Sau khi từ bên hồ trở về, quan hệ của Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển bắt đầu dịu đi.
Nếu nói lúc ban đầu mục đích tiếp cận Vu Duy Thiển là vì gia tộc Claudy, thì sau đó Lê Khải Liệt không lập tức giao Vu Duy Thiển cho Claudy lại chính là vì tư tâm của mình. Thăm dò, tiếp cận, mâu thuẫn, va chạm, tình cảm của bọn họ nảy sinh trên nền móng của sự bất an, khiến cho hai người bọn họ đều cảm thấy ngoài ý muốn và bị mê muội vì sự biến hóa này.
Nếu Lê Khải Liệt không phải là người cực đoan tự phụ, nếu Vu Duy Thiển là người có thể tùy tiện đối với tình cảm của mình thì giữa bọn họ sẽ không xảy ra sai lầm như vậy. Trong cùng một tình huống không thể xác định, loại quan hệ này sẽ không vững chắc, kết quả cuối cùng có thể là phân đôi.
Mà hiện tại, cách thức ở chung giữa hai người cũng có một chút thay đổi.
“Uống cà phê hay không?” Mặc áo ngủ rộng thùng thình, Lê Khải Liệt đang ở trong nhà bếp thoáng đãng mà đổ cà phê vừa được pha sôi vào tách, sau đó đặt ở trước mặt của người nam nhân ngồi bên cạnh, “Vẫn còn nóng, đừng uống vội.”
Sự việc đã trôi qua hơn một tháng, Vu Duy Thiển quả thật giữ đúng lời hứa với Lê Khải Liệt rằng sẽ không rời đi, vì thế Lê Khải Liệt dùng tư thái thản nhiên để đối mặt với sai lầm lúc trước, tuy nhiên sắc mặt của Vu Duy Thiển đối với hắn vẫn không hề tốt, bất quá hắn cũng không vì như vậy mà thay đổi thái độ của mình.
Bánh mì phết bơ, giăm bông và trứng, cháo ngũ cốc….Vì để cho Vu Duy Thiển có nhiều chọn lựa một chút mà đủ loại thức ăn đã sớm được bày lên bàn, Lê Khải Liệt không phải là người chỉ biết gọi thức ăn từ bên ngoài về nhà.
“Sáng sớm Lydia đã lên máy bay?” Vu Duy Thiển tiếp nhận ly cà phê, nhìn Lê Khải Liệt thêm vào sữa, mùi cà phê và hơi nóng ập vào mặt.
“Nàng đáng lý đã phải trở về sớm hơn, chỉ là vì lo lắng cho ngươi.” Lê Khải Liệt giữ chặt tay Vu Duy Thiển, “Cũng giống như ta.” Nâng lên đôi mắt màu tro lục, ẩn chứa càng nhiều hàm nghĩa thâm trầm, nói xong lại điềm nhiên buông tay của Vu Duy Thiển ra, “Muốn thêm đường hay không?”
Vu Duy Thiển lắc đầu, cầm lấy tách cà phê rồi nhấp một ngụm.
Sau khi thương thế của Lê Khải Liệt khỏi hẳn, hắn vẫn luôn dùng cách này để quan tâm chăm sóc tất cả mọi chuyện của Vu Duy Thiển, từ giấc ngủ đến miếng ăn, thậm chí ngay cả nước tắm cũng đều do hắn chuẩn bị. Nhưng Vu Duy Thiển lại phản ứng lãnh đạm đối với hành động này của hắn, có đôi khi còn đột nhiên trở nên tức giận.
“Quấy rầy các ngươi ân ái hay sao?” Một giọng nói đột nhiên vang lên, Martha vừa lắc lư đầu vừa ngâm nga một bài hát mà đi vào, hắn khẽ cười trộm, “Thật là hay a, có thể nhìn thấy vẻ mặt này của Wirth!”
Lê Khải Liệt đang muốn phát hỏa đối với Martha, nhưng đến lúc xoay đầu thì lại nhìn thấy một chút đỏ ửng chợt lóe trên mặt của Vu Duy Thiển rồi lập tức biến mất, bất quá trong mắt của hắn thì thần sắc này của Vu Duy Thiển là do tức giận mà tạo thành, bởi vì người này chỉ cắn răng, đặt tách cà phê thật mạnh xuống bàn, một tiếng
ầm vang lên.
Lê Khải Liệt lạnh lùng liếc mắt nhìn Martha, “Ngươi còn đến đây làm cái gì?”
