Mới nhắc đến Reese thì nơi đây liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cái tên này luôn mang đến cảm giác sợ hãi cho người ta, giống như những âm hồn không thật sự tồn tại trên thế giới này, không ai biết trước khi nào cơn ác mộng sẽ ập đến, Sharon Swift sẽ là mục tiêu kế tiếp của Reese hay sao? Reid nhanh chóng đuổi đến.
Lê Khải Liệt nhìn thấy hai bóng người đang tiếp cận, hắn vội vàng giữ chặt Vu Duy Thiển, “Nếu là hắn–” Đôi mắt màu tro lục lóe sáng, tựa như có tia chớp lướt qua, nổi lên một trận bão táp.
“Cô Swift ở đâu!” Mọi người trong ê kíp quay phim đều giơ cao đèn pin, tình cảnh vô cùng hoảng loạn, Vu Duy Thiển nắm chặt cổ tay của Lê Khải Liệt, “Nếu là
hắn, chẳng lẽ ngươi không muốn biết
hắn là ai hay sao?”
So với quan tâm cho Sharon Swift thì Lê Khải Liệt lại càng muốn bắt hung thủ tự xưng là Reese hơn, không phải bởi vì người kia phạm pháp mà là vì Vu Duy Thiển, “Vậy để cho chúng ta nhìn xem hắn là ai.”
Mỉm cười lại lộ ra biểu tình tàn khốc, Lê Khải Liệt đi theo ánh đèn để tiếp cận đến nơi cất lên tiếng hét thảm thiết, những người đi phía trước cầm đèn pin rọi đường, những nhân viên ở tại chỗ đều có loại dự cảm không may, Vu Duy Thiển cùng Lê Khải Liệt cũng đi vào khu rừng.
Có thể bởi vì tiếng thét chói tai của Sharon Swift nên kế hoạch của hung thủ bị phá hỏng, nhanh chóng dẫn đến nhiều người như vậy khiến cho hắn không kịp hoàn thành thủ đoạn thông thường mà hắn hay sử dụng, những cây hòe gai sừng sững duỗi những nhánh cây um tùm, nhánh cây hướng lên trên một cách mất trật tự giống như những bàn tay đang với lên trời, dưới tàng cây già cỗi, Sharon Swift mặc chiếc váy trắng tinh khiết được thiết kế theo kiểu hoàng gia đang ngồi trên mặt đất.
Nàng bị thương, nhưng đôi mắt hoảng sợ đang trợn to của nàng lại nói cho mọi người biết rõ nàng vẫn còn sống.
Vết máu trên cổ thấm đỏ chiếc váy lộng lẫy, bị từng luồng đèn pin rọi vào, cổ họng của Sharon Swift cất lên những tiếng động kỳ lạ, nàng muốn nói cái gì đó nhưng nàng càng giãy dụa thì chỉ càng làm cho máu trên cổ chảy ra càng nhiều, hoảng sợ đến mức ngây dại, nàng ngồi bệt dưới đất, đồng tử trong đôi mắt trừng to dưới ánh đèn pin đang co rút kịch liệt.
Giống như một cảnh trong bộ phim kinh dị từ thời xa xưa, nhưng khi nó chân chính xảy ra trước mắt mọi người thì vẫn có hiệu quả làm cho người ta phải khϊếp sợ, mọi người đều kinh hoàng, Reid vừa quát to vừa đuổi theo vào rừng sâu, hắn suy đoán hung thủ vẫn chưa đi xa.
“Giữ chặt miệng vết thương! Mau đưa nàng đi bệnh viện!” Owen chỉ mong Sharon Swift không gặp chuyện bất trắc, nếu nàng chết thì không ai gánh nổi trách nhiệm, chuyên viên phục trang mang theo những cuộn vải quấn thành từng vòng lên cổ của nàng, tận lực cầm máu giúp nàng, “Chúa ơi! Phần lộ ra chẳng lẽ là khí quản hay sao?”
Cất lên tiếng kêu sợ hãi, chuyên viên phục trang không dám nhìn vết thương dưới những lớp vải, chỉ có thể run rẩy quấn từng vòng lên cổ của Sharon Swift. Owen thì lại sợ quấn nhiều quá sẽ làm nàng ngạt thở, vài người luống cuống dùng tay đè lại vết thương cho nàng, sau đó nhanh chóng đưa nàng lên xe. Có người báo cảnh sát, có người gọi điện thoại liên hệ bệnh viện gần nhất.
