng cười, Vu Duy Thiển cũng không do dự mà bước về phía trước. James W.Locke chưa từng xem Vu Duy Thiển là người bình thường, lập tức cảnh giới lui về sau vài bước, vệ sĩ của hắn che trước mặt hắn.
“Nếu hắn không quan trọng đối với ngươi thì vì sao ngươi lại đồng ý đi đến nơi này? Không phải bởi vì người của ta bắt được hắn hay sao?” Không tin lời nói của Vu Duy Thiển, W.Locke cười khẽ, “Wirth, Ryan, đừng tùy tiện nói cái cách như lừa con nít ở đây, ta có thể bảo người gϊếŧ hắn bất cứ lúc nào cũng được!”
Tro xì gà rơi xuống đất, nhìn vào người nam nhân đang đi đến ở trước mặt, James W.Locke nhìn thấy bước chân của Vu Duy Thiển dừng lại, hắn bắt đầu ổn định quyết tâm, nhưng bỗng nhiên con tin lại cất lên một tiếng thở dài, “Gϊếŧ ta, ngươi sẽ không còn cái gì để uy hϊếp hắn, ngươi sẽ không làm như vậy. Ngươi thấy thế nào, Duy yêu của ta?”
Nâng mắt lên từ vết thương ở trước ngực mình, Lê Khải Liệt nhếch khóe môi, hắn biểu hiện an nhàn tự tại như vậy, lười biếng mà dựa lưng vào ghế ngồi, nâng cằm lên rồi nghiêng đầu nhìn chăm chú bằng ánh mắt lạnh lùng hiểm độc, khiến cho người ta cảm thấy rất nguy hiểm. Vu Duy Thiển không ngờ hắn lại cố tình dính vào chuyện này, khổ nỗi không kịp ngăn cản ngôn hành của hắn.
James W.Locke quả nhiên nhanh chóng phát hiện người nam nhân này cũng không dễ đối phó, nhưng nhìn hắn ở trên ghế bị trói chặt như thế, cho nên cũng không qua khẩn trương, James. W.Locke tự mình đi qua, “Là Leo đây sao? Miracle Leo, ngôi sao điện ảnh lại có thể dây dưa với người nam nhân này, hôm nay ta sẽ cho ngươi nhìn xem hắn là người như thế nào….”
“Đợi đã!” Lê Khải Liệt gọi James.W Locke lại, nhìn ông lão ở trước mặt từ trên xuống dưới, giống như vì có người đang bị lâm vào hiểm cảnh mà cảm thấy hưng phấn, hắn nhếch lên ý cười thâm trầm, “Có chuyện gì thì cứ nhằm vào ta, không phải ngươi muốn dùng ta để uy hϊếp hắn hay sao? Nếu tổn thương hắn thì còn thẩm vấn cái gì nữa? Ngươi không muốn nhìn xem hắn quan tâm đến ta nhiều như thế nào hay sao?”
Nhìn thấy tình cảnh này, Vu Duy Thiển hiểu được dụng ý của Lê Khải Liệt, nhưng vấn đề chính là W.Locke đã tuyệt vọng, khi con người tuyệt vọng thì không ai có thể đoán được hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Trên thực tế, tay sai của gia tộc W.Locke nói ra cái tên Reese, lại thừa nhận vụ nổ là do hắn gây ra, chỉ đơn giản là một chuyện bất đắc dĩ, vụ nổ gas không phải là việc nhỏ, tên tay sai thành người chịu tội thay cho gia tộc W.Locke, đem toàn bộ tội danh đặt trên người của hắn.
Lần này đám tay sai ở đây phần lớn là do James W.Locke thuê, bởi vì bên cạnh hắn không còn bao nhiêu người, từng một thời hiển hách, nay W.Locke cũng chỉ có thể dựa vào vài tên thủ hạ để giữ thể diện, vì vậy lần này hắn không thể thua.
