Tàn tro thật dài rơi xuống đất, lập tức tản đi theo gió, bao gồm tiếng nói của Lê Khải Liệt.
“Bọn họ nghiên cứu ma thuật và yêu thuật, nghe nói có ký kết khế ước với ma quỷ để nhận được năng lực vượt quá người bình thường.” Hắn chỉ vào trong đầu của mình, “Tâm linh, bọn họ tin tưởng tâm linh có thể khống chế tất cả các loại yếu tố, chỉ cần tìm được phương pháp thích hợp.”
“Davila là hậu duệ của ma cà rồng, còn đám người này lại tin tưởng huyết thống của mình là đến từ nô bộc của ma quỷ, là hóa thân của chiến lang.” Không thừa nhận mình là người của gia tộc Claudy, khi nhắc đến bọn họ, Lê Khải Liệt chỉ dùng đại từ để xưng hô.
“Có được loại năng lực vượt quá người thường, tâm linh tài trí hơn người, nhất là vào đêm trăng tròn sẽ mạnh lên gấp bội, trẻ con khi sinh ra vào đêm trăng tròn sẽ nhận được sự chăm sóc đặc biệt, bọn họ thờ phụng huyết thống, chỉ có huyết thống thuần khiết nhất thì mới có được lực lượng tối cao.”
“Ngươi có biết vì sao ta lại có tên tiếng Trung hay không?” Lê Khải Liệt vừa nhướng mi vừa nở nụ cười, lúc này lại có vẻ không hề để ý đến bất luận chuyện gì, “Cha của ta Naryn là con riêng của lão già Kent kia, một người thờ phụng huyết thống lại làm cho người hầu gái sinh ra một đứa nhỏ, chính là cha của ta.”
Kent Claudy, hiện tại là chủ nhân của gia tộc Claudy, nghe nói huyết thống của hắn là thuần khiết nhất, hắn có lẽ cũng có được năng lực mạnh hơn so với những người khác, khi hắn còn trẻ đã phạm phải một sai lầm, chính là làm cho người hầu gái của mình mang thai, chuyện này lúc ấy mà nói là tuyệt đối không thể chấp nhận.
Tuyệt đối không thể để cho dòng máu thấp hèn làm dơ bẩn huyết thống của gia tộc Claudy!
Người đàn bà Trung Quốc này là một tai họa! Đứa nhỏ của nàng là nghiệt chủng!
Naryn Claudy được sinh ra dưới tình cảnh như vậy, điều duy nhất khiến cho hắn không bị vứt bỏ chính là vì diện mạo của hắn, bộ dạng của hắn thoạt nhìn giống một người của gia tộc Claudy hơn là một người Trung Quốc.
Mặc dù là vậy, Naryn ở trong gia tộc Claudy cũng không có địa vị, Kent Claudy nhìn đứa con của mình như một vết nhơ, hắn không thể chịu đựng loại máu dơ bẩn này tồn tại trong gia tộc. Có thể tưởng tượng được dưới tình huống này thì Naryn Claudy đã trải qua cuộc sống hằng ngày như thế nào, sau đó Naryn cùng mẹ ruột thoát khỏi gia tộc Claudy, rồi chật vật bằng nhiều đường mới đến được Hashim.
“Đây hoàn toàn là một sự phản bội và đối nghịch, cha ta bỏ trốn là một điều cấm kỵ, hắn và mẹ của ta yêu nhau, sau khi kết hôn thì sinh ra ta, nhưng khi hắn trốn đến vương quốc Hashim được năm thứ tư thì gia tộc Claudy rốt cục tìm được hắn, vì không muốn người nhà bị liên lụy, hắn đã đồng ý cùng bọn họ trở về.” Trong ký ức của Lê Khải Liệt, cha chỉ là một từ để xưng hô, là một ký hiệu, hắn dựa theo yêu cầu của mẹ hắn là không được quên cha của mình, đồng thời còn có một việc mà hắn phải làm cho bằng được.
“Lúc ấy ta ba tuổi, cho nên ấn tượng của ta đối với hắn cũng không quá sâu sắc, nhưng ta đã đáp ứng với Mary Anna, mẹ của ta là ta sẽ tìm được hắn.” Lê Khải Liệt vứt tàn thuốc, dựa vào một thân cây, nghiêng người, tầm mắt của hắn dừng trên cơ thể của Vu Duy Thiển.
