Chương 24: Hồi ức

Hắn duỗi tay ôm vòng eo mềm mại của tiểu phụ nhân, kéo nàng vào lòng ngực mình. Thân thể tiểu phụ nhân mềm mại giãy giụa muốn thoát khỏi, Duệ Vương chỉ dùng một bàn tay ôm lấy vòng eo nàng liền làm mọi nỗ lực giãy giụa của nàng đều uổng phí.

Liên Nương giãy giụa đều vô dụng, ngược lại đầṳ ѵú phía trước bị niết sưng, thời điểm chạm vào quần áo Duệ Vương thì truyền đến từng cơn đau đớn nhưng lại mang theo chút sảng khoái, mà tiểu huyệt bị đùa bỡn đến sưng đỏ do giãy giụa mà chạm vào quần áo, cũng mẫn cảm mà co rút lại.

Tiếp tục giãy giụa không những không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn mà còn mất mặt hơn... Rõ ràng trong lòng khó chịu nhưng thân thể lại không chịu theo khống chế, vẫn mẫn cảm như cũ. Đáy lòng Liên Nương tức giận, ngừng giãy giụa, chỉ cùi đầu, vai run run, thấp giọng khóc nức nở.

Duệ Vương nhẹ nhàng áp nàng lên người mình, để khuôn mặt nhỏ của nàng dựa vào cổ mình, bàn tay to vỗ về phía sau lưng nàng, chậm rãi vỗ, thành tâm tạ lỗi: “Vừa rồi đều là bổn vương không phải, làm Liên Nương của chúng ta chịu ủy khuất. Bổn vương xin lỗi Liên Nương, cầu Liên Nương tha thứ.”

Tiếng khóc nức nở của Liên Nương ngừng lại. Hắn xin lỗi sao?

Nhưng lời xin lỗi này, rốt cuộc có bao nhiêu phần thành ý?

Nhưng thân phận nàng như vậy, có thể nghe hậu duệ quý tộc nói một tiếng xin lỗi thì nên được sủng mà kinh, không phải sao?

Nếu tiếp tục khóc nháo thì thật sẽ chọc Duệ Vương ghét bỏ. Nếu nàng chỉ lẻ loi một mình, bất chấp tất cả thì cũng không sao, nhưng con gái nàng mang thai mười tháng mới sinh được còn đang chờ nàng cho ăn, một nhà tỷ tỷ, tỷ phu đã giúp nàng rất nhiều, nàng không cũng không thể vì tùy hứng mà mang đến phiền toái cho tỷ tỷ, tỷ phu...

Lý trí nghĩ như vậy, nàng liền yên lặng thu tiếng khóc, hắng giọng mạnh mẽ nói “Không có việc gì”, nhưng mà đau khổ trong lòng cũng không bởi vì lý trí nhượng bộ mà giảm bớt nửa phần.

Duệ Vương lại không phải đồ ngốc.

Tiểu phụ nhân này mạnh mẽ tự nhịn xuống tiếng khóc thút thít, ngoài miệng nói không có việc gì nhưng năng cằm nàng lên nhìn lại thấy đôi mắt hạnh khóc đến sưng đỏ vẫn tràn đầy bi thương như cũ.

Thân thể vừa động thì núʍ ѵú bị hắn véo đến sưng đỏ khó nhịn hơi bị đυ.ng chạm đến làm nàng đau đến hơi co rúm lại. Duệ Vương đau lòng, muốn bôi thuốc cho nàng trước, lại cho người mang nước vào, cũng không cần nha hoàn hầu hạ mà tự mình ôm Liên Nương vào thau tắm, tắm cho nàng thơm ngào ngạt. Đến lúc lần nữa ôm nàng trở lại phòng ngủ thì trên giường đã thay một bộ đệm chăn khó mát mói.

“Ngoan, nằm một lát trước, bổn vương đi một chút rồi sẽ trở lại.” Dùng chăn gấm che lấp thân thể trần trụi của Liên Nương, Duệ Vương nói một câu rồi đi tắm rửa.

Động tác hắn cực nhanh, chỉ khoảng mười lăm phút đã tắm xong, thay quần áo ngủ đi ra.

“Vương gia...” Thời điểm hắn tiến vào, Liên Nương đã ngồi dậy. Thấy hắn cầm một cái bình ngọc lên giường, nghĩ hắn lại ác ý muốn chơi lộng nàng, trong lòng nàng liền sợ hãi.

Lúc nàng còn hầu hạ trong Lục gia, từng chính mắt nhìn thấy những nữ nhân bị mấy người đàn ông Lục gia coi trọng nhưng không tự nguyện, cuối cùng bị đùa bỡn đến thế nào, kết cục lại thê thảm thế nào.

Có nữ nhân tham phú quý Lục gia, tự nguyện để đàn ông da^ʍ lộng, mong có thể được lên làm di nương được người khác hầu hạ nhưng vô dụng, bị chơi chán xong cũng chỉ được ban thưởng chút tiền tại.

Có một số nữ nhân lại không muốn bị đùa bỡn, những người đàn ông đó sẽ dùng thuốc để những người liều chết không chịu đó phải biến thành da^ʍ phụ, khóc lóc cầu xin đàn ông da^ʍ lộng. Nhưng lúc trước các nàng kháng cự đã làm người đàn ông cảm thấy vô cùng mất mặt, bởi vậy, đợi đến lúc bọn họ chơi đủ rồi, đã chán ngấy thì nữ tử đó hoặc là bị thưởng cho bọn hạ nhân tập thể da^ʍ lộng, hoặc là bị ném vào Lục gia kỹ quán, sống không bằng chết.