Chương 45: Gặp gỡ trên máy bay

“Ngươi nghĩ thế nào?” Đối với câu hỏi của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt nhướng mi để trả lời, hắn choàng tay qua vai Vu Duy Thiển, thoạt nhìn rất thân thiết, giống như hai người bạn tốt, đến khi thấp giọng thì thầm lại nói ra ý tứ khác, “Cho dù có đói khát như thế nào thì ta cũng không ở ngay thời điểm này mà vứt bỏ ngươi đang bị thương để đi tìm nữ nhân, ta thật sự không đáng tin như vậy hay sao?”

Đã khống chế lực đạo nhưng vẫn như cũ dùng sức bóp chặt bả vai của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt đang cười nhưng đáy mắt không có ý cười

“Nhìn lại mấy vụ bê bối của ngươi mà báo chí đăng tin trước kia thì ngươi sẽ biết bản thân mình có bao nhiêu uy tín.” Lời khiển trách rõ ràng cùng với con ngươi màu đen đang lộ ra vẻ không tán thành, Vu Duy Thiển bởi vì đau đớn mà ngữ điệu cứng nhắc, hắn đẩy tay Lê Khải Liệt ra.

Phát hiện Vu Duy Thiển đột nhiên xuất hiện, cô gái kia rốt cục miễn cưỡng thu hồi lực chú ý, đem ánh mắt phóng lên thân thể của một người nam nhân cũng vô cùng xuất sắc nhưng có phong cách khác với Lê Khải Liệt, lập tức có vẻ kinh hỉ, “Leo, hắn là thành viên trong ban nhạc của ngươi hay sao? Hắn….”

“Xem ra chúng ta cần phải đi.” Lê Khải Liệt thay đổi sắc mặt, bị Vu Duy Thiển nghi ngờ, điều này tựa hồ chọc giận hắn.

“Đợi một chút! Vừa rồi ngươi nói cần cây nhíp? Ta có đem theo trong túi.” Nàng lấy ra túi trang điểm cá nhân, cố ý kéo dài thời gian cáo biệt, “Có thể nói cho ta biết là dùng làm cái gì hay không? Có cần ta giúp không? Kỹ thuật trang điểm của ta cũng không tệ a!”

Lê Khải Liệt dừng lại là vốn muốn hỏi cô gái này có mang theo cây nhíp hay thứ gì tương tự hay không, không ngờ đối phương cứ thao thao bất tuyệt, Vu Duy Thiển lại tiến đến không đúng lúc.

Cô gái lấy ra cây nhíp nhổ lông mày trong túi trang điểm cùng vài thứ linh tinh khác, nàng cao hứng phấn chấn bắt đầu giới thiệu, quá mức nhiệt tình rốt cục làm cho Lê Khải Liệt mất kiên nhẫn, trực tiếp giật lấy cây nhíp trong tay nàng rồi kéo Vu Duy Thiển xoay người bước đi.

“Ngươi ghen như vậy quả thật làm cho ta cảm thấy cao hứng, nhưng ngươi có thể thu hồi cái loại biểu tình đáng ghét này của mình được hay không? Ta không phải ngựa giống, không phải cứ gặp phụ nữ thì đều muốn đi quyến rũ.” Trên máy bay, Lê Khải Liệt trực tiếp ngồi xuống, đang cự tuyệt không muốn ký tên theo yêu cầu của một nữ tiếp viên hàng không tóc vàng, sau đó hắn lấy ra dụng cụ của cô gái gặp ở đại sảnh sân bay.

Biết là chính mình hiểu lầm, Vu Duy Thiển nhất thời trở nên trầm mặc, Lê Khải Liệt ngồi bên cạnh hắn, đây là khoang hạng nhất, khu vực này rất rộng rãi, người cũng không nhiều, trong không khí yên lặng khiến người ta hít thở không thông, máy bay bắt đầu cất cánh, qua vài phút sau, Vu Duy Thiển bỗng nhiên đứng lên.

“Đi theo ta.” Hắn đi về phía phòng vệ sinh.

Lê Khải Liệt đứng dậy rồi đi theo hắn, vài tiếp viên hàng không dùng ánh mắt tò mò và kinh ngạc nhìn hai người bọn họ cùng nhau đi vào phòng vệ sinh, cánh cửa khóa chốt từ bên trong, dụng cụ trên tay Lê Khải Liệt bị Vu Duy Thiển cầm lấy rồi đặt vào bồn rửa tay.