“Cho nên chuyện này đối với ngươi mà nói là một lời hứa, ngươi tìm được hắn, dẫn hắn trở về, chẳng lẽ không phải bởi vì thân tình?”
“Ta không biết, Duy, tất cả hiểu biết của ta đối với gia tộc Claudy đều xuất phát từ sổ tay của cha ta, sau đó là thông qua Hecate.” Lê Khải Liệt nói một cách chi tiết, xuyên qua tàn cây trên đỉnh đầu, hắn nhìn lên bầu trời, “Bất quá sự tình cũng không chỉ đơn giản như thế, nếu ngươi biết trên người của ta chảy dòng máu gì thì ngươi sẽ không lộ ra biểu tình như vậy đâu! Duy–”
Chậm rãi nhìn về phía trước, hắn đứng thẳng lưng, trong đôi mắt u ám loang loáng một thứ gì đó rất kỳ dị, điều này khiến cho Vu Duy Thiển có một cảm giác quái lạ, có lẽ những gì sắp sửa được nói ra mới chính là trọng điểm thật sự.
“Chuyện này vẫn chưa hết, chờ đến khi ngươi biết được bí mật chân chính của gia tộc Claudy thì ngươi sẽ hiểu rõ!” Bỗng nhiên tăng lên ngữ khí, Lê Khải Liệt lập tức đến gần, “Ngươi đã biết bọn họ thừa kế chính là dòng máu thuần khiết nhất, vậy ngươi có nghĩ đến huyết thống như thế nào mới được xem là cao quý nhất, làm cách nào mới có thể khiến cho cả gia tộc giữ gìn dòng máu thuần khiết nhất hay không?”
Hắn vừa cười vừa hỏi Vu Duy Thiển, nụ cười không rõ hàm nghĩa, Vu Duy Thiển tìm được đáp án từ trong nụ cười khiến người ta phải sởn gai ốc, “Lσạи ɭυâи!” Khi nói ra lời này, sắc mặt của Vu Duy Thiển lập tức trở nên âm trầm.
“Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, chỉ có dòng máu của người thân nhất mới là huyết thống thuần khiết của gia tộc Claudy, bao gồm cả cha của ta, trên người của gia tộc này đều mang theo một dòng máu tương tự, chỉ cần có con gái được sinh ra thì các nàng sẽ được dạy để trở thành cô dâu.” Khóe môi cong lên như lưỡi câu, lưỡi câu này được Lê Khải Liệt khắc sâu thành một đường nhọn hoắc, so với nụ cười khiến người ta sợ hãi thì tư thế của hắn lại vô cùng thả lỏng, hắn chậm rãi giẫm lên tàn thuốc ở dưới chân.
“Thậm chí là ta, trên người của ta cũng mang theo dòng máu đó, ngươi hiểu hay không? Veronica không phải là người nào khác, đó chính là chị của cha ta, hai mươi mấy năm trước nàng đã tự sát sau khi sinh cho cha ta một người con.” Bí mật đáng kinh tởm được Lê Khải Liệt nói ra một cách tùy tiện.
Tương phản với lời nói, ánh mắt cùng biểu tình, mái tóc cùng hơi thở, mỗi một tế bào trên người của hắn đều giống như đang cười nhạo điên cuồng, ý cười vừa sắc bén vừa u ám cắt ngang bầu không khí tĩnh mịch giữa khu rừng – đây chính là bí mật thân thế đáng kinh tởm của vị siêu sao tỏa sáng nhất hiện nay.
Vài làn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo mùi hương thơm ngát của cây cỏ. Đến khi gió ngừng, âm thành xào xạc của lá cây cũng dừng lại, hết thảy tựa hồ đều chìm vào trong yên lặng.
Vì sao trên người của Lê Khải Liệt lại có nhiều sự mâu thuẫn như vậy, vì sao đôi khi hắn lại lộ ra vẻ mặt tối tăm tà khí có thể rạch nát người khác, vô cùng nguy hiểm, hắn giống như bẩm sinh đã mang theo vô số sự sa đọa và phóng túng….
Hết thảy đều có đáp án tốt nhất.
Naryn, cha của hắn là con của người hầu gái, hắn là do Naryn và công chúa Mary Anna của Hashim sinh ra, bản thân của hắn không phải kết quả của mối quan hệ lσạи ɭυâи, nhưng cũng không thể lau đi dấu vết của dòng máu dơ bẩn kia trên người của hắn. Ông nội của Lê Khải Liệt là Kent Claudy, người cầm quyền của gia tộc, cũng chính là người có được huyết thống thuần khiết nhất, ý nghĩa của sự thuần khiết nhất chính là phạm phải tội ác lớn nhất.
