Áo sơ mi của Vu Duy Thiển bị rớt cúc áo ngay cổ tay, mắt kính đã sớm bị dẫm nát trên đất, tóc tai ngay ngắn chỉnh tề trở nên rối bù, tay trái của hắn bị áp chế trên tường, tay phải đang bóp cổ Lê Khải Liệt. Còn bản thân siêu sao thì đầu gối tựa hồ đang thúc vào giữa hai chân của đối phương, sau khi động tác thúc vào bụng bị hóa giải thì đầu gối vẫn bảo trì ở một góc độ khiến người ta hiểu lầm.
Hai người đều tối sầm mặt, hô hấp dồn dập, nhưng tư thế lại ái muội.
“Oh! Chúa ơi! Hiện tại không phải lúc làm chuyện này!” Deer kêu lên sợ hãi, trong giây lát lại nghĩ đến mục đích của hắn, biểu tình trở nên nghiêm túc lo lắng, “Hắc, đừng đùa, bên ngoài có người….”
Tiếng bước chân tiếp cận, dao găm lóe lên hàn quang được giơ cao sau lưng Deer, ngoài cửa truyền đến tiếng hét chói tai trong quán bar.
Làn điệu êm dịu bị tiếng hoảng sợ quát to thay thế, hết thảy đều xảy ra rất nhanh. Deer bị đẩy mạnh sang một bên, dao găm hướng đến mục tiêu mà hung hăng đâm xuống – Lê Khải Liệt
Trên đất lan tràn một màu đỏ sậm,
Deer bị đẩy ngã vào cánh cửa, ầm, cánh cửa vang lên một tiếng kinh tâm động phách, mọi người bên ngoài không ngừng thét chói tai, hắn chỉ nhìn thấy màu đỏ sậm trước mắt đang chậm rãi ngấm vào kẽ hở giữa những miếng lát gạch dưới đất, hương rượu ngào ngạt tỏa ra tứ phía, đó là một chai rượu vang đỏ còn thừa lại.
Ngay trong khoảnh khắc, hai người đang đánh nhau khó có thể ngăn cản đều tự tách ra hai phía, động tác buông ra đối phương một cách nhanh chóng tựa như đã sớm được luyện tập vô số lần, tóm lại đột nhiên xuất hiện nguy hiểm cũng không làm cho hai người bọn họ cảm thấy bối rối, nữ nhân cầm dao đâm đầu tiến vào, va chạm làm cho chai rượu ngã nghiêng nhưng nàng may mắn không bị chai rượu rớt trúng đầu.
Nàng ngây người đứng nhìn, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, xem ra là người châu Á, mặc chiếc váy có họa tiết cánh hoa, chiếc váy ướt đẫm dán trên người, vài sợi tóc sũng nước làm cho sắc mặt của nàng càng thêm tái nhợt, tầm mắt chậm rãi di chuyển lên người Lê Khải Liệt, “Ngươi nói ngươi yêu ta là gạt ta, ngươi không cần ta….” Nàng hoàn toàn lâm vào thế giới của chính mình, ánh mắt hưng phấn khác thường, toàn thân run rẩy giơ lên hung khí, nụ cười vặn vẹo.
“Ta muốn chúng ta ở bên nhau, chúng ta sẽ ở bên nhau, Liệt! Ngươi là của ta!”
“Đồ điên. Nàng điên rồi! Báo cảnh sát!” Deer từ dưới đất đứng lên, hô to ra phía bên ngoài.
Lê Khải Liệt lau đi vết máu bên môi, đôi mắt Tham Lang hơi nheo lại, bùng cháy vẻ hung tàn, “Lời này ta không biết đã nói với mấy trăm mấy ngàn người, ta yêu ngươi? Ngươi tin hay sao? Muốn chết thì ngươi tự đi tìm cái chết, ta không tháp tùng!”
Nhướng mi, nhếch môi, ác liệt mà cuồng vọng, đây là Lê Khải Liệt.
Dưới tình huống như vậy mà lại kí©h thí©ɧ đối phương cũng không phải là ý hay. Vu Duy Thiển nhịn không được nên muốn cảnh cáo, bỗng nhiên phát hiện dưới đôi mắt màu tro lục ẩn chứa hào quang sắc bén, Vu Duy Thiển lập tức đánh mất ý niệm này trong đầu.
Hắn căn bản không cần.