Lão già tuyệt vọng nghe xong lời nói của Lê Khải Liệt, vẻ mặt trở nên quỷ bí, “Ngươi nói không sai, ta cũng muốn nhìn xem cái tên quái vật bất tử này có phải thật sự quan tâm đến ngươi như vậy hay không, xem hắn sẽ để ý đến mức nào.”
“Đem dao lại đây!” Hắn tiếp nhận một con dao găm từ tay của thủ hạ, hung hăng chém xuống một nhát từ trên bả vai của Lê Khải Liệt, vết thương không dài nhưng lại sâu vô cùng, giống như muốn cắt đứt cánh tay của Lê Khải Liệt. Lê Khải Liệt bị hắn chém một dao, nhưng vẫn không hề kêu rên một tiếng nào.
Mồ hôi lạnh toát ra từ trên trán của hắn, sau đó rơi xuống quần áo đã bị thấm máu tươi, hắn hít một hơi rồi cười lạnh, “Chỉ có như vậy thôi sao?”
“Chỉ có như vậy thôi sao? Ngươi dám nói chỉ có như vậy thôi sao?” James W.Locke tức giận đến mức bàn tay trở nên run rẩy, hắn nhìn Vu Duy Thiển một cách âm hiểm, “Wirth, Ryan, ngươi xem đi, đây là hắn tự rước lấy, nếu ngươi thật sự không nói thì ta sẽ xẻo từng miếng thịt của hắn, xẻo đến khi nào hắn chết mới thôi, hắn sẽ vô cùng đau đớn, toàn thân sẽ cạn khô máu.”
“W.Locke! Thứ mà ngươi muốn sẽ không thể có được, đừng ép ta.” Vu Duy Thiển không còn cách nào để khống chế biểu tình của mình, hắn không thể tiếp tục giả vờ thản nhiên, Lê Khải Liệt ở ngay trước mặt hắn, hắn đã từng trải qua cái loại đau đớn này, nó giống như màn tra tấn lăng trì ở Trung Quốc, máu chảy đến khi cạn khô…..
Bàn tay dưới lớp áo choàng màu đen đang siết chặt, tất cả lạnh lùng cao ngạo không thể tiếp tục che giấu tâm ý thật sự của hắn, vẫn giống y hệt như người trong bức tranh có niên đại hơn trăm năm kia, xinh đẹp lại ngạo mạn, sự lo lắng và thịnh nộ đang nổi thành gió lốc trong đôi mắt đen láy.
“Đúng, chính là như vậy, ngươi nôn nóng, ngươi nổi giận.” Lão già đối mặt với nguy hiểm lại cất lên tiếng quát to vui sướиɠ, “Người nam nhân này đối với ngươi mà nói vẫn rất có ý nghĩa, nếu ngươi không muốn nhìn thấy hắn chịu khổ thì liền nói cho ta biết tất cả mọi chuyện về con của ta, còn có bất tử của ngươi–”
Ngữ thanh cất cao lại trở nên vặn vẹo, máu tươi từ dao găm trên tay của James W.Locke không ngừng nhiễu xuống đất, hắn tìm được hy vọng trong mùi máu tanh, trong lòng trở nên kích động, còn người nam nhân bị hắn nhìn chăm chú lại mím chặt môi, tựa hồ đã bị ép buộc đến mức cực hạn nhưng vẫn không chịu mở miệng.
Lê Khải Liệt nhắm mắt lại, hắn có thể cảm nhận được tâm tình hiện tại của Vu Duy Thiển, điều này làm cho hắn nhớ đến buổi tối hôm ấy, báo ứng thật nhanh, lúc này là đến phiên hắn.
Vu Duy Thiển sẽ không nói bất luận điều gì, bởi vì hắn căn bản không có đáp án mà lão điên này muốn, bọn họ cũng không biết tung tích của Reese, còn về bất tử, Vu Duy Thiển đã từng nói nó là lực lượng dung nhập vào trong thân thể của hắn, không ai có thể lấy ra được.
