“Cầu Vương gia... Cầu Vương gia...” Liên Nương ngập ngừng mấy chữ. Nàng vô cùng ngượng ngùng, không thể nào nói nên lời, chỉ vội vàng nhìn Duệ Vương, hy vọng Duệ Vương buông tha nàng.
Trong lòng Duệ Vương cảm thấy rất thú vị, làm sao chịu dễ dàng buông tha nàng. Hắn mỉm cười nhìn Liên Nương, phong lưu tà tứ, lại lần nữa hỏi: “Câu bổn vương cái gì, hả?”
Liên Nương lớn lên xinh đẹp, tuổi còn nhỏ, vừa yêu kiều vừa mềm mại, tiểu quan sự thật rất thích nàng. Tuy rằng hắn cũng thích da^ʍ lộng nàng, làm chuyện nàng cảm thấy ngượng nhưng Liên Nương đều tỏ vẻ không muốn, tiểu quản sự cũng luyến tiếc cưỡng bách nàng. Cho nên thân mình Liên Nương bị khai phá không tồi nhưng thực sự chưa từng chủ động.
Sợ hãi hạ mình dâng vυ" đưa cho nam nhân mυ"ŧ vào đã làm nàng xấu hổ đến nhỏ máu, Duệ Vương lại còn không há mồm, cố ý nhục nhã nàng, bức nàng mở miệng nói ra những lời khó nói, Liên Nương thật sự muốn khóc.
Mặt Duệ Vương hiện ra thần sắc không kiên nhẫn, trầm mắt: “Cút xuống đi.”
“Không, không cần...” Liên Nương sợ hãi, đôi mắt nhắm chặt, thấp giọng lên tiếng: “Cầu... Cầu Vương giá hút sữa.”
Thanh âm cuối vô cùng run rẩy, mang theo tiếng khóc nức nở, đồng thời lại dùng sức đẩy đẩy bộ ngực, vội vàng hy vọng có thể đem núʍ ѵú đưa vào trong miệng nam nhân.
Đầu óc Liên Nương trống không, thời điểm mấy chữ kia bị nàng hô lên thành tiếng, hạ thân nàng vậy mà đột nhiên trào ra một dòng nhiệt nóng làm nửa người nàng mềm mại vô cùng.
Liên Nương hơi hơi hoàn hồn, dùng sức nhắm mắt lại như đà điểu, hy vọng Duệ Vương không phát hiện sự quẫn bách của nàng.
Hiện giờ mới tháng bảy, thời tiết còn rất nóng, trên người Duệ Vương chỉ đơn giản một tầng cẩm y. Liên Nương tuy rằng tận lực che lấp nhưng vốn đã làm ướt cẩm y, bỗng nhiên lại bị rót thêm một dòng nước ẩm chẳng những làm cẩm y càng ướt hơn mà còn làm chân hơi dính một chút, Duệ Vương sao có thể không cảm giác được.
Thấy Liên Nương vì ngượng mà nhắm chặt con mắt, bộ dáng căn bản không dám nhìn người, Duệ Vương đáy lòng chậc một tiếng, chẳng những không giống những gì Liên Nương hy vọng, giả bộ làm cái gì cũng không biết, ngược lại còn ác liệt nói rõ ràng: “Đồ dâʍ đãиɠ, nói người dâʍ đãиɠ ngươi còn không thừa nhận. Nhìn xem, chỉ là nói lời cợt nhả mà đã sướиɠ đến nước cũng đã phun rồi.”
Không hy vọng chuyện này bị phát hiện nhưng lại bị chọc thủng không chút lưu tình, Liên Nương càng thêm quẫn bách, nhắm chặt khóe mắt làm cho nước mắt rơi xuống, thật đáng thương. Duệ Vương thoáng có chút đau lòng, không hề cố ý không buông mà cũng không hoàn toàn buông tha nàng: “Lặp lại lần nữa, cầu bổn vương làm cái gì?”
Liên Nương vốn tưởng rằng Duệ Vương sẽ bắt lấy chuyện nàng chảy nước không bỏ, nào biết hắn lại phá lệ khai ẩn. Liên Nương trợn mắt, kinh ngạc nhìn Duệ Vương một cái.
Duệ Vương cực ký tuấn mỹ, thoáng như thiên thần. Lúc này, trên mặt hắn mỉm cười, trời quang trăng sáng, trong mắt hàm chứa chút nhu tình làm trái tim Liên Nương bỗng nhiên đập thật nhanh.
Tuy rằng Duệ Vương vẫn dâʍ đãиɠ ức hϊếp nàng nhưng lời đã nói ra, nói lại cũng không quá khó khăn. Liên Nương thấp giọng trả lời: “Cầu Vương gia hút sữa.”
“Hút sữa ai?”
“Dân phụ.” Liên Nương thấp giọng trả lời.
“Dân phụ? Dân phụ là ai?” Duệ Vương truy vấn.
Bộ ngực Liên Nương vẫn luôn bị nàng nâng lên đưa bên miệng Duệ Vương, mỗi lần Duệ Vương nói chuyện, thời điểm môi mấp máy thì đầṳ ѵú cực ký mẫn cảm kia sẽ bị nhẹ nhàng ngậm lấy rồi lại buông ra, rồi lại nhẹ nhàng ngậm lấy làm nàng cảm thất thật sự ngứa ngáy nhưng lại không thống khoái chút nào.
Liên Nương bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm qua, Duệ Vương kéo núʍ ѵú nàng, đùa bỡn trong chốc lát rồi bỗng nhiên hung hăng niết một cái làm nàng thét chói tai, phun ra nước. Thân thể càng thêm hư không lại dâng lên lần nữa, muốn bị Duệ Vương hung hăng đùa bỡn như ngày hôm qua.