“Ngươi không yêu ta? Vì sao ngươi không yêu ta?” Dao găm lại được giơ lên, nữ nhân điên cuồng nhắm vào Lê Khải Liệt, trong tiếng gào thét, Lê Khải Liệt giang hai cánh tay ra, không né cũng không tránh, một kích hạ xuống, hàn quang xẹt qua một đường cong rồi bay vυ"t lên tường, Vu Duy Thiên nghiêng người sang trái, đưa tay bắt lấy chuôi dao, con dao găm bay đến nửa đường thị bị chụp được.
“Lần trước là ta bất cẩn, ngươi cho rằng còn có cơ hội lần thứ hai hay sao?” Không hề lưu tình, Lê Khải Liệt bẻ ngược cánh tay của nữ nhân kia ra sau lưng rồi giao cho Deer.
Bên ngoài truyền đến tiếng còi hú của xe cảnh sát, khách trong quán bar đều hướng vào trong nhà bếp mà nhìn, Richard xuyên qua màn mưa rồi đẩy cửa quán bar ra, chen qua đám đông để bước vào.
“Wirth! Ngươi không sao chứ?” Hắn lo lắng chạy vào phòng bếp, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng tháo xuống mắt kính của Vu Duy Thiển, trong mắt hiện lên một tia sáng. Luôn để ý chính mình, gọn gàng ngăn nắp, Wirth khiến người ta có một loại cảm giác xa cách. Khi tháo xuống mắt kính, quần áo xộc xệch, trên mặt có thêm vết thương lại càng tăng thêm mị lực, càng làm cho người ta thêm mê muội.
Thấy Richard ngẩn người, Lê Khải Liệt búng tay trước mặt Richard vài cái, sắc mặt âm trầm, “Dẫn nàng đi.”
“A, đúng, thật có lỗi, ngài Leo.” Richard trả lời lễ phép, tính tình của hắn rất tốt, hắn thậm chí không che giấu sự xuất thần của mình, hắn thích Wirth là điều mà mọi người chỉ cần nhìn cũng biết, để cho cấp dưới áp tải nữ nhân kia ra ngoài, hắn lưu luyến không rời, lại liếc mắt nhìn người nam nhân đang dựa vào tường, bắt đầu hỏi quá trình đã xảy ra.
Nữ nhân này đã sớm có chuẩn bị, nàng ở xung quanh đợi rất nhiều ngày, đợi cho quán bar mở cửa một lần nữa, chờ Lê Khải Liệt xuất hiện, nàng chính là fan nữ hâm mộ đã đâm bị thương Lê Khải Liệt trong đêm diễn lần trước, nàng ảo tưởng Lê Khải Liệt là người yêu của nàng rồi lại phản bội, nàng mắc chứng bệnh hoang tưởng nghiêm trọng, càng ngày càng nặng, rốt cục không thể vãn hồi.
Nàng thừa dịp hỗn loạn trong đêm diễn mà đào thoát, lần này lại bị bắt, Richard vốn phụ trách điều tra truy nã, lúc này xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, trước khi đi hắn còn dặn dò liên tục, nếu lại có chuyện gì xảy ra thì có thể gọi điện thoại cho hắn.
Phản ứng của Vu Duy Thiển thủy chung rất lãnh đạm, chỉ gật đầu ậm ừ.
Deer và các thành viên khác xúm lại, xác định Lê Khải Liệt không bị thương, “Lần này Owen biết chuyện thì nhất định sẽ rất cao hứng, rốt cục bắt được nữ nhân điên cuồng kia!”
“Ngươi xuất hiện ở đây là vì muốn nàng ra tay?” Đá văng mảnh vỡ thủy tinh dưới chân, Vu Duy Thiển có thói quen đẩy gọng kính trên sóng mũi, lúc này mới nhớ mắt kính đã bị giẫm nát trên sàn nhà, dưới chân của hắn chỉ còn những mảnh nhỏ của cặp mắt kính.
“Nếu ta nói đúng thì sao?” Hơi thở dồn dập tựa hồ theo phong ba mới vừa rồi mà được bình ổn, tâm tình của Lê Khải Liệt hiện tại không tệ, hắn hoạt động tay chân, xoa xoa lên bả vai đã bị đấm vài cú, Vu Duy Thiển ra tay không nhẹ.