“Là vì hình tượng trước kia của ngươi quá kém, bê bối tìиɧ ɖu͙©, phụ nữ….” Vu Duy Thiển miễn cưỡng cởi ra áo khoác trên người, xắn lên tay áo sơ mi, sau đó kéo Lê Khải Liệt lại gần, “Cần ta giải thích hay sao?”

“Đương nhiên.”

Cùng Lê Khải Liệt nhìn nhau vài giây, Vu Duy Thiển bất ngờ hôn lên môi của Lê Khải Liệt.

Nụ hôn đột ngột tựa hồ không làm cho Lê Khải Liệt cảm thấy kinh ngạc, hắn thuận thế vòng tay qua thắt lưng của Vu Duy Thiển, áo sơ mi bị rách nát làm cho Vu Duy Thiển lập tức có thể cảm giác được nhiệt độ ấm áp kề sát phía sau lưng. Bờ môi của Lê Khải Liệt có hình dạng hoàn mỹ, không quá mỏng, đường nét rất rõ ràng, khi khóe miệng rủ xuống rất có sức quyến rũ đầy nam tính, mang theo một chút thô bạo và ngang tàng, tựa hồ ám chỉ đến bản tính khó có thể thuần phục của hắn.

Khi hôn lên có cảm giác như đang dây dưa với ngọn lửa. Nụ hôn này tuy rằng là do Vu Duy Thiển bắt đầu trước nhưng Lê Khải Liệt lập tức cướp lấy quyền chủ động, hắn nhanh chóng quấn lấy đầu lưỡi của Vu Duy Thiển, nước bọt hội tụ ở trong miệng không ngừng bị hấp thu, mạnh mẽ liếʍ mυ"ŧ, nụ hôn làm cho cả khoang miệng đều có cảm xúc như bị tê liệt, có chứa hơi thở của đối phương, mỗi một lần cọ xát thì đầu lưỡi lại tiếp tục giao triền.

Không gian nhỏ hẹp tựa hồ bị trút vào một khối lượng chất khí rất nặng, mỗi một tiếp xúc rất nhỏ của thân thể cũng bị dây dưa một cách ám muội, kéo theo luồng khí ở bên người. Lê Khải Liệt nghiêng đầu làm sâu thêm nụ hôn, cánh tay không ngừng buộc chặt.

Trên lưng đau rát, Vu Duy Thiển hít vào một hơi, bàn tay trên lưng giống như không đành lòng, vì vậy chậm rãi buông hắn ra. Lê Khải Liệt khàn giọng, đưa tay vuốt ve thắt lưng của Vu Duy Thiển, cằm gác lên vai của Vu Duy Thiển mà thở dốc, “Ta sắp bị ngươi làm cho mê muội rồi, lời giải thích này ta nhận, bất quá trước tiên lấy mấy thứ kia ra trước vẫn tốt hơn, nếu không làm cái gì cũng không thoải mái.”

“Ngươi còn muốn làm cái gì?” Vu Duy Thiển có thể nghĩ đến mấy thứ kia trong đầu của Lê Khải Liệt, hắn cười nhạt một tiếng, sau đó xoay người cho Lê Khải Liệt xem thương thế sau lưng, bỗng nhiên cảm giác được độ ấm xung quanh đột ngột giảm xuống.

Lập tức chợt nghe phía sau vang lên tiếng mắng chửi bị nghẹn trong cổ họng, tiếng động trầm thấp mơ hồ, còn có âm thanh kim loại chạm vào nhau khi Lê Khải Liệt cầm lấy cây nhíp, “Cần khử trùng hay không? Với lại tiếp sau đó ngươi sẽ rất đau.”

Ngữ điệu tựa như dây thanh đới bị xoắn chặt mà phát ra, nhiệt độ thân thể từ phía sau truyền đến tựa hồ đột ngột tăng lên mấy độ, tương phản với bầu không khí đang đình trệ trong phòng vệ sinh, Vu Duy Thiển nhìn không ra vết thương sau lưng của mình rốt cục như thế nào, nhưng theo phản ứng của Lê Khải Liệt thì tựa hồ rất nghiêm trọng, “Không cần, ngươi cứ trực tiếp gắp chúng nó ra là được.”

Kế tiếp Lê Khải Liệt không hề nói một lời nào, hắn để cho Vu Duy Thiền ghé sát vào bồn rửa mặt, trước mắt chính là lưng của Vu Duy Thiển, bởi vì lực chấn động quá mạnh khi nhảy ra khỏi xe đã làm bề mặt bị trày xước, áo sơ mi phía sau lưng bị rách nát, có một vài phần dính vào vết thương đã bị khô máu, hắn không thể không dùng nước để làm mềm trước.

