“ Mẫu thân, tỷ tỷ về rồi”
Ta còn chưa kịp bước nửa bước vào Tướng Quân phủ thì đã nghe thấy tiếng của đệ đệ ta, hắn tên là Vu Quân Nam Thành là Ngự tiền thị vệ trong cung
“ Tuyết Nhi, con về rồi”
Mẫu thân ta từ trong bước ra, ôm chầm lấy ta, khiến cảm giác ba năm qua ta rời xa Tướng quân phủ như mới hôm qua, ta nhìn quanh phủ, cảnh vật tuy đã có chút thay đổi nhưng vẫn rất quen thuộc, dường như ta nhìn thấy được bản thân mình khi chưa xuất giá gả đi
“ A, mẫu thân, người đừng ôm chặt nhi thần như vậy, nhi thần không thở được”
Còn chưa vui mừng được bao lâu, thϊếp thất của phụ thân ta bước từ trong ra đứng khoanh tay nhìn ta: “ Chà, sao Thái Tử phi lại quay về đây thế? Không phải là ở trong cung gây ra chuyện rồi bị đưa trở về đây đó chứ?”
“ Tàng di nương, người đừng ở đó nói bừa, tỷ tỷ ta quay về đây thăm phủ không được hay sao, người có nhìn thấy lệnh bài kia không?”
Nam Thành bực tức nhìn người thϊếp thất được gọi là Tàng di nương kia, ta đưa tay ra ngăn cản đệ ấy nói tiếp, rồi mỉm cười nhìn Tàng di nương: “ Người không chào đón con về hay sao?”
“ Đâu có, Phủ Tướng quân luôn chào đón Thái Tử phi quay về”
Mẫu thân ta nắm tay ta, sau đó kéo ta về Các Thanh viên, nơi này vẫn như trước khi ta gả đi. Sau khi ổn định nơi ở, ta thoải mái ăn bánh hấp của mẫu thân ta làm, dẫu sao ta cũng là ăn thứ này lớn lên, không thể chê không ngon được
“ Tỷ tỷ vẫn thích ăn bánh hấp sao”
Giọng nói lảnh lót này là của tam muội, chính là con gái của Tàng di nương là Tuần Nhi, ta không thèm ngẩng đầu lên mà vẫn tiếp tục ăn
“ Tỷ, muội rất vui khi thấy tỷ về thăm phủ”
“ Ừm”
Nàng ta đưa mắt ngó nghiêng nhìn xung quang, lúc này Nam Thành bước vào trong, ta sau khi ăn xong miếng bánh cuối cùng thì mới ngẩng lên nhìn hai người bọn họ, phát hiện bầu không khí có chút căng thẳng
“ Ngồi xuống cả đi, hai người kiêng dè cái gì chứ?”
Nam Thành đưa mắt liếc nhìn Tuần nhi, rồi mới ngồi xuống: “ Mấy ngày trước đệ có nghe được tin phụ thân trọng thương ở ngoài biên ải, mấy ngày nay không thấy người gửi thư về, đệ có chút lo lắng”
“ Phụ thân đã tỉnh lại rồi, người vẫn khỏe, đệ đừng quá lo lắng, đã có Thái Tử gia ở ngoài đó rồi. Mà hôm nay đệ không phải trực hay sao?”
Nam Thành gật đầu: “ Tỷ nói vậy đệ yên tâm rồi, hôm nay đệ cũng không phải trực”
Tuần Nhi ở một bên có vẻ im lặng, sau cùng mới lên tiếng hỏi nhỏ ta: “ Tỷ không đem Dương đại nhân theo sao?”
“ Ý muội là Dương thị vệ ấy à? Hắn theo Thái Tử gia ra ngoài biên ải rồi, hôm nay ta về cũng chỉ có đưa theo Lưu thị vệ cùng hai cung nữ theo thôi”
Nhìn sắc mặt của Tuần Nhi bỗng trầm xuống, rồi trực tiếp tỏ ra thái độ bực tức cáo lui. Nam Thành ở bên cạnh thấy vậy liền lắc đầu: “ Tam muội, lần trước ở hội yến mùa xuân chắc là phải lòng Dương thị vệ rồi”
Ta đương nhiên biết điều này, nhưng chủ yếu là Tuần Nhi không thể ra vào trong cung tự do, còn Dương Cảnh cả ngày đều đi theo Tư Đế nên hai người họ cũng chỉ coi như là một đóa hoa đào chớm nở thời xuân mà thôi. Ta đưa mắt nhìn cung nữ Trúc Y ở ngoài
“ Nam Thành, Dương thị vệ xuất thân cũng không hề đơn giản, nhưng bản thân hắn hiện tại chính là ngự lâm quân thị vệ bên cạnh Thái Tử gia, không thể ta nói hắn gả là gả, lấy là lấy”
“ Điều này đệ hiểu, đệ có gặp qua Dương thị vệ mấy lần, đều là ở chỗ Thái Tử gia, hẳn rất được tín nhiệm”
Ta gật đầu, sau đó lại cảm thấy nếu như Tuần Nhi mà đem gả cho Dương thị vệ không biết sẽ trành trò cười gì, Dương Cảnh cực kì lãnh đạm, đến các cung nữ trong cung ta chào cũng không thèm chào một cái