Lúc này trời lại bắt đầu mưa, những hạt mưa bụi lấp lánh dưới ánh đèn chiếu sáng của ê kíp làm phim, giống như những sợi kim tuyến rực rỡ, rừng cây hòe gai vào ban đêm dậy lên mùi vị của bùn đất, mùi máu tươi chưa kịp lan tỏa thì đã dần dần bị hòa tan, đôi mắt của Reid tập trung truy đuổi bóng đen trong rừng, một giây cũng không thả lỏng.
Hộc – hộc – hộc, tiếng hít thở dồn dập loáng thoáng trong rừng cây, giẫm lên lá cây ở dưới chân, tăng nhanh tốc độ, Reid ráo riết bám sát, ở sau lưng hắn còn có Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt, hung thủ tự xưng là Reese chưa bao giờ ở gần bọn họ như vậy.
“Đứng lại! Bằng không ta liền nổ súng!” Reid rút súng ra, tiếp cận mục tiêu, đang ở Anh quốc nên hắn không có quyền truy bắt tội phạm, nhưng chỉ cần bắt được hung thủ thì tất cả luật lệ kiểu gì cũng có thể được dàn xếp.
Tiếng bước chân chạy thình thịch đột nhiên dừng lại, bóng đen bên trong rừng sâu bất thình lình xoay người, Reid cũng dừng bước, Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt nhìn không rõ mặt của người kia, dưới ánh trăng mông lung bị tầng mây che khuất, ngoại trừ mùi bùn đất cùng những làn gió lạnh ẩm ướt thổi qua thì bọn họ chỉ có thể nhìn thấy vài vệt màu trắng.
Đó là khẩu trang hay là khăn trùm đầu? Reid chậm rãi đi đến phía trước hai bước, đối phương bị hắn kinh động nên lập tức quay lại rồi cắm đầu chạy vào trong rừng sâu, tiếng súng vang lên, rốt cục Reid vẫn nổ súng, xuất phát từ thận trọng nên hắn không nhắm ngay chỗ yếu hại nhưng cũng đủ làm cho động tác của hung thủ lập tức trở nên cứng đờ, người nọ đã bị trúng đạn.
Theo thân hình của người nọ thì có thể đoán được là đàn ông, hắn phát ra một tiếng thở dốc đầy đau đớn, “Wirth–” Tiếng gào thét mang theo tuyệt vọng và bi ai vang vọng trong rừng sâu, sau đó tản đi theo gió.
Vu duy Thiển không hề để ý mà chỉ chạy nhanh đến phía trước, nhưng đồng thời một câu trả lời tràn ngập ác ý cũng được cất lên, “Hắn là của ta.”
“Duy là của ta, cho dù ngươi có kêu như thế nào thì hắn vẫn là của ta, thân thể của hắn, con tim của hắn…..tất cả đều là của ta.” Giống như đang ngâm nga những ca từ nhẹ nhàng, dùng lời nói ngọt ngào để tra tấn đối phương, bên dưới khuôn mặt với những đường nét tinh xảo là biểu tình hiểm ác đáng sợ. Cho dù người kia muốn cầu cứu hay muốn dùng thâm tình để đả động Vu Duy Thiển thì hắn cũng sẽ không để cho người nọ được toại nguyện, thứ mà hắn muốn dành cho người nọ chỉ là những lời đả kích vô cùng nặng nề.
Bóng đen bên trong cánh rừng đang lung lay, giống như hồn ma cô độc đứng giữa cơn mưa phùn lất phất, phát lên tiếng khóc lóc rêи ɾỉ, lảo đảo trốn ra sau rừng cây.
Vu Duy Thiển không hỏi lai lịch của đối phương, tiếng gào to vặn vẹo này không giống như của thiếu niên ngày đó, đuổi theo Reid, hắn không cũng không phản ứng đối với lời nói dư thừa của Lê Khải Liệt, cho dù hung thủ kia là ai thì hiện tại ắt hẳn đã có thể cảm nhận được điểm đáng ghét của cái tên Lê Khải Liệt này.