Hắn không hỏi Vu Duy Thiển có cảm thấy đau hay không, căn bản là dư thừa. Bàn tay đang bắt lấy bồn rửa mặt dùng sức siết chặt, những lằn gân màu xanh nhạt hơi nổi lên trên làn da tái nhợt ở mu bàn tay, khi hắn kéo xuống lớp vải sơ mi bị dính vào vết máu thì có thể nhìn thấy làn da phụ cận vết thương đang co rút, những mảnh thủy tinh phía bên trong tựa như những viên kim cương dính máu được nạm vào sau lưng của một thân thể cao lớn đầy nam tính.

Không xem là quá trắng, tấm lưng với làn da có màu sắc tự nhiên đang khom xuống, vết máu cùng vết thương còn có trạng thái nhẫn nại hiện tại của Vu Duy Thiển, ngay trong không gian này lại mang đến một sức quyến rũ kỳ diệu, cổ họng của Lê Khải Liệt rung động vài cái, trái khế trượt lên trượt xuống, đột nhiên du͙© vọиɠ lại nảy mầm cấp bách như thế, hắn chưa từng nghĩ đến một người nam nhân dùng loại tư thế này đưa lưng về phía hắn lại làm cho hắn nảy sinh cảm xúc mãnh liệt như vậy.

Cho dù đối tượng là Vu Duy Thiển, hắn nghĩ rằng chỉ khi có tiếp xúc tứ chi thì mới bộc phát du͙© vọиɠ, mà hiện tại, hắn chỉ nhìn Vu Duy Thiển như vậy mà thôi.

“Ngươi còn chần chờ cái gì? Làm đi.” Phát hiện Lê Khải Liệt tạm dừng, Vu Duy Thiển hoàn toàn không biết người ở sau lưng đang suy nghĩ cái gì, hắn cau mày mất kiên nhẫn mà thúc giục, bỗng nhiên có một độ cứng kề sát vào phía sau làm cho thân thể của hắn trở nên căng thẳng.

Giống như một loại cảnh cáo, Lê Khải Liệt gần như dùng động tác dâʍ ɭσạи mà cọ xát vài cái ở sau lưng hắn, “Ta sẽ làm, đừng nóng vội.” (=.= mình nghĩ theo nghĩa bóng)

Ngữ thanh thâm trầm khô khan tràn đầy áp lực, không khí tựa hồ nổi lên vài đốm lửa phập phồng, khi Vu Duy Thiển tính xoay người răn đe thì sau lưng bỗng nhiên nhói đau, một mảnh nhỏ thủy tinh được Lê Khải Liệt lấy ra, ném vào trong thùng rác, phát lên một tiếng giòn tan.

“Còn rất nhiều, ngươi ráng chịu một chút.” Cầm cây nhíp trong tay, động tác của Lê Khải Liệt rất nhanh nhẹn, nhưng ngữ khí lại trở nên ác nghiệt, đồng thời không có hảo ý, cảnh tượng trước mắt vô cùng thê thảm, hắn không biết Vu Duy Thiển làm sao mà có thể nhẫn nại như thế, “Để cho ta nhìn thấy thương tích như vậy, ta rất tức giận, ngươi phải bồi thường cho ta, Duy yêu…..”

Lê Khải Liệt đè lại cổ của Vu Duy Thiển, không cho hắn ngẩng đầu, sau đó kề sát vào bên tai của hắn, “Chỉ có một cách để bồi thường cho ta, ngươi không cần làm bất luận điều gì, chỉ cần đừng nhúc nhích là được.”

Bởi vì thương tích mà làm cho bản thân mình bị vây vào hoàn cảnh hiện tại, Vu Duy Thiển bắt đầu hối hận lúc trước vì sao không nghe lời Lê Khải Liệt tìm một nhân viên cứu hộ để xử lý vết thương, bây giờ để cho người nam nhân này mượn cơ hội tùy ý làm bậy, hiện tại hắn chỉ có thể cảnh cáo, “Nếu ngươi quá đáng thì đừng trách ta không nương tay.”

