Chương 2

Đường Vũ Phong tìm vài lý do để rời khỏi đoàn, đến một cửa hàng trang phục mua một bộ quần áo bình thường, đến lúc này Đường Vũ Phong mới nhẹ nhàng thở ra, rốt cục có thể thoát khỏi hoàng cung, về phần Bát hoàng tử trong lãnh cung kia chắc chẳng còn ai để ý.

Kinh thành và các khu vực lân cận đều vô cùng phồn hoa, Đường Vũ Phong đi dạo nửa ngày sau đó rẻ vào một tiệm cầm đồ, đem vòng ngọc trên người đưa ra. “Cái này bao nhiêu tiền?”

“Năm mươi lượng”.

Năm mươi lượng? Đường Vũ Phong hơi nhếch khóe môi, tuy rằng y không hiểu về ngọc nhưng cũng biết ngọc là loại tốt nhất, đồ dùng của hoàng tử sao có thể kém được. Người này rõ ràng là đang ép giá. “Ngươi xác định?”

“Như thế nào? Ta còn có thể lừa ngươi sao, chính xác là năm mươi lượng. Nhìn bộ dáng này của ngươi vòng ngọc này chắc không phải là do ngươi trộm đi? Cẩn thận ta báo quan”.

“Được vậy thì năm mươi lượng”. Đường Vũ Phong thản nhiên nói, hiện tại y không muốn gây chuyện, cho nên chỉ đành ngậm bò hòn.

Đi khỏi tiệm cầm đồ, Đường Vũ Phong tìm một nhà trọ nghỉ lại, suy tính tới cuộc sống sau này của bản thân, đối với Thiên Thần quốc y không quen thuộc, tạm thời ở lại chỗ này, nhưng kinh thành tuyệt đối không phải là nơi định cư lâu dài, nhất định phải rời đi. Bước tiếp theo phải tìm cách kiếm tiền, không thể cứ ngồi đó mà chờ thời cơ, y vừa nghĩ vừa tiến vào mộng đẹp.

Một đêm vô mộng, Đường Vũ Phong tinh thần sảng khoái xoay xoay thắt lưng, đời trước y là nhân viên kế toán, vậy thì cứ dựa vào vốn liếng đó mà tìm, ở cổ đại hình như được gọi là tiên sinh phòng thu chi. Qua một thời gian đi tìm việc, Đường Vũ Phong cảm thấy vô cùng buồn bực, đến đâu cũng bị từ chối, ai cũng ngại y còn nhỏ tuổi, không đợi y nói câu nào đã đuổi đi lập tức, ngay cả một cơ hội để thể hiện cũng không cho.

Công việc chưa tìm được, nhưng cơm thì vẫn phải ăn, năm mươi lượng bạc kia cũng không còn lại bao nhiêu, Đường Vũ Phong quyết định đem cầm khối ngọc bội còn lại trên người, y đã kiểm tra qua ngọc bội này không có dấu hiệu gì đặc biệt.

Trời không tuyệt đường người, Đường Vũ Phong không ngờ khối ngọc bội này lại có trị giá tám ngàn lượng bạc, “Quả nhiên, thượng đế đóng một cánh cửa của ngươi vẫn lưu lại cho ngươi một cánh cửa khác”.

Cầm tiền, Đường Vũ Phong tự thưởng cho bản thân một phen, ngày mai tiếp tục tìm việc. Không biết có phải may mắn đang ập đến với y hay không, ngày hôm sau có người nguyện ý cho y thử việc một lần.

“Đây là các khoản thu chi ngày hôm qua, ngươi tính thử xem”.

Đường Vũ Phong tiếp nhận sổ sách liền tiến vào trạng thái làm việc, kỳ thật chuyện này đối với Đường Vũ Phong đơn giản như một bữa ăn sáng, rất nhanh đã tính xong: “Xong rồi, ngày hôm qua đã chi hết một ngàn hai trăm bốn mươi ba lượng bạc, thu vào bốn ngàn năm trăm tám mươi sáu lượng, lợi nhuận là ba ngàn ba trăm bốn mươi ba lượng bạc.

“Nhanh như vậy?” Vốn tưởng rằng Đường Vũ Phong phải tốn thời gian rất lâu, ai ngờ chỉ trong thời gian ngắn, hơn nữa còn rất chính xác.

“Vậy ta được nhận vào rồi chứ?” Đường Vũ Phong cười hỏi.