Đêm tối xuống, ta sau khi dùng bữa xong thì quay trở về, vừa mới ngồi xuống thì Lưu thị vệ đem vào cho ta một bức thư nữa của Tư Đế. Ngoài ra lại lén lút đưa cho Trúc Y thêm một bức
“ Ly Tuyết, ta rất nhớ nàng”
Đó là câu đầu tiên trong lá thư, nhưng ở bên cạnh in lên một vết máu khô, có lẽ là hắn bị thương, ở ngoài đó chịu khổ như vậy không biết bây giờ hắn đã thành ra cái bộ dáng gì rồi
“ Chiến sự ở đây tương đối căng thẳng, ta vốn tưởng đã có thể thắng, không ngờ được lại bị trọng thương, Dương thị vệ cũng đã đỡ thay cho ta một mũi tên rồi, nhưng nàng yên tâm, ta hoàn toàn có thể trở về bên cạnh nàng. Ta nghe nói nàng trở về Tướng quân phủ, vậy nàng hãy ở đó tĩnh dưỡng thật tốt”
Ta đọc thư, nước mắt lúc này đã lưng tròng, sau cùng lại nhìn thấy một dòng chữ “ Mấy ngày nữa Thập Tam hoàng tử quay về, nàng phải tuyệt đối cẩn thận, hắn vẫn còn ý định tạo phản”
Ta vẫn còn đang thắc mắc làm sao mà hắn biết, thì lúc này Lưu thị vệ ở ngoài tiến vào trong, lại đem cho ta một ít bánh quế hoa
“ Thái Tử phi, bánh này là của phu nhân nói nô tài mang tới đây”
“ Lưu Vãn Khiêm, mấy ngày nữa Thập Tam hoàng tử sẽ trở về cung, nạn đói và tuyết rơi ở bên ngoài phía Tây Nam đã ổn định rồi’
Ta nhìn hắn, Lưu Vãn Khiêm nghe ta nói như vậy trở nên trầm mặc, hắn vẫn im lặng đặt đĩa bánh quế hoa xuống bàn trước mặt của ta. Sau đó lại định hành lễ rời đi
“ Ta không định đưa ngươi quay về Đô Lương cung, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện”
“ Thái Tử phi, nếu người không đem nô tài đá ra khỏi cửa Đông cung thì đối với nô tài đã là một ân huệ”
Hắn lúc này mới ngưng lại, sau đó đứng trước mặt ta trịnh trọng nói. Ta lại nhìn hắn, sau cùng đưa bức thư trong tay cho hắn: “ Ngươi đọc đi”
Lưu Vãn Khiêm đọc từng dòng, cuối cùng đồng tử của hắn dừng lại, lá thư trong tay hắn gần như trở nên nhàu nát, sau cùng hắn lại vuốt phẳng tờ giấy, đem trả lại cho ta
“ Thái Tử phi, người có phải muốn hỏi nô tài, tại sao ngày trước phản bội lại Thập Tam Hoàng tử?”
Ta gật đầu, gấp bức thư từ trong tay, nếu như Thập Tam hoàng tử lần này thực sự quyết tâm tạo phản như thế, hắn hẳn phải sẽ có một lí do
“ Bởi vì bảy người ảnh vệ mà Thập Tam hoàng tử nuôi giấu, tất cả đều là bằng hữu, là huynh đệ, nhưng sau cùng chỉ còn một mình tại hạ sống sót bước qua khỏi trận chiến quyền lực này”
Lưu Vãn Khiêm giọng có hơi run run trả lời ta, ta nhìn hắn, lần đầu tiên ta gặp hắn xông vào trong Đông cung, muốn đòi gϊếŧ đòi chém ta nhưng sau cùng lại không một đao chém xuống, bởi vì nếu Thập Tam hoàng tử lên ngôi, hắn và các bằng hữu của hắn đều sẽ chỉ có duy nhất một kết cục…
“ Nếu một ngày nào đó Thập Tam hoàng tử tạo phản lần nữa, thì tại hạ sẽ dùng tính mạng để bảo vệ Đông cung”
Thập Tam Hoàng tử thật ra rất thông minh, nhưng nhiều chuyện hắn không thể nào đúng hoàn toàn, gϊếŧ đi sáu người ảnh vệ chính là quyết định sai lầm của hắn, sai lầm lớn nhất với hắn
Mấy ngày sau đấy, quả nhiên là Thập Tam hoàng tử đã quay về. Nhưng mà ta lại không ở Đông cung, chỉ có thể nghe nói hắn được Hoàng đế ban thưởng rất nhiều, còn nói hắn cuối cùng cũng đã thay đổi
Đương nhiên cái nghe nói này là của Nam Thành nói với ta. Mấy ngày hôm sau, Tàng di nương đột nhiên tới Các Thanh viên tìm ta, đoán không phải chuyện tốt, nhưng mà bản thân ta cũng không thể tránh được
“ Người tới đây có việc gì hay sao?”
“ Đâu có, ta chỉ muốn tới chơi với con không được hay sao”
Ta mỉm cười không đáp, Tàng di nương thấy thế thì ngồi xuống, nắm lấy tay ta đầy thân thiết, ánh mắt có một chút cầu khẩn.