Trong lúc chữa bệnh, vì để thuận tiện ra vào cho nên Martha được cấp một cái chìa khóa và mật mã an toàn của biệt thự, còn Vivian thì được tập đoàn tài chính Bathory đón về sau khi Vu Duy Thiển gọi điện thông báo.
Âm điệu tức giận của Lê Khải Liệt rất có sức bật, Martha chột dạ lui về sau mấy bước, hai người kia đồng thời phát cáu, hắn không thể đảm đương nổi hậu quả này, “Hắc hắc….hôm nay là tới để kiểm tra tổng thể lần cuối, xem ra các ngươi cũng không sao, ta đi về đây.”
Hắn mang theo một cái thùng bé hơn, tầm mắt di chuyển xung quanh, thật sự luyến tiếc dụng cụ trong phòng này, đều là loại tốt nhất, nếu muốn tân trang cho phòng khám của hắn thì không biết phải xài hết bao nhiêu tiền a, lạc vào trong suy nghĩ của mình, hắn không phát hiện Lê Khải Liệt đang tiến gần đến hắn.
“Ở đây không còn chuyện của ngươi, cút đi cho ta!” Dùng thái độ thô bạo để đối xử với bác sĩ tư của mình, Lê Khải Liệt nắm áo của Martha lên, ngoại trừ Vu Duy Thiển, thái độ của hắn đối với những người khác cũng không có gì thay đổi.
“Ông anh, ta không phải cố ý đến quầy rầy các ngươi, nhưng ta còn phải lấy tiền thù lao của mình chứ!” Vừa hùng biện vừa vùng vẫy thoát khỏi tay của Lê Khải Liệt, Martha ho khan một tiếng, “Ừm, thoạt nhìn thân thể của ngươi ắt hẳn không có việc gì, ta nghĩ cũng không cần phải kiểm tra lại.”
“Đem đống dụng cụ này mang đi, là tiền thù lao của ngươi, dù sao ngươi cũng rất muốn chúng nó, có đúng hay không?” Vu Duy Thiển đứng dậy, ném khăn ăn lên bàn rồi trực tiếp quay về phòng, chỉ để lại tiếng đóng cửa thật mạnh.
Martha rụt lui bả vai, hắn quen biết Vu Duy Thiển không chỉ ngày một ngày hai, hơn nữa hắn cũng quá rõ ràng vẻ mặt của Vu Duy Thiển, “Wirth nổi nóng, các ngươi đang cãi nhau? Chẳng phải lần trước vẫn còn rất tốt hay sao?”
Bởi vì những lời này của hắn, bầu không khí đột nhiên dậy sóng, giống như chỉ trong nháy mắt có thể thiêu đốt tất cả, người đứng ở trong đó không thể bảo trì bình tĩnh, Martha run rẩy nhìn cơn tức giận của Lê Khải Liêt chuyển thành thịnh nộ, “Không phải chuyện của ngươi! Đem mấy thứ kia mang đi, sau đó cút ngay!”
Như một trận gió lốc, Lê Khải Liệt đẩy mạnh Martha. Bị cuồng nộ tập kích, Martha biết lúc này không phải cơ hội tốt để nói chuyện, rất thức thời mà lập tức ly khai. Về phần dụng cụ y khoa này, nếu muốn dọn đi thì cũng không phải một mình hắn có thể làm được.
Đi ra khỏi căn biệt thự vừa lớn vừa xa hoa đắt tiền, Martha đắc ý ngâm nga giọng hát, lần này không cần lén lút đi vào cửa sau, đám phóng viên ngoài cửa hình như đã bám theo các ngôi sao khác, dù gì thì bọn họ cũng không thể mỗi ngày đều theo dõi tin tức của một người, hơn nữa ngoại trừ tin tức trong làng giải trí thì còn có tin tức về những vụ án mạng cần phải đăng báo.
Khi Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển bất ngờ biến mất hơn một tháng thì những vụ án mạng vẫn liên tục xảy ra, thi thể phát hiện ở Quảng trường Thời đại cũng không phải là nạn nhân cuối cùng, sau đó ở Central Park lại có một nhân vật nổi tiếng thường xuyên ghé vào câu lạc bộ gần đó đã phát hiện một thi thể khác.
Nơi đó cũng là điểm cuối cùng mà Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển xuất hiện trước mặt giới truyền thông, các trang nhất của những tờ báo phổ biến đều hừng hực khí thế mà suy đoán người phương Đông này rốt cục có lai lịch gì, hung thủ gϊếŧ người lại một lần nữa đem mục tiêu tập trung ở điểm này.
