Chương 20: Tha nàng một hồi

Cái gì gọi là nhổ?

Nếu là miệng trên mặt thì chỉ cần hơi cúi đầu, đầy lưỡi nhẹ đẩy táo ra, hai cánh môi nhỏ đỏ bừng khẽ nhếch, nhẹ áp để căng miệng nhỏ ra, quả táo kia sẽ bị đẩy đến phun ra.

Nhưng bên trong miệng nhỏ phía dưới không có cái lưỡi nhỏ thơm tho kia, muốn đem đồ vật nhổ ra, không phải sẽ giống như lúc đi tiểu, một bên mấp máy, một bên dùng sức đẩy ra ngoài...

Nhưng... Nhưng... Nhưng loại hình ảnh này làm sao để người khác thấy...

Hô hấp Liên Nương nháy mắt tạm ngừng, thân mình cương cứng, muốn... muốn nàng tại đây, dưới ánh mắt chăm chú của người xấu này mà mấp máy tiểu huyệt, chậm rãi bài trừ một quả táo ra ngoài sao? Đến lúc đó, có phải nước non trong cơ thể cũng sẽ theo đó mà chảy ra không...

“Ân...” Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh như vậy, tiểu huyệt Liên Nương liền không thể khống chế mà mấp máy liên tục, không những không đẩy quả táo đi ra ngoài mà ngược lại càng kẹp chặt nó.

“Liên Nương ngoan, miệng nhỏ của ngươi thèm khát như vậy sao? Không muốn nhổ ra, hay là ngậm thêm một ngày nữa? Hả?” Ánh mắt Duệ Vương tối dầm, cũng không thúc giục mà chỉ cười khẽ dò hỏi.

“Không... Từ bỏ...” Liên Nương vội vàng cự tuyệt. Quả táo này thật cứng đến toàn thân nàng bủn rủn, lại đáng tiếc, bất luận nàng trộm đè ép, tham lam mấp máy như thế nào cũng không được thỏa mãn. Nàng đành ngượng ngùng đi thủ da^ʍ, cả đêm khổ sở cực kỳ, tất nhiên là không muốn tiếp tục bị như thế.

E lệ liếc mắt nhìn Duệ Vương một cái, Liên Nương ngượng ngùng lấy tay che mặt, mấp máy tiểu huyệt, chậm rãi rặn một quả táo ra ngoài.

Giống như nàng tưởng tượng, theo sức lực bài trừ, một dòng nước ấm áp từ miệng huyệt nàng chảy ra, một phần chảy ngược lên trước, uốn khúc rồi dừng lại trên bụng nhỏ của nàng, kết hợp với sữa tươi làm áσ ɭóŧ lụa mỏng càng thêm ướt, phần còn lại chảy tới sau mông...

Người xấu này chắc chắn lại chê cười nàng... Liên Nương thân mình cứng đờ, ngừng thở, một chút cử động nhỏ cũng không dám, chờ bị hắn trào phúng, nhạo báng.

Mông thịt trong tay bị banh đến gắt gao, tuy rằng khuôn mặt tiểu phù dung bị một đôi tay nhỏ che kín, thấy không rõ biểu tình nhưng tâm tư tiểu phụ nhân này, Duệ Vương nháy mắt đã hiểu rõ, đoán được tâm sự trong lòng nàng.

Nếu ngày thường, bộ dáng khẩn trương thẹn thùng của nàng này trong mắt hắn là xuân sắc da^ʍ mỹ, đương nhiên sẽ ép nàng nói chuyện, lại đem dâʍ ŧᏂủy̠ kia bôi lên trên mông nhỏ của nàng, vỗ nhẹ ra tiếng nước để nàng nghe xem mình rốt cuộc dâʍ đãиɠ như thế nào, làm nàng càng thêm ngượng, tốt nhất là muốn khóc nhưng không dám khóc, yêu kiều rêи ɾỉ mới cảm thấy sảng khoái.

Chỉ là hôm nay tinh thần nàng không tốt, Duệ Vương buồn cười, đồng thời lại có chút thương tiếc, muốn nói ra nhưng lại nuốt trở vào.

Thôi, tha cho nàng một hồi.

Nói đến cùng, tiểu phụ nhân này làm hắn thích vô cùng, cũng không muốn chỉ chơi chơi xong rồi vứt bỏ nên không thể đối đãi tùy ý như những nữ tử trước kia.

Liên Nương không biết suy nghĩ trong lòng của Duệ Vương, nàng cứng người chờ đợi một lát mà vẫn chưa cảm giác được động tác của Duệ Vương, cũng chưa nghe thấy Duệ Vương trêu đùa mình, cơ thể thoáng lơi lỏng một chút, hơi mềm xuống nhưng cũng không dám hoàn toàn thả lỏng, còn hơi căng thẳng.

Người xấu này, làm sao có thể có ý tốt vào lúc này... Hừ... Người xấu thì làm gì có ý tốt, không chừng trong đầu còn có ý xấu gì đó...

Nàng lại lẳng lặng đợi một lát, vẫn không chờ được lời nói hay động tác gì của Duệ Vương, liền tò mò có chút không nhịn được mà muốn nhìn một chút xem người xấu kia rốt cuộc đang làm cái gì.

Nhưng lại ngượng ngùng đình đốn trong chốc lát, nghĩ thầm, chỉ là một khe hở nho nhỏ, người xấu kia lúc này hẳn đang nhìn chằm chằm tiểu huyệt nàng, chắc sẽ không chú ý tới mặt nàng đâu...

Khẳng định sẽ không chú ý tới mặt nàng...