Trong thời buổi hòa bình vẫn còn có chiến tranh, mặt ngoài tươi sáng bên dưới tất có bóng đêm, trong cuộc sống tại thế giới hiện thực, mọi người nhìn không thấy lớp vỏ bên dưới thế giới kia, San Francisco ban ngày vẫn yên bình, các thành phần trí thức đi lại trên con phố thương mại, dân du cư đẩy xe đẩy cùng những người ăn xin trà trộn trên đường phố.
Quán bar Maze vẫn chưa mở cửa kinh doanh, Jasmine vài lần gọi điện thoại đến nhà Vu Duy Thiển nhưng vẫn không có ai bắt máy, việc này không khỏi làm cho nàng càng thêm nghi hoặc và oán giận, vì sao có người lại không cần dùng điện thoại di động cơ chứ?
Nàng đương nhiên không biết ông chủ của nàng đã bị bắt cóc, mà kẻ bắt cóc lại chính là chàng ca sĩ mà nàng thích nhất Lê Khải Liệt, tiền chuộc là bao nhiêu cũng không thể biết rõ.
Đây là một ván cờ, một ván cờ đã sớm được an bài ổn thỏa không khiến người ta hoài nghi. Có ai ngờ siêu sao nhạc rock lại có quan hệ với một gia tộc thần bí?
Từ khi cửa quán bar bị đẩy ra, Lê Khải Liệt bước vào cũng là lúc trò chơi được bắt đầu.
Hết thảy giống như một thước phim được tua lại, Vu Duy Thiển phải thừa nhận lần này là hắn khinh địch, là hắn ngay từ đầu đã xem nhẹ đối phương, hắn nhận thấy Lê Khải Liệt đặc biệt nhưng cũng giống như những người khác, chỉ dừng lại ở bề ngoài.
Trong cơn mê man, cảm giác trên thân thể chậm rãi khôi phục, trên người hình như là một tấm chăn lông, nhưng hắn vẫn không biết chính mình đang ở nơi nào, mơ hồ nghe thấy một chút âm thanh ồn ào, dường như có người đang vây quanh. Với bí mật trên người hắn, nếu bán vé để tham quan thì không biết sẽ có bao nhiêu người đến thăm.
Muốn mở mắt ra nhưng vẫn không thể, nghe thấy có tiếng nói chuyện.
“….Đã truyền máu, hắn ắt hẳn là vô sự, bất quá cũng chưa chắc, ngươi cũng biết ta chưa từng gặp được một ca đặc biệt như vậy, hắn mất máu rất nhiều! Chúa ơi! Thật sự đúng là kỳ tích! Dưới tình huống như vậy mà hắn vẫn chưa chết, hắn thật sự không chết, như vậy trên người hắn…”
Một giọng nói cuốn hút cực kỳ khoa trương, giống như đang đọc lời thoại một cách diễn cảm, chẳng qua ngữ âm rất thấp, đó là một người trẻ tuổi. Vu Duy Thiển nhất thời không thể xác định hiện tại chính mình đang ở nơi nào, Lê Khải Liệt có tính toán gì hay không, cho dù là hắn thì hiện tại cũng không thể suy đoán.
“Ta biết ngươi tỉnh.” Đột nhiên có tiếng nói tiếp cận mang theo hơi thở quen thuộc, thiếu mùi rượu, nhưng lại có thêm mùi đặc trưng của keo xịt tóc.
Mái tóc được tạo kiểu đánh rối, đỏ sẫm giống máu, hoa lệ rực rỡ, chiếc áo choàng đen mang theo sự trang nghiêm cao quý, khuôn mặt đã được trang điểm của Lê Khải Liệt có một loại mị lực nam tính khiến người ta kinh tâm động phách, cúi xuống nhìn Vu Duy Thiển, ngón tay lướt qua khuôn mặt của hắn, “Ngươi không đeo kính trông rất được.”
“Phải không?” Mí mắt của Vu Duy Thiển khẽ nhúc nhích, Lê Khải Liệt nhíu mày, dường như phát hiện có điểm bất thường, hắn nâng cằm Vu Duy Thiển lên, làm cho Vu Duy Thiển ngẩng đầu đối mặt với hắn, “Sao lại như thế?” Hắn đột nhiên tức giận, tiếng hô kinh động người nam nhân trẻ tuổi ở sau lưng hắn.