“Không có việc gì chứ? Wirth….” Lấy ra một thanh kẹo cao su từ trong túi, Martha thì thào tự nói, hắn quay đầu nhìn căn biệt thự, cho dù hắn không quan tâm đến tin tức nhưng cũng biết hai người kia đã biến mất ở tiệc rượu, sau đó vài ngày không ai nhìn thấy bọn họ, mà nơi đó lại phát hiện ra thi thể, trong khi hai người bọn họ đều bị thương.
Martha miên man suy nghĩ, ngay lúc này hắn nhìn thấy có người lấp ló ngoài cửa, “Hắc! Ai vậy?” Hắn trở nên cảnh giác, vừa xông lên vừa lớn tiếng quát hỏi.
Bởi vì những vụ án mạng liên tiếp xảy ra, cho nên dân chúng đều đề cao cảnh giác, Martha cố ý hỏi rất lớn, chỉ cần người kia có phản ứng thì chắc chắn camera quan sát sẽ chụp được mặt của hắn.
Trong cái nắng buổi chiều cũng chỉ nhìn thấy một bóng người lù lù, Martha tựa hồ bị hoảng sợ, đột nhiên xoay người lại thì nhìn thấy một ông lão có vóc người trung bình đang chống gậy, khuôn mặt nghiêm nghị.
Takeda Koichi tìm không thấy Vu Duy Thiển, bất đắc dĩ mới tìm đến biệt thự của Lê Khải Liệt, hắn đứng phía sau hàng rào sắt, vẻ mặt tràn đầy uy nghiêm mà nhìn người trong cửa, là một người da đen mặc âu phục trắng, tay xách một cái thùng, thoạt nhìn rất khả nghi, hắn vọt đến cửa rồi chỉ vào người đàn ông da đen, “Ngươi là ai? Vì sao lại ở đây? Trong tay là cái gì? Lê Khải Liệt đâu?”
Martha không hề biết Takeda Koichi, nghe hắn hỏi như vậy, lại nhìn thấy rõ ràng là một ông lão, lúc này mới thả lỏng khẩu khí, “Ông lão, ngươi là bạn của hắn à? Vậy tại sao ngươi không bấm chuông để hắn mở cửa, đứng ở ngoài đây làm cái gì? Ngươi lén lút như vậy thật sự dễ dàng khiến người ta hiểu lầm đó.”
“Ngươi nói ta lén lút?” Takeda Koichi là nhà soạn nhạc nổi danh, đến bất cứ chỗ nào cũng được mọi người đối xử rất lễ độ, cũng chưa từng bị người khác nói như vậy, lần này hắn bất ngờ đến đây, cũng là vì tìm kiếm mà sốt ruột cho nên mới đến tận cửa, không ngờ lại bị người ta bảo là lén lút, làm cho hắn tức đến mức phùng râu trợn mắt.
“Đừng giận đừng giận, ngộ nhỡ ngươi đứt mạch máu ngay tại đây thì ta phải tốn công cứu ngươi.” Martha không quên chính mình đang làm cái gì, vội vàng mở cửa đi ra ngoài, Takeda Koichi thấy hắn tự tiện như thế, càng thêm nghi ngờ, “Ngươi rốt cục là ai?”
“Ta là…Ta là bạn của hắn” Nghĩ đến bộ dáng nổi giận của Lê Khải Liệt, Martha liền thay đổi câu trả lời, hắn là bạn của Wirth, về phần Miracle Leo, quả nhiên là một kẻ có tính tình kỳ quái, hắn không dám trèo cao.
“Ngươi muốn tìm Lê Khải Liệt?” Martha chớp mắt vài cái với Takeda Koichi, “Hiện tại tâm tình của hắn rất tệ nga, ta không biết ngươi là ai, bất quá lúc này tìm hắn thì e rằng…”
“Ai thèm để ý tâm tình của hắn tệ hay không, ta đến tìm Wirth.” Takeda Koichi vừa nhắc đến Vu Duy Thiển thì ngữ khí lập tức trở nên khác biệt, pha trộn với ký ức năm đó, sự sùng bái hỗn hợp với đủ loại tình cảm, tựa như yêu ai yêu cả đường đi lối về, hắn nghĩ rằng Vu Duy Thiển chính là con cháu của người nam nhân thần bí mà năm xưa hắn đã nhìn thấy.