Trên người của hắn cũng đang chảy dòng máu của lão già kia.
Vu Duy Thiển không biết nên nói cái gì, an ủi như thế nào? Lê Khải Liệt thoạt nhìn cũng không cần, hắn nói ra hết thảy với Vu Duy Thiển cũng không phải vì muốn được an ủi, mọi người đều có một mặt yếu đuối, Lê Khải Liệt lựa chọn đem hết thảy sự yếu đuối này hiển lộ trước mặt Vu Duy Thiển.
“Chuyện này có bao nhiêu người biết?”
“Chuyện này thuộc loại cơ mật trong hồ sơ của Hecate, người biết chuyện cũng không nhiều lắm, Lydia chỉ biết cha của ta là ai, còn mẹ của ta lại hoàn toàn không rõ gia tộc Claudy rốt cục đã làm cái gì mà khiến cho chồng trước của nàng là Naryn lại sợ hãi như vậy.”
Lời bộc bạch đặc biệt nhất, cũng vô cùng độc đáo, chỉ nói với người trước mặt, Lê Khải Liệt không hề che giấu hết thảy sự thật và quá khứ, cùng với những bí mật không nên vạch trần ra ngoài về lịch sử dơ bẩn của gia tộc.
Ma thuật, lời nguyền, thí nghiệm đẫm máu, gia tộc Claudy chưa bao giờ quên mất sứ mệnh của bọn họ, cho dù hôm nay hoàng thất đã không còn đặc quyền của xưa kia, nhưng sự điên cuồng vẫn tiếp tục kéo dài trong thế giới của bọn họ.
Sau khi Lê Khải Liệt nói ra những lời này thì chỉ mỉm cười, đường cong như lưỡi dao ở khóe môi vẫn chưa hạ xuống, hắn lại rút ra một điếu thuốc khác, khi hắn cúi đầu mở bật lửa để châm thuốc thì đôi mắt màu tro lục cũng được chiếu sáng, bên trong nổi lên một màu đỏ rực, “Ta thật sự là một kẻ nhẫn tâm có phải hay không? Ta cứu hắn là vì ta không muốn có một người cha như vậy dừng trong tay của một người ông như vậy.”
“Nhưng sau khi nghe nói hắn gặp chuyện bất trắc thì ngươi đã đem ta làm con mồi, thậm chí còn chưa kịp hoàn thiện kế hoạch của mình…..Dù sao hắn cũng là cha ruột của ngươi.” Sờ soạng một chút trong túi áo, cuối cùng Vu Duy Thiển cầm lấy điếu thuốc trong tay của Lê Khải Liệt rồi đặt lên miệng, “Đừng giả vờ cái gì cũng không để ý.”
Đường cong bên mặt nghiêng vừa sạch sẽ vừa thuần khiết, lại dùng biểu tình mang theo một chút giễu cợt và nhìn thấu hết thảy để nói ra những lời này, trên tay cầm điếu thuốc, trong làn khói trắng lượn lờ, phản ứng của Vu Duy Thiển khác với những gì mà Lê Khải Liệt đã tưởng tượng, hắn vừa nói chuyện vừa đẩy gọng kính trên sóng mũi, khi nhắc đến chuyện này thì hắn tựa hồ cũng không còn tức giận như trước.
“Ta để ý.” Lê Khải Liệt bước gần về phía Vu Duy Thiển, “Nhưng ta chỉ để ý đến ngươi.”
“Ta không ngờ rốt cục bọn họ lại bức hắn trở nên điên loạn như vậy, cho nên ta nóng lòng hoàn thành giao dịch lần này, ngươi đã nói ngươi sẽ không chết, nhưng ngươi sẽ đau, ta để ý đến ngươi phải chịu bao nhiêu đau đớn, mà tất cả chuyện này đều là vì ta, nhưng ngươi đừng vì một lần sai lầm của ta mà hoàn toàn phủ định quan hệ giữa chúng ta! Đó không phải nằm trong kế hoạch, khi nhìn thấy bộ dáng đó của ngươi, ngươi có biết cảm giác của ta lúc ấy là như thế nào hay không? Ta tình nguyện thay ngươi chịu khổ! Nếu có thể thay đổi, thời gian có thể lùi lại, ta sẽ không đến chậm như thế! Nghĩ đến ngươi có thể tử nạn, ta chưa từng bao giờ có cảm giác sợ hãi như vậy–”
Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, Lê Khải Liệt đấm mạnh một quyền vào thân cây, “Ta hận không thể gϊếŧ chết chính mình!”