“Có chuyện gì?” Một nam nhân da trắng mặc quần áo lố lăng với cổ áo được thắt nơ vội vàng đến gần, trên thân của người này nồng nặc mùi keo xịt tóc và phấn trang điểm, nghiêm túc quan sát trên mặt của Vu Duy Thiển trong chốc lát, “Ân, cũng đẹp trai và liều lĩnh như ngươi, ngươi cũng không phải chưa từng nhìn thấy, chuyện bé xé ra to…”
Cổ bị siết chặt, ngay lập tức liền câm miệng, trong mắt của hắn, người nam nhân đang gắt gao nhíu mày càng giống như một tên ác ma khủng bố, “Mắt của hắn! Ngươi không phát hiện có cái gì bất thường hay sao? Bode! Cái tên này! Cẩn thận kiểm tra đôi mắt của hắn cho ta!”
Đôi mắt màu đen che giấu sự huyền bí, nhưng lại mất đi khí thế vốn có, sự quyết đoán bên dưới vẻ tao nhã cũng đã tan rã, Vu Duy Thiển nằm trên ghế sô pha, vì phản ứng của Lê Khải Liệt mà bật cười, “Gia tộc Claudy ắt hẳn sẽ không cảm thấy tiếc nuối vì một tổn thất như vậy, ngươi có thể yên tâm.” Hắn cố ý ở trước mặt Bode mà nhắc đến gia tộc Claudy.
“Ngươi muốn chọc giận ta hay là muốn thử thân phận của hắn?” Lê Khải Liệt nắm lấy tóc của Vu Duy Thiển, khiến cho Vu Duy Thiển phải ngẩng đầu, “Hắn là người của Claudy, nếu ngươi trực tiếp hỏi ta thì ta sẽ rất cao hứng nói đáp án cho ngươi biết.”
Bode cười hì hì ở sau lưng Lê Khải Liệt, “Xin chào ngài Wirth, ta là Bode, bác sĩ tư của gia tộc Claudy, nhà của chúng ta có rất nhiều người đã nghe qua truyền thuyết về ngươi…”
“Bode, đừng thừa lời.” Lời nói của Bode bị một âm điệu không thể khinh thường cắt ngang, biểu tình của Lê Khải Liệt thoạt nhìn rất dọa người, bị hắn dọa khϊếp sợ, Bode lập tức lựa chọn phục tùng.
“Được rồi! Làm ngay đây, làm ngay đây, ngươi chờ một chút!” Bode tiến lên mở ra mí mắt của Vu Duy Thiển, “Hiện tại không thích hợp, trên tay của ta không có dụng cụ, ta chỉ có thể kiểm tra sơ bộ, nếu mắt của hắn thật sự có vấn đề thì có khả năng là do thiếu máu mà dẫn đến tình trạng đánh mất thị giác, đây là khả năng tạm thời mà ta nghĩ đến, bất quá muốn điều trị cẩn thận thì cần phải thay đổi địa điểm.”
Trực tiếp điều trị thì không được, Bode lấy tay đưa qua đưa lại trước mắt Vu Duy Thiển vài cái, sau đó đứng lên, “Mắt của hắn dường như không có phản ứng đối với ánh sáng.”
Hắn nói xong, xung quanh im lặng đến mức làm cho hắn cảm thấy có một chút bất an.
Vu Duy Thiển cử động tay chân, tấm chăn lông trên người phát lên tiếng ma sát rất nhỏ, hắn chuẩn bị đứng dậy nhưng thị giác bị mù thì hiển nhiên sẽ làm cho người ta mất đi cân bằng, khi thân thể đang loạng choạng thì Lê Khải Liệt kéo hắn đến bên cạnh.
“Ngươi bị mù?” Cho dù nhắm hai mắt nhưng Vu Duy Thiển vẫn có thể cảm giác được trong lời nói có vài phần không thoải mái, hắn dựa vào Lê Khải Liệt mà đứng thẳng, sau đó tự mình ngồi trở lại ghế sô pha, “Tạ ơn chúa, ta chỉ bị mù, vẫn chưa chết.”
Thấy Vu Duy Thiển dùng ngữ khí bình thản mà cất lên lời nói sắc bén, nắm đấm của Lê Khải Liệt trong mắt Bode đang giật giật, cuối cùng được thả lỏng, không khí có vẻ cổ quái mà căng thẳng, điều này làm cho Bode cảm giác được Leo có lẽ không muốn trước khi giao người sẽ xảy ra bất cứ sai lầm nào.