“Thật sự là chết tiệt! Người nọ đâu?” Reid đuổi đến nơi mà người nọ vừa bị bắn trúng, rõ ràng mới thấy hắn đứng dưới tàng cây, vậy mà chỉ cách vài chục giây đã không còn tung tích!
“Con người sẽ không tự nhiên biến mất, nhất định là hắn đã trốn thoát, thứ mà hắn lưu lại chứng tỏ hắn là con người.” Lê Khải Liệt đá văng lá cây dưới chân, nơi này có dấu vết của máu tươi, “Hồn ma sẽ không đổ máu, ma cà rồng cũng không có máu.”
Vu Duy Thiển ngồi xổm xuống, lấy tay quệt lấy một chút màu đỏ tươi rồi giơ lên để kiểm tra, “Làm sao ngươi có thể xác định đây là máu của hắn mà không phải của Sharon Swift?” Theo giọng điệu nhẹ nhõm của Lê Khải Liệt thì hắn có thể nghe ra đối phương cảm thấy an tâm vì Reese chỉ là một người bình thường.
Nếu Reese không phải người thường, nếu Reese cũng có được bất tử thì Lê Khải Liệt sẽ vô cùng ảo não và tức giận, hắn không thể chịu được có người khác có tư cách đứng bên cạnh Vu Duy Thiển hơn là hắn, một người có được bất tử hoặc là xấp xỉ bất tử sẽ trở thành cái gai trong mắt của hắn.
Hắn không hề che giấu điểm này đối với Vu Duy Thiển, hắn thậm chí còn cảnh cáo một cách hung tợn, thẳng thừng tuyên bố nếu có người như vậy thì hắn nhất định sẽ thủ tiêu người nọ, cho nên hiện tại hắn lập tức nhíu mày đối với nghi vấn của Vu Duy Thiển, “Đừng đối nghịch với ta, ngươi cũng biết ta đang suy nghĩ cái gì mà.”
Vu Duy Thiển chỉ là thuận miệng, trong đủ loại khả năng thì hắn chỉ nói ra một trong số đó, nhưng nghi vấn của hắn hiển nhiên đã kích động thần kinh của Lê Khải Liệt. Trúng đạn mà không chảy máu thì căn bản không phải là người, Lê Khải Liệt không thích loại giả thiết này của Vu Duy Thiển.
Xa xa vang lên tiếng còi cảnh sát, cảnh sát Anh quốc sau khi nhận được điện báo thì nhanh chóng tiến đến, ê kíp làm phim hỗn loạn được cảnh sát tiến hành điều đình rồi thẩm vấn. Reid là đặc vụ liên bang của Hoa Kỳ, những lời hắn nói trở thành căn cứ chủ yếu, hắn còn khai đã từng nổ súng, mẫu máu ở hiện trường được thu thập sẽ trở thành căn cứ để tìm kiếm hung thủ.
Hung thủ tuy rằng trốn thoát nhưng đây là lần đầu tiên hắn ra tay thất bại, không lấy được máu lại làm cho chính mình bị thương, đây là sai lầm rất lớn, sẽ trở thành một lỗ hỏng tiếp tục bị chọc thủng, đồng thời hành khách từ chuyến bay ở New York đi Luân Đôn mang hộ chiếu tên là Reese sẽ được điều tra kỹ lưỡng.
“Kỳ thật đây là lần thứ hai hắn gây án mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lần trước nạn nhân bị hắn cắt nát cổ họng, máu không bị lấy đi mà lại bắn tung tóe xuống đất, hiện trường vô cùng thê thảm, đó là một loại biểu hiện cho việc hả giận, biểu hiện hắn thù hận đối với một chuyện gì đó, lần này có phải cũng giống như lần trước hay không?”
Reid phối hợp với cảnh sát Anh quốc, sau khi được thẩm vấn về vụ án thì hắn đã đặt ra nghi vấn như vậy đối với Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt, cũng có thể xem như tự đưa ra nghi vấn với chính mình, hai lần gây án gần đây hung thủ không còn bình tĩnh như trước kia, như vậy là có chuyện gì đó đã ảnh hưởng đến hắn.