Lúc còn nhỏ thì hắn đã biết được thân thế của mình, sau khi trưởng thành lại phát hiện ra bí mật của gia tộc Claudy, tiếp nhận những thứ hủ bại bí ẩn vượt quá sự chịu đựng của hắn, vì vậy khả năng thừa nhận của hắn mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy Vu Duy Thiển bị người ta đối đãi như vậy, hắn lại cảm thấy toàn thân như rơi vào địa ngục.
“Nếu tự sát có tác dụng thì mọi chuyện đều có thể giải quyết.” Vu Duy Thiển giữ chặt cổ tay của Lê Khải Liệt, ngữ khí giống như đang chế nhạo suy nghĩ của hắn, sau đó kéo tay của hắn ra khỏi thân cây.
“Ta đem hết thảy bí mật đều nói cho ngươi, ta nhận lỗi với ngươi, ngươi tha thứ cho ta hay không? Hay là cảm thấy chẳng hề gì?” Lê Khải Liệt dùng cách tiêu cực để đóng gói chính mình, đùa bỡn với âm nhạc, đùa bỡn với tình cảm, đùa bỡn với mọi người ở xung quanh, nhưng lúc này hắn lại thất bại, hắn thừa nhận nhược điểm của mình, bộc lộ thân thế, thậm chí không tiếc dùng cả tôn nghiêm để trao đổi, hết thảy đều là vì người ở trước mặt.
“Vừa chịu đòn vừa tự khai, chỉ vì muốn ta tha thứ cho ngươi?” Vu Duy Thiển đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Lê Khải Liệt, có thể sử dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, hắn cơ hồ bắt đầu nghi ngờ Lê Khải Liệt dẫn hắn đến đây, nói ra những lời này chỉ vì mục đích như vậy.
“Ta không cần dùng sự thông cảm để trao đổi!” Lê Khải Liệt lập tức nắm lấy tay của Vu Duy Thiển, Vu Duy Thiển như vậy làm cho hắn rất tức giận, đôi mắt màu tro lục hơi nheo lại đang toát ra hàn quang, “Ngươi sống mấy trăm năm, nhất định đã thấy qua không ít những loại gièm pha như vậy, đã sớm làm cho ngươi mất hết cảm giác? Ngươi không cần biểu lộ bất kỳ điều gì, chỉ cần nói cho ta biết suy nghĩ thật sự của mình! Nếu ngươi hận ta vậy thì cứ gϊếŧ ta đi! Đem nỗi đau mà ngươi đã chịu đựng lặp lại trên người của ta một lần nữa!”
Tiếng gầm gừ kinh động bầy chim trong rừng, bọn chúng vội vàng đập cánh, phát lên những tiếng chấn động, “Chỉ cần ngươi còn có một chút mềm lòng, một chút không nỡ thì đừng cự tuyệt ta.” Âm điệu trở nên dịu dàng triền miên, sự ôn nhu dung hợp trong thô bạo, cùng với đôi môi đang chậm rãi tiếp cận, từ bên tai kéo dài đến bờ môi, lại vòng sang cổ.
“Nếu hiện tại ta đá ngươi ra thì sao?” Không thể nghe ra một chút tình cảm nào trong lời nói của Vu Duy Thiển, bờ môi đang chạm vào cổ của hắn lập tức dừng lại, Lê Khải Liệt chậm rãi hít vào mùi hương bên cổ của Vu Duy Thiển, “Ta sẽ đứng lên, tiếp tục hôn ngươi, cho đến khi ngươi không còn cự tuyệt nữa thì thôi, trừ phi ngươi làm cho ta biết ngươi không hề có một chút tình cảm nào với ta.” Bạn đang
“Ta yêu ngươi, Vu Duy Thiển.” Đây là lần đầu tiên Lê Khải Liệt nói một cách nghiêm túc như vậy, hoàn toàn bộc lộ tâm ý của mình, nhìn người trước mặt, trong mắt của hắn chỉ có quyết đoán, không hề có chần chừ.