“Sẽ không quá đáng, ta cam đoan.” Không biết Lê Khải Liệt cam đoan có hiệu lực hay không, khi hắn nói chuyện lại lấy ra một mảnh thủy tinh, thân thể vẫn kề sát rất chặt vào người của Vu Duy Thiển, một bộ phận nóng rực đang đặt tại phần lõm xuống giữa mông của Vu Duy Thiển đang không ngừng thể hiện sự tồn tại của nó. Từng mảnh nhỏ thủy tinh lại tiếp tục được gắp ra từ sâu trong sớ thịt.

Vu Duy Thiển trầm mặc chịu đựng trong cơn đau đớn, nhưng một phần lực chú ý đối với vết thương đã bị dời đi bởi hành động của Lê Khải Liệt, vật thể đang kề sát vào người hắn làm cho suy nghĩ của hắn cũng trở nên hỗn độn, ở trong này làm ra chuyện kia là điều mà hắn không hề mong muốn, nhưng hắn quả thật cảm giác được sự biến hóa của thân thể, khi hắn cố gắng làm cho bản thân mình khôi phục trạng thái bình tĩnh thì thời gian tựa hồ trôi qua rất nhanh, Lê Khải Liệt tuyên cáo đã hoàn thành nhiệm vụ.

“Xong rồi.” Giọng nói của Lê Khải Liệt buộc chặt đến cực điểm, vết thương ở trước mặt sau khi lấy ra các mảnh thủy tinh đã bắt đầu chậm rãi khép lại với một tốc độ không thể nhận ra, khả năng bất tử của Vu Duy Thiển làm cho hắn có được năng lực tự làm lành vết thương, đây không biết nên xem là chuyện tốt hay chuyện xấu, hắn cần phải chịu đựng càng nhiều đau đớn, nhưng bởi vì vậy sẽ không làm cho người ta nghi ngờ.

Lau đi vết máu xung quanh vết thương, Lê Khải Liệt đã kết thúc màn tra tấn ngọt ngào này, dưới thân căng cứng làm cho hắn cảm thấy khó chịu, khi Vu Duy Thiển muốn dứng dậy thì lại bị hắn ngăn cản, “Đợi đã, chỉ trong chốc lát…..”

Nói xong, hắn mạnh mẽ đè Vu Duy Thiển xuống, trước khi ngón tay sờ đến mục tiêu ở hạ thân của Vu Duy Thiển thì liền bị giữ chặt, Vu Duy Thiển dùng sức rất mạnh, dường như muốn bẻ gãy cổ tay của Lê Khải Liệt, “Muốn động dục thì tự mà xử lý.” Vu Duy Thiển xoay người, trên mặt cũng có dấu vết kiềm chế du͙© vọиɠ, nhưng ngay sau đó liền tung một quyền về hướng Lê Khải Liệt.

“Với lại ta đã từng nói, đừng xưng hô với ta như vậy.” Hắn nhìn Lê Khải Liệt đang xoa gò má, thân thể đứng thẳng tựa như không cảm giác được đau đớn, mặc dù hạ thể của hắn cũng có phản ứng nhưng sắc mặt vẫn cao ngạo lạnh lùng như cũ.

Lê Khải Liệt lui ra sau vài bước rồi mới đứng vững, một chút mơ hồ cùng với sự nguy hiểm đang vận sức chờ phát động hội tụ trên hàng lông mày của hắn, đáy mắt có một ý cười thâm trầm u ám, “Ta sẽ gọi ngươi như vậy, Duy yêu của ta, từ giờ trở đi đây là xưng hô độc quyền của ta, cho dù thiếu niên kia gợi cho ngươi nhớ lại ký ức gì thì từ nay về sau ngươi chỉ được nhớ rõ một mình ta.”

Hắn nhào về phía Vu Duy Thiển, người bên ngoài nghe thấy một tiếng va chạm thật lớn khiến cho tiếp viên hàng không lập tức chú ý, bắt đầu gõ cửa ở bên ngoài, “Thưa quý ngài, xin hỏi có cần giúp gì hay không?”

Đây hoàn toàn là chuyện mà người khác không thể hỗ trợ, dã thú khi phát cuồng sẽ không nói đến đạo lý, tình cảnh từng xảy ra một lần trong quán bar lại xảy ra một lần nữa, tuy rằng phòng vệ sinh trong khoang hạng nhất rộng rãi hơn so với khoang phổ thông một chút, nhưng đối với hai người nam nhân có thân hình cao lớn mà nói thì rõ ràng chiến trường này không đủ chỗ.