Martha vẫn còn sợ hãi đối với bộ dáng vừa rồi của Lê Khải Liệt, có người muốn đưa đầu vào họng súng, hắn ngăn không được, vì vậy chỉ đơn giản mà mở cửa để Takeda Koichi đi vào, “Đúng rồi, ngươi là ai? Tìm Wirth có chuyện gì?”
Hiếm khi có người tìm Wirth, Martha vô cùng tò mò, Takeda Koichi vừa chống gậy vừa quay đầu lại, “Ta là Takeda Koichi, lần này ta tới đây là muốn tìm hắn diễn tấu một bản nhạc do ta mới soạn.”
Martha đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, Takeda Koichi….Takeda Koichi….A! Chẳng lẽ là nhà soạn nhạc cho bộ phim điện ảnh vừa đoạt giải thưởng vào năm nay hay sao? Bởi vì Takeda Koichi là tên tiếng Nhật cho nên Martha mới đặc biệt có ấn tượng với cái tên này.
Chờ hắn lấy lại tinh thần thì ông lão Nhật Bản đã đi vào trong, Martha vừa sờ cằm vừa ngạc nhiên, hắn cũng không biết từ khi nào thì Wirth lại nổi tiếng như vậy.
Quả thật ở trong bữa tiệc kia, bởi vì Takeda Koichi và Kim McKay tuyên truyền mà Vu Duy Thiển chính thức trở thành một trong những mục tiêu truy đuổi của giới truyền thông, hắn không còn là một người bình thường, không thể tiếp tục dùng sự bình thường để che giấu, ít nhất tài năng âm nhạc của hắn đã bị không ít người trong giới biết đến, mà bản thân hắn tựa hồ lại hoàn toàn không ý thức đến điểm này.
“Điểm tâm của ngươi.”
Vu Duy Thiển đang ngồi ở bên ghế sô pha sát cửa sổ, trên tay là một quyển sách, một cái khay nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của hắn, Lê Khải Liệt đặt khay điểm tâm mà hắn vẫn chưa đυ.ng đến lên bàn trà.
“Ta mới hâm lại, thừa dịp còn nóng thì ăn nhanh lên.” Cầm lấy quyển sách mà Vu Duy Thiển đang đọc, hắn đem tách cà phê đặt vào trong tay Vu Duy Thiển, đối phương ngẩng đầu rồi nhướng mi nhìn hắn, “Không hỏi vì sao ta nổi giận?”
“Ngươi sẽ nói hay sao?” Lê Khải Liệt cười khổ một chút, hai tay chống xuống thành ghế rồi cúi đầu nhìn Vu Duy Thiển, trong ánh mắt rối rắm lộ ra vẻ lo lắng, “Cho dù ta làm như thế nào thì ngươi đều rất lãnh đạm đối với ta, ta không biết có phải kẻ lầm lỗi sẽ không có cơ hội sửa sai hay không? Ngươi tha thứ cho ta chỉ là miễn cưỡng thôi sao?”
“Chỉ có như vậy mà chịu đựng không nổi?” Đem tách cà phê đặt xuống bàn, Vu Duy Thiển dựa lưng vào ghế, mang theo một chút ý cười trêu chọc, khi Lê Khải Liệt muốn phát cáu nhưng lại cố gắng nhẫn nại thì Vu Duy Thiển liền nheo mắt lại, “Ngươi nghĩ rằng ta vẫn còn giận ngươi vì chuyện lần trước hay sao?”
“Chẳng lẽ không đúng?”
Như cười như không, biểu hiện một chút lãnh ý, Vu Duy Thiển nắm lấy cổ áo của Lê Khải Liệt rồi kéo hắn đến trước mặt của mình, “Việc này nếu đã qua thì ta sẽ không dài dòng mà nhớ lại! Ta không phải phụ nữ, sẽ không vì một chút đau đớn như vậy mà hận ngươi cả đời, nếu so với những nỗi đau đã từng chịu đựng trước kia thì đây không phải là lần nghiêm trọng nhất.” Bạn đang
Nghe Vu Duy Thiển nói như thể
chuyện này cũng chưa tính là gì lại làm cho Lê Khải Liệt không hề cảm thấy cao hứng, mà càng khiến hắn nhíu chặt mày, “Chuyện này cũng chưa tính là nghiêm trọng! Như vậy thế nào mới là nghiêm trọng? Ngươi đang cố ý hay sao? Là ngươi đang mỉa mai hay là châm biếm?”