Tiếng máu nhiễu xuống đất thật mỏng manh, so với âm thanh nói chuyện ở xung quanh thì quả thật không thể nghe thấy, nhưng Lê Khải Liệt có thể phát hiện được, hắn chậm rãi lĩnh hội cảm giác trống rỗng của tử vong, vết thương không biết có phải bởi vì quá đau mà đã chết lặng hay không, hắn dần dần không còn bất luận cảm giác nào nữa, chỉ còn nghe thấy âm thanh nhỏ giọt của máu tươi….
Nếu hắn chết thì Duy có khóc vì hắn hay không? Cơ hồ là có một chút mong mỏi muốn biết đáp án, nhưng ngay lập tức Lê Khải Liệt cảm thấy sợ hãi vì suy nghĩ của chính mình, hắn đương nhiên không thể chết ở nơi này, nếu hắn chết thì ai sẽ yêu Vu Duy Thiển, ai sẽ yêu người nam nhân tịch mịch, thường xuyên mạnh miệng, bề ngoài lạnh lùng nhưng kỳ thật lại cất giấu một chút dịu dàng hiếm có này. Nguồn:
“Duy, ngươi có biết hiện tại ta muốn làm điều gì nhất hay không? Ta muốn hôn ngươi.” Đột ngột cắt ngang cuộc thẩm vấn của W.Locke, Lê Khải Liệt mở mắt ra, đôi mắt màu tro lục âm u, ý cười tà khí, hoàn toàn không để ý hiện tại là lúc nào, hắn thẳng thắn bày tỏ du͙© vọиɠ của mình ngay giây phút này.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Vu Duy Thiển quát lớn, tức giận đến mức xanh mặt, hiện tại nói như vậy thì chỉ chọc giận W.Locke, Lê Khải Liệt rốt cục muốn làm cái gì? Chẳng lẽ bị thương như vậy vẫn chưa đủ hay sao!
Người nam nhân bên kia chỉ mỉm cười nhìn hắn, hơi nhếch lên khóe miệng trắng bệch, nhưng bờ môi vẫn lộ ra vẻ khêu gợi và suồng sã như cũ, “Đừng đau lòng, ta chưa thể chết được, hiện tại ta chỉ muốn hôn ngươi, nuốt lấy tức cả sự tức giận của ngươi. Nhìn thấy ngươi lo lắng vì ta như vậy, kỳ thật khiến ta rất sung sướиɠ.”
“Các ngươi còn tâm tư để nói chuyện yêu đương?” James W.Locke hoàn toàn bị chọc giận, thấy bọn họ không coi ai ra gì, hắn chưa từng bị khinh thường như vậy, “Wirth, Ryan, ta đếm đến ba, nếu không nói thì ta sẽ gϊếŧ hắn!”
“Gϊếŧ hắn cũng vô dụng!” Vu Duy Thiển tiến đến từng bước, Lê Khải Liệt bị W.Locke dùng sức đè dao găm ngay cổ khiến Vu Duy Thiển không dám tiến đến quá gần, “Ta cũng muốn biết con của ngươi ở nơi nào, nếu hắn chính là ma cà rồng, như vậy hắn chính là hung thủ mà cảnh sát muốn tìm, về phần bất tử mà ngươi muốn….”
Vu Duy Thiển liếc mắt nhìn Lê Khải Liệt một cái, khẽ nhếch khóe miệng, “Ta sẽ cho ngươi.”
Tầm mắt của Lê Khải Liệt lướt qua, đồng tử rút chặt, James W.Locke lại vui sướиɠ ngửa đầu cười to, “Tốt tốt! Rốt cục ngươi cũng chịu nói ra bí mật của mình, bất tử của ngươi là cái gì? Ở chỗ nào?”
