Không khí trong phòng ngủ vì nụ hôn như vậy mà tựa hồ trở nên nhu hòa, khi Lê Khải Liệt thật lòng muốn bày tỏ điều gì thì hắn sẽ có vẻ nhiệt tình mà lại nghiêm túc, cho dù là sử dụng những thủ đoạn lưu manh hay là thốt lên lời thề của kỵ sĩ, cứng rắn cũng được, yếu thế cũng được, hắn sẽ liều lĩnh dùng hết thảy biện pháp để chứng minh tâm ý của mình, vì đạt được điều mà hắn mong muốn.
Nếu Vu Duy Thiển thật sự không có cảm giác, không bị xúc động thì hắn sẽ đá văng Lê Khải Liệt ra, nhưng hắn không làm như vậy.
Trên mắt cá chân lưu lại cảm xúc ấm áp vẫn chưa rời đi, Vu Duy Thiển khẽ lay người ở dưới chân, nhưng Lê Khải Liệt đã hết sức, lúc này chỉ nằm yên bất động.
“Hừ-” Trong xoang mũi phát lên một tiếng vang nhỏ, người nam nhân đang đứng một mình trong phòng tựa hồ cảm thấy phiền phức, trên thực tế còn có không ít buồn bực, hắn đem Lê Khải Liệt ném lên giường.
Tuy bảo là ném, nhưng phương pháp của hắn lại rất nhẹ nhàng, nếu nhìn thấy động tác linh hoạt như vậy thì những người học ngành y cũng sẽ ca ngợi hắn rất tài năng, bất quá hiện tại trong phòng không có người nào khác, chỉ có hoàng tử và con dã thú của hắn, chưa nói xong thì Lê Khải Liệt đã lâm vào hôn mê.
An bài xong xuôi một điều phiền toái, Vu Duy Thiển vịn vào tay ghế rồi ngồi xuống, kỳ thật hắn cũng chẳng tốt hơn Lê Khải Liệt là bao, thương tổn của thân thể xem như đã lành lặn, được lực lượng của Vivian khép lại vết thương giúp khôi phục sinh lực, nhưng dù sao cũng đã từng bị thương như vậy, cho nên vẫn khiến tinh thần của hắn bị mệt mỏi.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn trải qua loại tử vong như vậy, nhưng đã rất lâu rồi hắn mới gặp lại cảm giác này, thân thể hoàn toàn mất đi tất cả phản ứng.
Hắn mệt mỏi ngồi xuống, tất cả khí lực trên thân đều đã dùng sạch sẽ khi phát tiết lên người của Lê Khải Liệt, hiện tại hắn rất đồng ý với lời của Vivian, Lê Khải Liệt đúng là vận rủi của hắn.
Nhưng người nam nhân này tựa hồ cũng không may mắn là bao, đối với nhiều người đàn ông mà nói, tôn nghiêm và kiêu ngạo luôn đặt ở hàng đầu, nhất là với loại người hung dữ mạnh mẽ lại điên cuồng ngạo mạn như Lê Khải Liệt, bất luận kẻ nào cũng có thể nhìn thấy sự tự tin và quyết đoán của hắn, hắn hấp dẫn ánh mắt của giới truyền thông, mê hoặc khán giả, nếu bản thân của hắn không có năng lực như vậy, cho dù có Hecate âm thầm giúp đỡ thì hắn cũng sẽ không có địa vị như ngày hôm nay.
Lê Khải Liệt lại dùng cách này để thừa nhận sai lầm, khẩn cầu được tha thứ, hắn còn giảo hoạt hơn so với Vu Duy Thiển đã tưởng tượng, người như hắn dùng cách này, so với bất cứ loại thủ đoạn cứng rắn nào cũng đều khiến người ta phải động tâm, hơn nữa hắn còn làm triệt để hoàn toàn, không hề do dự.
Hắn có thể không để ý đến tôn nghiêm hình tượng, giống như hắn đã nói, ngay cả tánh mạng cũng bất cần. Vì đạt được điều mà hắn muốn, hắn nguyện ý trả giá hết thảy, đối với thù hận cũng như vậy, đối với tình yêu cũng như thế.
Rốt cục trong nhà lập tức có ba bệnh nhân, Lydia bận rộn chăm sóc, dưới tình huống như vậy, một ngày nhanh chóng trôi qua. Thương thế của Lê Khải Liệt phải đưa đi bệnh viện, nhưng với bộ dạng hiện tại của hắn, nếu thật sự đưa đi bệnh viện thì không biết sẽ dẫn đến bao nhiêu vấn đề rắc rối.