Vì sao khi hắn nói ra sự thật thì lại khiến người ta cảm thấy như bị mỉa mai châm biếm? Vu Duy Thiển cảm thấy buồn cười, “Ngươi vẫn chưa hiểu rõ con người của ta, tuy rằng xảy ra chuyện như vậy làm cho ta sinh ra nghi ngờ rất lớn đối với ngươi, bất quá thân thể của ta lúc ấy cho dù đau đớn cũng không bằng nỗi đau mà trong lòng đã cảm thụ.”
Nghĩ đến việc bị phản bội, nghĩ đến hết thảy đều là do Lê Khải Liệt bày mưu tính kế, nghĩ rằng mình đã nhìn lầm người, khi ấy Vu Duy Thiển quả thật rất tức giận và….thất vọng.
Đúng vậy, là thất vọng, cái loại cảm giác này giống như đang mong chờ thứ gì đó, kết quả lại trở nên vô nghĩa, khi bay lên cao mà lại ngã xuống đất, cảm giác trống rỗng trong lòng càng khiến người ta bị tra tấn nặng nề hơn so với nỗi đau trên thân thể.
“Thân thể đau đớn cũng không bằng nỗi đau trong lòng?” Lê Khải Liệt bỗng nhiên cúi thấp đầu, vì lời nói của Vu Duy Thiển mà cảm thấy bi thương, đồng thời cũng có vui sướиɠ, “Duy, đây là ý của ngươi? Nghĩ rằng bị ta tính kế, nghĩ rằng ta để cho Claudy làm như vậy đối với ngươi, nên ngươi rất đau lòng?”
Nghe Lê Khải Liệt lập tức rút ra kết luận, Vu Duy Thiển liền bỏ tay ra, “Đừng tự tiện quyết định!”
“Không, đây là ý của ngươi, người đừng hòng chối bỏ, khi đó ngươi đã yêu ta cho nên mới cảm thấy đau lòng như vậy.” Nhận định chính xác quan điểm, Lê Khải Liệt khom lưng mà hôn lên tóc của Vu Duy Thiển, ngay cả hơi thở dường như cũng mang theo những thành phần vui sướиɠ, bờ môi của hắn đang cọ lên trán của Vu Duy Thiển thì lại bị một bàn tay đẩy ra, “Tùy ngươi muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ, cái tên điên cuồng thích tự sướиɠ này.”
Không thèm thanh minh, Vu Duy Thiển vỗ vai của Lê Khải Liệt, “Được rồi, tránh ra cho ta, ngươi ngăn cản ta uống cà phê.”
“Nói cho ta biết mấy ngày nay ngươi suy nghĩ chuyện gì, cho dù ta làm bất cứ chuyện gì thì cũng khiến ngươi nổi giận, nếu không phải bởi vì chuyện kia thì còn có thể là cái gì?” Lê Khải Liệt đưa tách cà phê cho Vu Duy Thiển, nhắc đến vấn đề này, vô số cuồng bạo hỗn loạn đều tụ tập dưới đáy mắt của hắn.
Nhấp một ngụm cà phê, Vu Duy Thiển nhìn hơi nóng tỏa ra từ trong tách, “Nếu trả giá một chút mà có thể làm cho ngươi thấy rõ chính mình đã sai lầm như thế nào, coi như cũng đáng giá, bất quá đừng làm những chuyện dư thừa.”
Trả lời một cách mơ hồ, nhưng thái độ xem như ôn hòa, Lê Khải Liệt ở bên cạnh đang lộ ra biểu tình sâu xa mà nhìn Vu Duy Thiển dùng bữa, Vu Duy Thiển không bận tâm, cũng không nói cho Lê Khải Liệt biết rằng so với lúc trước, Lê Khải Liệt không từ thủ đoạn, vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ tự tôn, vì hắn mà làm đến mức này càng khiến cho người ta phải xúc động.
Hắn cũng là đàn ông, hắn tự nhận không có chuyện gì có thể khiến cho hắn làm đến mức này, cũng có thể là vì tính cách cho nên người nọ luôn luôn không kiêng nể bất kỳ chuyện gì mà làm ra những việc có thể khiến kẻ khác không thể tưởng tượng như vậy.
“Ngươi nói những chuyện dư thừa là chuyện gì?” Chờ hắn ăn xong, Lê Khải Liệt đem khăn đưa qua, Vu Duy Thiển lau miệng, chậm rãi nâng mắt, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.