“Ngươi không quan tâm đến con của ngươi ở nơi nào hay sao?” Vu Duy Thiển nhìn hắn một cách hèn mọn, James W.Locke lắc đầu, “Không, không phải, ta sẽ tìm được hắn, chỉ cần có bất tử thì sẽ có tất cả, ta sẽ có cả quãng thời gian dài để tìm hắn, gia tộc W.Locke của chúng ta sẽ không bao giờ bị khinh thường nữa, ha ha ha ha–”
Tổ tiên không thể làm được, nhưng hắn sẽ chiếm được! Chỉ cần có bất tử, kỳ thật không tìm thấy đứa con trai cũng không sao, gia tộc của bọn họ sẽ được phục hưng trong tay hắn, hắn sẽ có rất nhiều thời gian!
James W.Locke cũng không phát hiện khi bọn họ đối thoại đến đây thì đám tay sai mà hắn thuê đã biến đổi biểu tình. Hắn vô cùng nóng vội, “Wirth, Ryan, nói ra bí mật của ngươi, đem bất tử mang ra đây.”
“Ngươi thả hắn ra trước thì ta sẽ đưa cho ngươi.” Chỉ vào Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển đặt điều kiện.
“Bây giờ mà còn đặt điều kiện với ta?”
Đùng! Không hề báo trước, hắn bỗng nhiên nổ súng về hướng Vu Duy Thiển, viên đạn xuyên qua bụng, Lê Khải Liệt nổi giận gầm lên một tiếng, “Dừng tay!”
Vu Duy Thiển đã trúng một phát súng, hắn bụm lại vết thương, lông mi giật giật, nghĩ theo hướng khác, ít nhất người trúng đạn không phải Lê Khải Liệt.
“Ngươi đáp ứng rồi! Giao nó ra đây cho ta! Bằng không ta sẽ gϊếŧ hắn trước, sau đó làm cho ngươi sống không bằng chết!” Lão già hô to về phía hắn, vết thương trên người của Vu Duy Thiển nhất thời chưa thể khép lại, vẫn còn chảy máu, nhưng hắn vẫn đang đứng đó, không ngã xuống cũng không chết, mọi người đều nhìn thấy, đám vệ sĩ và tay sai đều vô cùng kinh hãi.
Nãy giờ bọn họ vẫn nghĩ những gì bọn họ nghe được là do một lão già điên tự biên tự diễn, không ngờ thật sự lại có người như vậy…..Bọn họ liếc mắt nhìn nhau.
“Ta có thể bắn thêm một phát hay không?” Gã đàn ông cầm khẩu Lục Bạc vốn đã cảm thấy bất mãn với Vu Duy Thiển từ trên xe, lúc này liền đi lên rồi nhắm ngay Vu Duy Thiển, vẻ mặt hứng thú, “Nếu ngươi thật sự là như thế thì ta cũng muốn kiến thức một chút, có thể chứ? Ngài W.Locke?”
“Ngươi tránh ra! Hắn là của ta!” James W.Locke cảnh giới cầm súng chỉa vào gã đàn ông kia, “Các ngươi là những kẻ rất giữ chữ tín, không thể phạm vào mệnh lệnh của chủ thuê! Còn không lui xuống cho ta!”
Gã đàn ông kia mắt điếc tai ngơ, chụp lấy khẩu súng trong tay của James W.Locke rồi nhắm ngay người của Vu Duy Thiển mà bóp cò,
Đùng! Đùng!Hai phát liên tục, mùi thuốc súng và máu tươi hòa hợp một chỗ, Vu Duy Thiển rút lui vài bước, sắc mặt tái nhợt, máu tươi trào ra che khuất miệng vết thương, chỉ còn nhìn thấy một màu đỏ sẫm từ bên trong không ngừng tuôn ra ngoài, “Không–” Tiếng gầm to của Lê Khải Liệt vang vọng trong kho hàng.