Leng keng! Ngày hôm sau, tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên vào buổi sáng sớm khiến Lydia cảnh giác, Wolf rút súng ra, Vu Duy Thiển lại thản nhiên đi ngang trước mặt bọn họ, sau khi xác nhận người ngoài cửa là ai thì trực tiếp mở cửa ra.
“Wirth! Quả nhiên là ngươi! Thật hiếm thấy ngươi tìm đến ta, ta nghĩ rằng cả đời này sẽ không còn gặp lại ngươi!” Người đàn ông mặc âu phục màu trắng vừa hô lớn vừa đi vào trong nhà, mái tóc đen xoăn tít làm cho đầu của hắn xù to, hắn vừa nhìn thấy Vu Duy Thiển thì liền trực tiếp tiến lên ôm lấy.
Lydia kinh ngạc nhìn người đàn ông da đen này, có thể nhận ra là hắn quen biết Vu Duy Thiển, trên tay của hắn cầm theo một cái thùng thật lớn, khoa trương đến mức làm cho người ta không khỏi hoài nghi có phải hắn đang định chuyển nhà hay không, cũng may là Lydia không hỏi ra những lời này, nàng nhanh chóng biết chuyện đó và suy nghĩ vớ vẫn của nàng hoàn toàn không có quan hệ.
“Buông ra, Martha” Để cho người đàn ông da đen ôm chừng vài giây, Vu Duy Thiển liền nhắc nhở hắn, người nam nhân tên là Martha lập tức buông tay, sau đó nhấc lên cái thùng rất lớn của hắn rồi mới nhìn sang hai người ở bên cạnh Vu Duy Thiển.
“Không định giới thiệu cho ta hay sao? Người đẹp đáng yêu này là ai, còn có người đàn ông đáng sợ đứng sau lưng nàng.” Đôi mắt trắng đen phân biệt rõ ràng đang chuyển động, Martha dùng đôi môi rất dày của mình mà cất lên tiếng cười sang sảng, không hề bị biểu tình khủng bố của Wolf hù dọa, hắn vui đùa một cách cởi mở.
“Đừng lãng phí thời gian, ta tìm ngươi đương nhiên là có chuyện.” Vu Duy Thiển ra hiệu cho hắn rồi đi vào một gian phòng, Martha nhìn thấy dáng đi của Vu Duy Thiển khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc mà nhướng cao hàng lông mày, “Là kẻ nào làm cho ngươi bị thương? Khiến ngươi suy yếu như vậy?”
Ở trong mắt Martha, Vu Duy Thiển vẫn có một loại khí thế tài giỏi hơn những người khác, không phải hắn cố ý biểu lộ loại khí thế này, mà là do năm tháng chậm rãi hình thành, từ tư thái dáng đi, đến ánh mắt nhìn người, biểu tình khi nói chuyện đều có thể khiến người ta nhận ra điểm đó, nhưng hiện tại, hết thảy những điều này đều trở nên hỗn loạn.
“Dường như ngươi rất vui sướиɠ khi thấy người ta gặp họa.” Mở cửa ra, Vu Duy Thiển không nhiều lời với hắn, người nằm trong phòng là Vivian, “Đừng khoe răng của ngươi ra nữa, nhanh chóng vào xem xét cho ta.”
Martha khép lại khóe miệng đang cười nhăn răng của mình, hắn nhìn thoáng qua bên trong, “Vivian vẫn không thay đổi.” Mang theo cái thùng to của mình đi vào, Martha bổ sung thêm một chút, “Vẫn giống như trước đây khi ta yêu nàng, lúc ta mới mười tuổi, ta nghĩ rằng nàng nhiều lắm là mới mười một mười hai mà thôi.” Vừa thì thầm oán trách, vừa mở ra cái thùng to, bên trong là đủ loại dụng cụ y khoa.
“Không có thẻ tín dụng, ngươi vẫn dùng tiền mặt, hiện tại trả tiền luôn hay chưa?” Hắn xoay người chìa tay với Vu Duy Thiển, đây là cách thức mà bọn họ vẫn hay giao dịch, hắn đến khám bệnh tại tư gia, ngẫu nhiên sẽ giúp Vu Duy Thiển và Vivian xử lý một chút vết thương mà không thể để người bình thường nhìn thấy, chữa trị cho Vu Duy Thiển là điều mà hắn chưa bao giờ cảm giác có thành tựu, bởi vì Vu Duy Thiển sẽ nhanh chóng lành lặn, tốc độ khôi phục nhanh đến mức khiến cho hắn nghi ngờ có phải nếu không cần hắn chữa trị thì Vu Duy Thiển cũng sẽ tự lành lặn hay không, thậm chí còn nhanh hơn bình thường.