“Có lẽ là liên quan đến ta.” Vu Duy Thiển không thể nghĩ được lý do nào khác, ý của hắn chính là quan hệ giữa hắn và Lê Khải Liệt, “Nếu hung thủ thật sự nghiêm túc thì hắn nhất định sẽ rất hận Lê Khải Liệt.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Reid lấy ra máy tính bản cá nhân, nâng mắt lên khỏi những dòng chữ, đập vào mắt là biểu tình suy nghĩ sâu xa của Vu Duy Thiển, khi hung thủ có tên là Reese xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, hơn nữa còn bi ai mong mỏi hắn đáp lại, vậy mà người nam nhân phương Đông này chẳng hề có một chút dao động.
“Quay về đi.” Cắt ngang đối thoại giữa Reid và Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt tỏ ra không có chuyện gì khi Owen lo lắng thăm hỏi, sau khi phát sinh chuyện như vậy, không ai nhìn ra bộ dáng như cười như không của hắn là đang nổi giận hay là cao hứng.
Bạn đang
Mấy ngày kế tiếp, khách sạn vẫn nghênh đón người của Sở cảnh sát Luân Đôn, hung thủ gây án liên hoàn ở Hoa Kỳ lại chạy đến Luân Đôn, những người trong ê kíp quay MV đều trở thành nhân vật mấu chốt, cảnh sát Luân Đôn cần hiểu thêm càng nhiều tình tiết càng tốt.
Chuyện này vừa xảy ra thì lập tức khiến cho fan hâm mộ ở Anh quốc phản ứng rất lớn, trong một khoảng thời gian ngắn website chính của Lê Khải Liệt tràn ngập những lời thăm hỏi của vô số fan hâm mộ, nhân viên ở hãng đĩa phải ra mặt chứng minh bản thân của Lê Khải Liệt không bị thương, sau khi giới truyền thông chụp được hình ảnh bình yên vô sự của hắn thì sự việc mới được bình ổn một chút.
Mà trước đó ở trong bệnh viện đã gọi điện báo về, Sharon Swift không bị nguy hiểm đến tánh mạng nhưng một phần trong cổ họng của nàng đã bị thương nghiêm trọng, có thể ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày sau này, cũng chính là ám chỉ nàng có thể bị mất giọng, hiện tại tình huống vẫn chưa được xác định rõ ràng.
Nhưng cho dù như thế nào thì Sharon Swift vẫn chưa chết, nàng sẽ trở thành nhân chứng quan trọng, đây là chuyện không thể nghi ngờ gì nữa.
Vì chuyện này mà tiến trình quay MV ở Luân Đôn bị ảnh hưởng và phải kéo dài, đến ngày thứ ba Lê Khải Liệt vẫn còn ở trong phòng của mình, Vu Duy Thiển gọi phục vụ phòng, phòng đang quét dọn nên bọn họ vào phòng của Lê Khải Liệt chờ một lúc.
“Owen đã nói với Senzou là chúng ta còn phải ở đây thêm vài ngày nữa.” Chuyền sang một ly rượu, Lê Khải Liệt ngồi xuống ghế sô pha ở gian ngoài, “Nghe nói Senzou dường như vẫn muốn đảm nhận việc trả chi phí cho khách sạn.”
“Đề tài này thật sự là nhàm chán.” Vu Duy Thiển đặt ly rượu lên bàn, tiếp tục lật báo mà đọc, cũng không thèm nhấc đầu lên.
Lê Khải Liệt nhìn vào ly rượu thủy tinh có sáu cạnh, ánh mắt xuyên thấu những cục nước đá mà ngắm nhìn thân mình của người nam nhân đang ngồi ngay ngắn đọc báo, ánh mắt kia tựa hồ có thể làm tan chảy nước đá, chiết xạ ra hào quang loang loáng lạnh lẽo, “Hắn là thương nhân, sẽ không miễn phí bất cứ cái gì, sớm muộn cũng sẽ đòi đền đáp.”
Lời nói lấp lửng, giọng nói đầy sức hút phát ra âm điệu trầm thấp chấn động, giống như một chiếc hộp khi mở khóa sẽ vang lên tiếng ma sát cọt kẹt, Vu Duy Thiển chậm rãi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lê Khải Liệt, đang định lên tiếng thì bỗng nhiên có người gõ cửa.
Tiếng đập cửa đến từ phòng bên cạnh, Lê Khải Liệt hình như đã sớm đoán trước, hắn nhướng mày nhìn Vu Duy Thiển, “Ta đi mở cửa.”