Nhất là khi tranh chấp kéo dài vì mục đích dây dưa tứ chi với nhau, Vu Duy Thiển vô tình đả kích đến dục hỏa khát cầu không thể ngăn cản của Lê Khải Liệt. Khi tứ chi của hai người phát sinh xung đột, nắm đấm tiếp xúc đến làn da ấm áp, hô hấp dồn dập không ngừng vang lên trong không gian chật hẹp, ánh mắt của hai người giao nhau khi tứ chi va chạm….hết thảy đều trở nên biến đổi.

Lúc này khác với trước kia, người nam nhân mang theo bản chất thú tính cuồng dã không công kích vào nhược điểm của Vu Duy Thiển, hắn tránh né vết thương sau lưng của Vu Duy Thiển, điều này làm cho khả năng công kích của Lê Khải Liệt bị hạn chế, trong khi Vu Duy Thiển lại nhân cơ hội này, bắt lấy một thời cơ đúng lúc để áp chế Lê Khải Liệt lên bồn rửa mặt.

“Ngươi rất đói khát?” Giống như nghi vấn lại mang theo một chút chế nhạo, đầu gối của Vu Duy Thiển nhẹ nhàng huých vào hạ thân của Lê Khải Liệt. Giống như ánh mắt tràn ngập công kích của người nam nhân ở trước mặt này, một bộ phận nào đó trên người của Lê Khải Liệt cũng đang ngẩng cao ý chí chiến đấu.

“Đúng vậy, ngươi thỏa mãn ta đi?” Đôi mắt tham lang màu tro lục tản mát ra lực lượng cực nóng, Lê Khải Liệt có thể cảm giác được lúc này quả thật khác với lúc trước, ánh mắt của Vu Duy Thiển có một chút chần chừ, động tác mang tính chất thăm dò vẫn đang tiếp tục, Vu Duy Thiển tới gần hắn, có ý đồ cởi bỏ trói buộc dưới thân của hắn, nhưng nhìn theo hành động thì mục đích của Vu Duy Thiển tựa hồ cũng giống như hắn. Nguồn:

“Duy yêu của ta, chẳng phải chuyện như vậy nên để cho người có kinh nghiệm thực hiện sẽ tốt hơn hay sao” Giọng nói mê hoặc cất lên từ trong miệng của Lê Khải Liệt, bởi vì vết thương của Vu Duy Thiển mà hắn bị trói tay trói chân, hiện tại sau lưng của hắn dựa vào bồn rửa mặt, bả vai và thắt lưng bị Vu Duy Thiển cố định.

“Ngươi đã từng làm chuyện này với nam nhân khác?” Trả lời hắn là ánh mắt vừa thâm thúy vừa nghiêm khắc dưới hàng lông mày nhíu chặt, câu hỏi có chứa cảm giác uy hϊếp trí mạng.

“Ngươi là người đầu tiên làm cho ta có du͙© vọиɠ đồng tính.” Hắn kề sát vào cổ của Vu Duy Thiển rồi nhẹ nhàng gặm nhấm, hắn muốn công chiếm thân thể của Vu Duy Thiển, muốn nhìn thấy biểu tình khi đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙© của đối phương, nhưng hiện tại tình cảnh này lại hoàn toàn tương phản với dự tính của hắn.

“Chúng ta đều là lần đầu tiên, chẳng lẽ không phải ai đến trước thì làm trước hay sao?” Bị Lê Khải Liệt trêu chọc rốt cục khiến cho hắn khó có thể nhẫn nại, đây là lần đầu tiên Vu Duy Thiển khuất phục trước sự khống chế của tìиɧ ɖu͙©, tất cả mâu thuẫn và giãy dụa đều bị hắn đặt sang một bên.

Sự tự tôn của nam nhân giúp hắn giành được ưu thế trong thời khắc mấu chốt, hắn tựa hồ đã quên nơi này là ở đâu, là một nơi mà hắn chưa từng nghĩ đến, về sau khi nhớ lại có lẽ sẽ làm cho hắn hối hận vì đã phóng túng ngay tại đây, tiếp viên hàng không ở trên máy bay đang thắc mắc đứng chờ ở bên ngoài phòng vệ sinh.

“Phải không? Nếu như vậy–” Lê Khải Liệt đột nhiên vồ đến, khi hàm răng của hắn cắn lên cổ của Vu Duy Thiển thì đồng thời vung tay thoát khỏi trói buộc để đánh úp về phía sau lưng Vu Duy Thiển, rốt cục hắn thành công khi làm cho lực lượng đang đè ép trên người phải thả lỏng, chỉ trong nháy mắt hắn đâm đầu vào Vu Duy Thiển, cửa phòng vệ sinh bị va chạm mãnh liệt, lần này tiếng động phát lên rất lớn rốt cục làm cho những người khác ở trong cabin phải chú ý.