Nhà bếp như bị một cơn bão quét qua, câu trả lời của hắn khơi mào một hơi thở cuồng bạo, qua vài giây sau, hết thảy lại gió êm sóng lặng, Lê Khải Liệt kinh ngạc đối với tốc độ khôi phục cảm xúc của đối phương, “Ta còn tưởng rằng chúng ta có thể tiếp tục đọ sức một trận, Vu Duy Thiển, chẳng lẽ ngươi không tức giận? Ta gây rối trong quán bar của ngươi, phá hoại hết thảy nơi này.”
Mỗi một câu cũng không phải là quan tâm mà thuần túy chỉ là nghi vấn, cũng có vài phần cố ý khơi mào chiến tranh, hiển nhiên một màn đọ sức lúc trước làm cho Lê Khải Liệt cảm thấy vừa lòng, hắn tựa hồ luôn có một loại cảm xúc mạnh mẽ cần phải phóng thích, ở trên sân khấu, ở trên giường, ở trong nắm đấm, hắn chính là một tên côn đồ điển hình thích phóng túng du͙© vọиɠ của chính mình.
“Rock, sân khấu, rượu, tìиɧ ɖu͙©, bạo lực….Ta đã sớm biết để cho ngươi ở đây chỉ gây ra tai họa.” Vén lên những sợi tóc tán loạn trước trán, Vu Duy Thiển thở hắt ra, không muốn tiếp tục tìm phiền phức với đối phương, hắn biết chính mình vì sao lại mất kiên nhẫn, Lê Khải Liệt làm cho hắn nghĩ đến dĩ vãng trước kia.
Như có một chút đăm chiêu mà nhìn Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt chậm rãi lộ ra một luồng hơi thở nguy hiểm, lắng đọng tạo thành bầu không khí đầy áp lực, tựa hồ Vu Duy Thiển nhượng bộ không làm cho hắn cảm thấy cao hứng.
Có thể bởi vì đối thủ lâm trận mà chùn bước làm cho hứng thú của hắn suy giảm, đây tựa như một trò chơi, nếu không chiến mà thắng, tư vị thắng lợi dù sao cũng không được ngọt ngào như khi tự tay áp đảo đối phương.
Vu Duy Thiển chỉnh trang lại quần áo xộc xệch, kéo xuống cà vạt bị nghiêng lệch, áo sơ mi bị bung vài cúc áo cho nên chỉ có thể rộng mở, hắn bước ra khỏi nhà bếp, “Hôm nay ta mời rượu, nơi này cần phải dọn dẹp, đóng cửa trước giờ.”
Hắn chưa bao giờ là một ông chủ quán bar đủ tư cách, điều mà hắn muốn cũng không phải kiếm tiền để duy trì kế sinh nhai.
Những người khách vì hắn mà đến đây đều lưu luyến không rời, nhưng cũng chỉ có thể ly khai, khách quen tiến lên thân thiết hỏi thăm vài câu, mà những người khách khác lại cảm thấy may mắn và cao hứng vì hôm nay có thể miễn phí xem kịch, lại được cung cấp rượu, thời tiết bên ngoài lại quang đãng, hết thảy đều hoàn mỹ.
Trong chốc lát công phu, quán bar chỉ còn lại Lê Khải Liệt và các thành viên trong ban nhạc của hắn. Vì những người phục vụ được phép tan ca sớm nên ông chủ quán bar Vu Duy Thiển chỉ đành lưu lại đống hỗn độn trong nhà bếp để ngày mai xử lý.
Đến ngày mai Jasmine nhất định sẽ khóc thét thành tiếng, cảm thán thời vận của chính mình không tốt, không tiếp tục nhìn màn kịch này, Vu Duy Thiển tắt đèn, hắn xoay người ra ngoài, “Lần này bởi vì ngươi mà tổn thất như vậy, nhớ rõ phải bồi thường, với lại trước khi đi thì nhớ đóng cửa.”
Giày da giẫm lên những mảnh vỡ trên mặt đất phát lên âm thanh lạnh lẽo cũng giống như thái độ của người nói chuyện. Bước ra đường, bóng dáng của Vu Duy Thiển dung nhập vào sắc trời đã bắt đầu sầm tối ở bên ngoài. Lê Khải Liệt khoanh hai tay đứng trong quán bar u ám, đèn đường bên ngoài chiếu vào đôi mắt dã thú của hắn.