“Một lát nữa sẽ đưa cho ngươi, còn một bệnh nhân đang chờ ngươi.” Vu Duy Thiển bảo Martha xem xét cho Vivian trước, hắn muốn xác định nàng không có việc gì.
Martha nhanh chóng lấy ra các loại dụng cụ để kiểm tra, có loại rất nhỏ, nhưng khi đặt cùng nhau lại trở nên thật khổng lồ, vì vậy cái thùng của hắn vĩnh viễn không bao giờ đủ chỗ.
Lydia ở phía sau nhìn động tác thuần thục của Martha, hiểu được thân phận của hắn, vì không muốn quấy rầy, nàng và Wolf chỉ đứng ở phía sau quan sát, chờ Martha xác định chức năng thân thể của Vivian vẫn bình thường, chỉ là quá mệt nhọc nên mới dẫn đến hôn mê bất tỉnh, sau khi tiêm một mũi dinh dưỡng cho nàng, Vu Duy Thiển dẫn hắn sang một phòng khác.
“Ai vậy?” Martha dùng biểu tình rất hiếu kỳ mà nghiên cứu và quan sát người nằm trên giường, “Ta rất muốn biết thân phận của hắn, là ngươi đánh hắn ra nông nổi này hay sao?” Martha hỏi một cách sợ hãi, sau khi nhận được lời khẳng định thì hắn liền hít sâu một hơi, “Hắn nhất định là một tên ngu ngốc, dám chọc ngươi nổi giận.”
Lydia ở phía sau lộ ra biểu tình kỳ quái, nàng không xác định anh trai của nàng có phải ngu ngốc hay không nhưng nàng biết Vu Duy Thiển không chỉ đơn giản là nổi giận như thế, bất quá theo phản ứng của hắn thì ít nhất tâm tình cũng tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Bị thương và mất máu, Lê Khải Liệt hơi phát sốt, Martha bận rộn nửa ngày trời, cuối cùng thở dài, “Tốt nhất là các ngươi nên đem người này đến bệnh viện đi, nếu không thì quá trình phục hồi hơi phiền phức một chút, còn cần một ít các thiết bị khác, gãy xương, xuất huyết trong, có thể còn bị chấn động não bộ….” (ác ghê chưa)
Mỗi một câu hắn nói ra thì lại thấy sắc mặt của Vu Duy Thiển càng lúc càng kém, làm hại hắn tưởng rằng mình đã nói sai cái gì.
Nói được vài câu thì ngữ điệu của Martha bắt đầu trở nên nhỏ dần, nhưng lãnh ý chuyển động trong phòng ngủ vẫn không ngừng tăng thêm, lúc này Lydia liền tiến đến, “Không, hắn sẽ tiến hành chữa trị ngay tại nơi này, cần dụng cụ hay thiết bị gì thì cứ mua, nhưng hắn không thể đi bệnh viện, khi ngươi đến đây chẳng lẽ không phát hiện xung quanh có rất nhiều phóng viên hay sao?”
“Phóng viên? Ta nhìn thấy, có lẽ ở lân cận có nhân vật nổi tiếng nào đó xuất hiện, nơi này là phía Đông thượng Manhattan mà.” Ở một vài phương diện, Martha có một chút chậm chạp cũng là vì Vu Duy Thiển không che giấu quá nhiều bí mật đối với hắn, cho nên hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
Con người không thể chỉ dựa vào bản thân mình mà sống sót, Martha quen biết Vu Duy Thiển và Vivian khi hắn vẫn còn là một đứa nhỏ, cho nên mới có thể tiếp nhận trên đời còn có kẻ có năng lực vượt quá người bình thường mà tồn tại như vậy, chờ đến khi Martha lớn lên thì hắn cũng tự cảm thấy thật khó tin, hắn lại có một người bạn như thế.
“Ngươi không nhận ra hắn là ai hay sao?” Lydia cảm thấy Martha rất thú vị, nàng che miệng mà cười rộ lên, Martha dùng ánh mắt của một bác sĩ để quan sát người nam nhân bị trọng thương một cách thái quá này, “Các ngươi có thể nói cho ta biết hắn là ai hay không? Ta nghĩ không ai có thể nhìn vào khuôn mặt này mà nhận diện ra hắn là người nào.”
Hắn giơ cao tay, vẻ mặt vô tội nhìn những người khác ở trong phòng, “Sao? Hắn là nhân vật nổi tiếng à?”
Một ánh mắt hơi nhướng lên, “Hắn chỉ là”
“…..người yêu của ngươi.”