“Người ở bên trong đang làm cái gì? Bảo hắn yên lặng một chút.” Một ông lão với mái tóc bạc phơ và khuôn mặt nghiêm túc đang rất bất mãn, tiếp viên hàng không vội vàng tiến lên tạ lỗi, tỏ vẻ sẽ đi nhắc nhở.

“Buông tay!” Bởi vì tiếng đập cửa bên ngoài mà Vu Duy Thiển trở nên tỉnh táo, hắn bị Lê Khải Liệt đè lên cửa, hạ thân kề sát truyền đến nhu cầu của song phương, nhưng hiện tại không ai muốn thỏa hiệp, tình hình phát triển đến mức này đã trở thành cục diện bế tắc.

“Đã đến lúc đi ra ngoài, tình hình của Lydia có một chút kỳ quái, dọc theo đường đi nàng vẫn hôn mê, chẳng lẽ ngươi không lo lắng?” Dùng chuyện khác để phân tâm, Vu Duy Thiển đã mất đi hứng thú, nếu cùng Lê Khải Liệt tiến hành lần đầu tiên của bọn họ ở ngay nơi này, vô luận là bằng cách nào thì cũng không phải trình độ mà hắn có thể chấp nhận.

“Wolf vì bảo vệ nàng nên mới làm cho nàng mê man, nàng không sao, ngươi không cần phải lo lắng.” Nhắc đến Wolf, Lê Khải Liệt tựa hồ rất tín nhiệm, ngữ điệu và ánh mắt của hắn có một chút tinh vi, điều này làm cho Vu Duy Thiển hoàn toàn tỉnh táo lại, “Hắn ngoại trừ là vệ sĩ của hoàng thất Hashim thì còn có gì đặc biệt?”

“Ngươi nhìn ra cái gì?” Lê Khải Liệt vừa cười vừa hỏi, thân thể vẫn duy trì trạng thái đè sát vào Vu Duy Thiển, tựa hồ không muốn ngưng chiến như vậy, khi Vu Duy Thiển đang nỗ lực suy đoán thì sau lưng lại bị chấn động, tiếng đập cửa kịch liệt ở ngay phía sau hắn.

“Ai ở bên trong? Chiếm phòng vệ sinh lâu như vậy, đi ra mau!” Một ông lão kêu to, vô cùng thịnh nộ, theo sự uy nghiêm trong lời nói của hắn cũng có thể nhận ra hắn là một người có thân phận.

Hai người bên trong nhìn nhau, sau đó thả lỏng lực lượng trên tay, cho dù Lê Khải Liệt chưa từ bỏ ý định nhưng thời điểm hiện tại cũng không cho phép hắn lựa chọn, mặt đối mặt, cùng nhau bình phục hô hấp, kiềm chế phản ứng trên người, Vu Duy Thiển chỉnh trang lại áo sơ mi, phía trước thoạt nhìn rất ổn, chỉ là có một vài vết bẩn, sau đó hắn mặc vào áo khoác.

Những mảnh vỡ thủy tinh được che phủ bởi khăn giấy, vài thứ đồ vật trong phòng vệ sinh bị đυ.ng ngã cũng được đặt lại ngay ngắn. Lê Khải Liệt mở cửa, cùng Vu Duy Thiển một trước một sau từ bên trong đi ra ngoài.

“Hử? Miracle Leo?” Ông già thì thầm trong miệng, cũng không có vẻ kinh hỉ, nhưng đến khi nhìn thấy người nam nhân ở phía sau Lê Khải Liệt thì hắn lập tức lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ.

Không, dùng từ khϊếp sợ cũng không thể hình dung vẻ mặt của hắn, đó là biểu tình giống như nhìn thấy quỷ hoặc là thấy kỳ tích, bất luận một diễn viên có kỹ năng diễn xuất ưu tú như thế nào thì cũng không thể làm được, cho dù chỉ là một phần mười cũng không thể.

————

P/S: này nhé, bé Duy lúc áp được con sam thì muốn giở trò với con sam, suýt nữa muốn làm thịt con sam trong toilet, lúc bị con sam áp lại thì giả lả đánh trống lãng tìm đường chuồn 0.o, vợ gì mà kỳ vậy nè Duy.