“Leo, chuyện lần này xong rồi, lần sau ngươi có đến đây nữa hay không? Ông chủ quán bar này rất được, Owen lần trước có nhắc đến, hắn cảm thấy người nọ rất có tiềm lực. Bất quá nghe nói Wirth phi thường vô tình, bên ngoài không có bằng hữu cũng không có người quen, dường như có một chút quái gở.” Luke, tay ghita bass trong ban nhạc nhìn ra ngoài đường với Lê Khải Liệt, cùng là người phương Đông, nhưng tướng mạo của Luke chỉ bình thường khi so với Vu Duy Thiển, chẳng qua cả người lại tràn đầy tinh thần lạc quan và phấn chấn.
“Nhân tài như vậy mà buông tha thì thật sự rất đáng tiếc, ngay cả Leo mà hắn cũng không nể mặt, về phần quái gở, những ai nằm trong phạm vi nổi tiếng thì đều có một chút cổ quái, tỷ như Liệt của chúng ta, tính tình thất thường mà vẫn được người người truy đuổi tâng bốc, ngạo nghễ toàn cầu–” Deer giơ lên hai tay, ngữ khí như đang ca tụng.
Hắn vẫn luôn sùng bái Leo vì điểm này, bất luận ai nói cái gì thì Leo chỉ làm theo ý mình, bất luận vấn đề gì thì Leo cũng đều có thể thu phục.
“Cho nên khi hai người bọn họ gặp gỡ, chính là cảnh tượng như các ngươi đã nhìn thấy….” Chỉ vào trong nhà bếp, Matthew nhún vai, hắn là tay keyboard trong ban nhạc, lời nói luôn sắc bén.
“Có phải người phương Đông luôn khéo mồm khéo miệng hay không?” Hiếm khi mở miệng, Morris nghi hoặc nhìn Luke, là một tay trống, hắn có thói quen dùng tiếng trống để thổ lộ nỗi lòng, bởi vì ngày thường trầm mặc kiệm lời nên mỗi lần hắn mở miệng đều bị đáp lại
nhiệt tình.“Ta cảnh cáo ngươi, đây là hành vi thành kiến chủng tộc nghiêm trọng!” Luke lập tức phản bác, “Đừng quên ngươi cũng có huyết thống châu Á! Ngươi là cái đồ mất gốc!”
“Hiển nhiên một phần trong tám phần huyết thống không cho ta kế thừa ưu điểm này, ta tốt nhất vẫn là câm miệng thì hơn.” Vừa nhún vai vừa nói đùa, Morris nghe Matthew cùng Luke bắt đầu thảo luận ưu khuyết điểm của các chủng tộc quốc gia, đồng thời không quên phân tích đủ loại huyết thống trên người của mình, chứng minh hắn là người khó có thể tìm về tổ tông, là một
“kẻ đáng thương” không thể nhận thức được cội nguồn của mình.
“Các quý cô, ta đi trước một bước, các ngươi có thể tiếp tục thảo luận.” Nhặt lên áo khoác của mình từ trong góc phòng, Lê Khải Liệt sải bước tiến đến chiếc xe môtô màu đen ngoài cửa, động cơ phát ra tiếng gầm rú khiến người ta hâm mộ, một ngọn lửa từ sau đuôi lóe lên, theo tiếng gầm rú mà phóng đi xa.
Bạn đang
Bị cười nhạo là các bà tám lắm lời, đám người ở tại chỗ nhìn nhau mà nhún vai, Deer nhớ đến câu hỏi của hắn vẫn chưa được Lê Khải Liệt trả lời.
Trong đêm tối có tiếng động cơ hạng nặng tạt ngang, như là quái vật gào rít mà đi, trong một tòa nhà ở xa xa, có người dừng lại động tác trong tay, đi đến trước cửa sổ để vén rèm che sang một bên. Vu Duy Thiển không ngờ cho dù về đến nhà cũng không thể tránh được người nam nhân kia quấy rầy, người nọ giống như một quả bomb không chịu an ổn ở tại chỗ, xuất hiện khắp nơi, đồng thời cũng mang đến những nhân tố nguy hiểm.
————–
P/S: tiểu Liệt không phải bomb, là một con sam chính hiệu. Mà vợ đi đâu chồng theo đó là chuyện bình thường rồi, bé Duy không cần phải lo.