Khi Vu Duy Thiển vừa cười lạnh vừa định trả lời thì đột nhiên lại có một giọng nói được cất lên, Lê Khải Liệt mở ra mí mắt sưng húp, thống khổ rêи ɾỉ, “Duy, ta sắp chết hay sao? Đừng rời xa ta.” Không để ý ở đây còn có những người khác, hắn nghiêng người rồi cầm lấy bàn tay ở bên giường, sau đó đặt lên một nụ hôn nóng bỏng.
Martha thừ người ra mà nhìn hắn, “Ta nói a, bộ dáng của ông anh như vậy mà còn muốn yêu hắn? Miễn bàn đến việc Wirth không yêu nam nhân, cho dù có hứng thú mà nhìn thấy khuôn mặt này của ngươi thì cũng sẽ gặp ác mộng a. ”
Hắc, Lydia là người đầu tiên cười ra tiếng, vẻ mặt của Vu Duy Thiển còn đang nhíu chặt, nhưng sau khi nghe Martha nói ra những lời này thì khóe miệng cũng nhịn không được mà hơi nhếch lên, hiện tại cho dù Lê Khải Liệt có ra khỏi nhà thì cũng sẽ không ai nhận ra hắn.
Râu ria mọc um tùm giống như hải tặc, trên mặt có đủ loại dấu vết bầm tím, mí mắt và bờ môi sưng húp, mái tóc lại bám đầy máu, xương sườn bị gãy, may mắn chưa đâm vào nội tạng, còn có các vết thương khác, tóm lại hiện tại Lê Khải Liệt hoàn toàn vô duyên với hai chữ đẹp trai.
Hắn dường như cũng không để bụng, nhếch lên khóe môi đã bị cắn nát, “Ngươi cười.” Vì có thể làm cho Vu Duy Thiển phản ứng mà hắn cảm thấy thỏa mãn, hắn không cần biết hiện tại bản thân mình trở nên xấu xí hay là bị hủy dung như thế nào, hắn chỉ cần nhìn thấy đường cong nơi khóe miệng của người nọ vì hắn mà nhếch lên.
Bàn tay vốn định rút về bỗng nhiên hơi giật giật, cuối cùng vẫn giữ nguyên tại chỗ, Vu Duy Thiển thở dài, “Ta cũng mệt mỏi, không có khí lực cùng ngươi nói chuyện, ngươi dưỡng thương trước đi.”
Lưu luyến đem tay của Vu Duy Thiển kéo đến bên môi, Lê Khải Liệt hôn lên ngón tay của hắn, trên mặt vẫn còn đầy vết bầm tím do bị Vu Duy Thiển đánh lúc trước, “Duy, con người sẽ không nổi giận vì chuyện không liên quan đến mình, việc ngươi nổi giận là chứng minh tốt nhất đối với tình cảm của chúng ta.” Hắn lại nắm chặt tay của Vu Duy Thiển một chút, “Cho ta cơ hội, cũng cho ngươi một cơ hội, chờ đến khi ta tỉnh lại, ta muốn nhìn thấy ngươi.”
Cho dù là ở trong tình cảnh hiện tại thì sự bá đạo của Lê Khải Liệt vẫn không hề thay đổi, nhưng không biết vì sao mà Vu Duy Thiển cũng không tức giận, có lẽ là vì bộ dáng quá mức thê thảm của hắn, tóm lại thấy hắn yêu cầu như vậy, Vu Duy Thiển đành đáp ứng, vì vậy Lydia cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nói xong những lời này, Lê Khải Liệt lại một lần nữa nằm xuống, không hề có dấu hiệu mà nhắm mắt lại, Martha vội vàng tiến hành kiểm tra cho hắn, “Ta thật nghi ngờ vừa rồi có phải hắn đang mộng du hay không? Trong tình huống như vậy thì hắn đáng lý không thể tỉnh lại, là cái gì khiến cho hắn làm ra chuyện mà người bình thường không có khả năng làm được?”
Hỏi như vậy nhưng Martha lại nhìn Vu Duy Thiển, biểu tình kinh ngạc không riêng gì vì Lê Khải Liệt tỉnh lại giống như kỳ tích, mà còn vì thái độ của Vu Duy Thiển đối với người nam nhân này, “Wirth, ngươi thật sự làm cho ta bất ngờ, người bạn này của ngươi cũng vậy, hắn thật sự là quái vật, nếu là người bình thường thì đã sớm chết, ta chỉ có thể nói thân thể của hắn tốt hơn người thường rất nhiều, mạnh hơn rất nhiều! Rốt cục hắn là ai?”
“Lê Khải Liệt, Miracle Leo, là anh trai của ta.” Lydia dùng giọng điệu tự hào mà trả lời, ngừng một hồi, nàng mỉm cười rồi nói thêm một câu, “Cũng là người yêu hiện tại của Wirth.”