Chương 6: Thuốc giục sữa

Không đợi nàng nói xong, Duệ Vương lại lần nữa cúi đầu ngậm lấy một núʍ ѵú khác, tiếp tục mυ"ŧ vào. Đợi đến khi hút hết hai bên, Liên Nương đã thở hồng hộc, từ đầu gối Duệ Vương bò xuống, chân cẳng nhũn ra, quỳ rạp xuống trước mặt hắn.

Nhưng mà trong huyệt vẫn hư không ngứa ngáy như cũ.

Duệ Vương nhìn bộ dáng của nàng, cười nhạo một tiếng, đặt nàng lại trên đầu gồi mình, nhéo núʍ ѵú đã bị mυ"ŧ đến cứng hồng, da^ʍ đáng đánh vài cái. Nhìn Liên Nương ẩn nhẫn không rêи ɾỉ thành tiếng nhưng lại không chịu nổi, thỉnh thoảng hừ nhẹ, bộ dáng kiều nhϊếp, hắn ác ý liền dùng sức nhéo núʍ ѵú một chút.

Một tiếng rêи ɾỉ bén nhọn ức chế không được phát ra, hạ thân lại có một dòng nước chảy ra, Liên Nương có chút thất thần. Một lát sau, nàng liền nhìn thấy ánh mắt hài hước của Duệ Vương.

Liên Nương xấu hổ, mặt đỏ như máu.

Duệ Vương cười khẽ, nhẹ nhàng niết l*иg nhưng ở thời điểm Liên Nương không chú ý thì dùng sức siết một cái làm cho Liên Nương lại phát ra tiếng rêи ɾỉ, một dòng nước lại lần nữa phun ra.

Duệ Vương cảm thấy thú vị, giống như chơi đến nghiệm, không biết mệt mà thao tác trên cơ thể Liên Nương. Thấy nàng lại không khống chế được mà phun nước, bộ dáng vừa thẹn thùng vừa dâʍ đãиɠ.

“Đau... Ân... Đau...” Khóe mắt Liên Nương đỏ lên, ấn đường hơi chau, bộ dáng khó nhịn, thấp giọng xin tha: “Nhẹ chút, đại nhân, nhẹ một chút.”

Núʍ ѵú đã bị chà đạp đến vừa hồng vừa sưng, cứng rắn như một hòn đá nhỏ, chạm vào liền đau.

“Đau?” Duệ Vương lại cười khẽ một tiếng, “Đau còn phun nhiều nước như vậy?”

Liên Nương cảm thấy thẹn thùng cực độ, đỏ mặt cúi đầu không biết nên biện giải thế nào.

Duệ Vương cười cười, cùng không trêu đùa nàng nữa. Hắn còn nhớ vị sữa tươi thơm ngọt của nàng, nếu chơi hỏng rồi thì ngày mai không còn gì để uống.

Đứng dậy, Duệ Vương nhấc thân thể nàng lên, tay không nhẹ không nặng đặt trên hạ thân nàng vỗ hai cái. Liên Nương hừ nhẹ, đôi mắt mê man đầy sương mù, kiều khϊếp nhìn Duệ Vương.

“Chậc.” Duệ Vương cười nhạo, buông lỏng tay nhìn Liên Nương mềm mại dưới chân hắn thở hổn hển, nhẹ nhàng phập phồng. Bộ dạng kia cực kỳ nhu thuận, mà bàn tay nhỏ xanh nhợt của nàng đang gắt gao nắm chặt vạt áo hắn, thập phần ỷ lại.

Tâm Duệ Vương hơi động.

Đợi đến khi tắm gội thay quần áo, dùng cơm xong, Duệ Vương phân phó: “Lại để thái y cho nàng một phần thuốc giục sữa.”

Trước khi ngủ, Liên Nương ngoài bôi thuốc trị thương lên núʍ ѵú thì còn uống ba chén nước thuốc. Nàng cũng không biết trong đó có công dụng giục sữa cho phụ nhân, còn tưởng rằng đều là thuốc của Duệ Vương. Nhưng ngày thứ hai tỉnh lại, Liên Nương xấu hổ đến không dám đứng dậy.

Nửa đêm lúc nàng ngủ, sữa tươi chảy không ít làm đệm chăn đều ướt. Ngày thường, tuy sữa tươi nàng nhiều nhưng lại không có khoa trương như vậy, thật sự mắc cỡ muốn chết.

Hai nha hoàn mặt không đổi sắc thu thập đệm chăn, thay mới nhưng Liên Nương lại cảm thấy các nàng ta đang nhìn nàng nên ngượng ngùng rũ mặt, vội vàng dùng khăn ướt che mặt, không dám gặp người.

Dùng cơm sáng, uống thuốc rồi tắm sạch lại một lần thì đã đến giờ Thìn, Liên Nương bị bắt đi thay một bộ quần áo lụa mỏng, bọc áo choàng đi chính phòng.

“Dân phụ bái kiến Vương gia.” Hôn qua, nàng đã nghe được Duệ Vương tự xưng, tuy không biết đây là vị Vương gia nào nhưng trong lòng nàng vẫn kính sợ.

“Lại đây.” Duệ Vương gọi, Liên Nương đứng lên, đi đến trước mặt hắn.

“Không biết nên làm thế nào à?” Duệ Vương hôm nay không khó dằn nổi như hôm qua, ngược lại nhưỡng mày dò hỏi.

Liên Nương rũ mắt, mắc cỡ đỏ mặt nhìn Duệ Vương ngồi trên ghế, nhớ tới tình hình chạng vạng hôm qua, nhịn không được mà kẹp chặt chân.

“Ân?” Duệ Vương kêu một tiếng, Liên Nương biết được đây là thúc giục.

Nàng run rẩy, ngón tay xanh xao cởϊ áσ choàng xuống rồi sau đó chủ động ngồi trên đùi Duệ Vương, cúi đầu chờ Duệ Vương hút sữa.