“Đúng vậy, ngày mai ngươi tới đây nhận việc”.

“Cám ơn”.

Hương trà thơm ngát quanh quẩn trong phòng, Đường Vũ Phong cảm thảm quả nhiên là người có tiền, mỗi một vật phẩm tùy tiện bày trong này cũng phải có giá trị không nhỏ.

“Ngươi là Lí Bạch, tiên sinh phòng thu chi mới tới”.

Âm thanh đột nhiên vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Đường Vũ Phong, nhìn về phía người tới, nam nhân bộ dáng tuấn tú, mắt phượng thời thời khắc khắc đều lộ ra ý cười, ngay cả khóe miệng cũng nâng lên. Người này chắc hẳn chính là ông chủ, bởi vì người phỏng vấn y hôm qua đang cung kính đi theo phía sau hắn.

“Đúng vậy”. Đường Vũ Phong khẽ hạ ánh mắt.

Nam nhân đánh giá Đường Vũ Phong, trong mắt hiện lên tia hứng thú, Lí Bạch sao! “Ta nghe nhân viên nói lại, ngươi có phương thức tính toán rất đặc biệt, cho nên cố ý tới thưởng thức một chút”.

“Kỳ thật cũng không có gì đặc biệt, chút tài mọn mà thôi”.

“Nếu chỉ là tài mọn sẽ không được Hàn Nhị khen ngợi như vậy, có thể nói qua một chút phương thức tính toán của ngươi không?”

“Được” Đường Vũ Phong gật đầu, viết ra giấy mười con số Ả Rập, “Cái này là những lúc bình thường không có việc gì ta tự nghĩ ra, mười con số này lần lượt tượng trưng cho không, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, cứ như vậy viết tiếp, rất đơn giản…”

“Quả thực đơn giản”, nghe Đường Vũ Phong nói, ánh mắt nam nhân nhìn y càng thêm nóng rực, khóe miệng cười càng thêm sâu. “Ta tin tưởng có ngươi làm tiên sinh thu chi, các khoản chi tiêu của chúng ta nhất định vô cùng rõ ràng, đúng rồi ngươi có yêu cầu gì cứ nói, nhân tài hiếm có thế này ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi”.

“Yêu cầu của ta chỉ cần có chỗ ở, còn về tiền lương ta tin tưởng với khả năng nhìn người của ông chủ nhất định sẽ cho một cái giá hợp lý”, Đường Vũ Phong mỉm cười.

“Ngươi đã nói như vậy, ta làm sao dám keo kẹt? Hàn Nhị, đưa Lí Bạch đi làm quen một chút”.

Sau khi hai người rời khỏi, nam nhân ngửi mùi hương thoang thoảng từ ly trà trong tay, nhìn về phía nam nhân từ gian phòng kế bên đi tới, “Cảm thấy như thế nào?”

“Là y, nhưng cũng không phải y”. Nhìn bộ dáng bên ngoài không có gì nghi ngờ, nhưng đứa con kiêu căng này của hắn làm sao có được trí thông minh như vậy, còn có thần thái tự tin tản ra trong vô thức, làm hắn không khỏi hoài nghi chỉ là người với người giống nhau, hay là lúc trước y che dấu quá sâu?

Nam nhân này không ai khác chính là Thiên Lan đế Đường Quân Lan, còn người kế bên chính là bằng hữu tốt của hắn Hàn Xương Lễ.

“Ngài nói xem, tiểu Bát ngài nuôi dưỡng thật sự có tâm cơ như vậy sao?” Hàn Xương Lễ cười hỏi.

Đường Quân Lan vuốt ve ngọc bội trong tay, đúng vậy, dưới mí mắt hắn mười mấy năm mà đến hắn còn không nhận ra được, tâm cơ của tiểu Bát thật sự thâm trầm như vậy? Còn có những lời y nói hôm nay, đừng nói là hắn, cho dù là bất luận kẻ nào cũng chưa từng nghe qua, y là từ chỗ nào nghĩ ra? Xem ra trên người đứa nhỏ này còn rất nhiều bí mật để hắn nghiên cứu.

“Tìm một cơ hội sắp xếp cho ta và y gặp mặt một lần”. Đường Quân Lan đột nhiên nói.

“Được, thật muốn nhìn xem biểu tình của tiểu Bát khi thấy ngài”, nhất định sẽ rất thú vị.