“Ta sẽ không để cho ngươi bị tổn thương nữa. Mấy trăm năm qua nhìn người bên cạnh lần lượt rời đi cần phải có một trái tim mạnh mẽ, ta chỉ hy vọng trái tim này không cần quá mức kiên cường và lãnh đạm, ta cũng biết nó không phải như thế, ngươi yêu ta, Duy. ”
Rốt cục bản thân mình đã làm thế nào để đi đến bước này, làm cho người như vậy bị tổn thương, Lê Khải Liệt hiện tại hoàn toàn không muốn nhớ lại, hắn chỉ nhìn thấy người trước mắt đang dùng ánh mắt xem xét kỹ lưỡng và phán định để nhìn hắn, giống như đang nghiên cứu trong lời nói của hắn có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả.
Dùng bề ngoài cao ngạo để cự tuyệt người khác, dùng ngôn ngữ lãnh khốc để kí©h thí©ɧ đối phương, chỉ khi ở một mình thì mới lộ ra một chút tịch mịch. Hưởng thụ âm nhạc, bởi vì đó là chuyện sẽ không thay đổi. Lười phản ứng với ánh mắt hâm mộ của người đời, bởi vì đó là điều mà sớm muộn sẽ biến mất. Bên dưới bề ngoài xinh đẹp này rốt cục đã trải qua bao nhiêu chuyện?
Mà hắn chỉ là một phần trong đó, nghĩ như vậy, Lê Khải Liệt liền cảm nhận được một loại chấn động, trong lòng có cái gì như đang siết chặt, “Ta vẫn luôn nghĩ rằng mình vì cái gia tộc kia mà tồn tại, nhưng ta phát hiện ta đã sai, ngoại trừ thù hận thì còn có một thứ quan trọng hơn.”
Ngôn ngữ bao hàm thâm tình và khát vọng quanh quẩn bên tai, bờ môi của Lê Khải Liệt nhẹ nhàng cọ xát bên cổ của Vu Duy Thiển. Vu Duy Thiển phát hiện trong lúc bất giác thì cánh tay của hắn đã đặt trên lưng của Lê Khải Liệt.
Những người đối đầu với ác quỷ luôn phải cảnh giác để tránh cho thân của mình cũng bị hóa thành ác quỷ, trong lúc Lê Khải Liệt không ngừng tích lũy thù hận thì đã để lộ ra mặt đen tối của hắn, hắn không từ thủ đoạn, ngang bướng bất trị, rất có tâm cơ, đây có thể là do di truyền từ trong dòng máu tội ác của hắn, cũng có thể là thù hận từ dưới đáy lòng của hắn, nhưng hiện tại hắn đã tìm thấy sự cứu rỗi linh hồn của mình, đôi khi tình yêu có trọng lượng lớn hơn so với thù hận rất nhiều.
“Nói nhiều như vậy ngươi không thấy phiền hay sao? Chuyện của ngươi thì ta đã rõ, chúng ta còn phải đứng ở đây cho đến khi nào?” Đứng dưới tàn cây mà bảo trì tư thế ôm nhau trong chốc lát, Vu Duy Thiển nghiêm mặt đẩy Lê Khải Liệt ra.
“Để cho ta ôm ngươi thêm chốc lát, ai biết đến khi nào sẽ bị ngươi vứt bỏ.” Có thể phát hiện được một chút chuyển biến rất nhỏ trong thái độ của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt buộc chặt hai tay, không cho Vu Duy Thiển thối lui.
Không biết có phải bởi vì tuổi tác cách nhau quá lớn hay không, hắn thường xuyên phát hiện tính cách này của Vu Duy Thiển, không có thói quen thổ lộ, nhưng trong hành động luôn có một chút biểu hiện, nhằm vào điểm này, hắn có thể cảm nhận được tình cảm của Vu Duy Thiển dành cho hắn.
“Đừng nói như thể mình rất đáng thương, ngươi cũng không phải con cún, vứt ngươi đi chẳng lẽ ngươi không biết tự mình quay lại hay sao?” Ném tàn thuốc xuống đất, lấy tay nhéo mặt Lê Khải Liệt, hắn thản nhiên đảo mắt nhìn vài lần, “Khỏi nhanh thật, khuôn mặt này lại có thể đi quyến rũ kẻ khác.”
“Ta chỉ muốn quyến rũ một mình ngươi thôi.” Đưa tay vờn ra sau đầu của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt hôn lên bờ môi của hắn, che giấu không được sự vui sướиɠ dưới đáy lòng, nụ hôn mãnh liệt giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, tùy ý phóng thích tất cả tình cảm.