“Tìnht rạng có thể điều trị, hơn nữa hiện tại chỉ càng dễ dàng trông giữ, ngươi không cảm thấy như vậy hay sao? Leo?” Nhún vai, Bode vừa soi gương vừa vuốt lại mái tóc của mình, mái tóc xoăn sậm màu dài đến vai, hắn vừa lòng mỉm cười với chính mình trong gương, ngay sau đó lại bất ngờ bị ném ra ngoài.
“Nơi này không còn chuyện của ngươi.”
Cửa bị đóng sầm lại, tiếp theo lại bị người nào đó liên tục gõ lên, “Leo, chuẩn bị xong chưa? Có cần phải cho ngươi thêm vài phút nữa hay không? Ta thấy các stylist đều đi cả rồi, ngươi còn chưa xong?” (stylist=chuyên viên tạo phong cách)
Luke đeo trên lưng cây đàn ghita bass bằng kim loại, hắn ló đầu ở bên ngoài phòng xe, “Dọc đường đến đây ngươi bảo buồn ngủ, ở trong xe không chịu đi ra, ngươi ngủ cả ngày, chẳng lẽ buổi tối hôm trước làm chuyện gì hay sao?”
“Buổi tối? Đêm đó phi thường phấn khích.” Ngữ thanh chậm rãi, hàm nghĩa trong đó lại được khắc sâu, bất quá Luke ở bên ngoài không thể phát hiện, hắn bắt lấy nắm cửa định mở ra thì phát hiện cửa bên trong đã bị khóa trái.
“Sao vậy?” Hắn dán tai lên trên cửa, “Leo!”
“Ta không sao.” Cửa bị mở ra một chút, Lê Khải Liệt ra hiệu cho hắn bằng một ánh mắt, “Nói với bọn họ ta sẽ đến ngay.”
Hắn dùng thân thể để ngăn cản cánh cửa, không cho người ngoài nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Luke bừng tỉnh đại ngộ, ám muội dùng khuỷu tay huých hắn, “Không hổ là Leo, đem người lên xe, lần này là ai mà đối đãi đặc biệt như thế, ngươi chưa bao giờ đem nữ nhân lên xe.”
Càng nhiều âm thanh ồn ào ầm ĩ truyền đến từ khe hở của cánh cửa, có tiếng thét chói tai của fan hâm mộ ca nhạc, tiếng nghị luận của người qua đường, Vu Duy Thiển cảm nhận được đây là nơi nào, hắn đang ở trong một căn phòng trên xe, Lê Khải Liệt ắt hẳn đã đem hắn từ trong nhà rời đi, trực tiếp đến nơi làm việc, theo lời nói của bọn họ thì hắn biết được đã trải qua một ngày.
“Trước khi bị người ta phát hiện ngươi bắt cóc ta thì ngươi nên mau chóng đem ta giao cho gia tộc Claudy để lĩnh thưởng.” Lê Khải Liệt nghe được tiếng nói truyền đến từ đằng sau, ngữ khí có hảo ý nhắc nhở nhưng lại mang theo sự giễu cợt độc đáo của Vu Duy Thiển
“Người bên trong là ai, dường như ta đã nghe thấy giọng nói này.” Bên ngoài ồn ào làm cho ngữ thanh bên trong trở nên mơ hồ, tay ghita bass Luke nhón chân để nhìn vào bên trong nhưng Lê Khải Liệt hoàn toàn che chắn tầm mắt của hắn, thoạt nhìn không muốn cho hắn biết là ai ở bên trong, vì vậy hắn lại càng thêm ngạc nhiên. Bạn đang
“Hắc, Leo, nàng rốt cục là ai? Phòng xe này là của ngươi, ai cũng không thể tùy tiện đi vào, ngay cả stylist lên xe giúp ngươi hóa trang cũng phải nhận được sự cho phép của ngươi, rốt cục là mỹ nhân tuyệt thế nào mà lại làm cho ngươi đem nàng lên xe? Đừng quên đây là xe mà công ty đưa cho ngươi, nếu ngươi tìm mỹ nữ thì làm sao lại không giới thiệu một chút với chúng ta?”
Lê Khải Liệt đứng trước cửa nhướng mi, sau đó xoay người đóng cửa, “Nói với Owen, ta mua xe này.” Đây là câu nói cuối cùng mà Luke nghe thấy, cửa xe đóng sầm lại, fan hâm mộ cùng với đạo diễn lại tiếp tục phải chờ đợi.