Duệ Vương thở dài một tiếng, sủng nịch điểm lên chóp mũi nàng: “Táo ngươi không thích ăn liền khóc la không muốn, quả hạnh ngươi thích ăn lại ngại quá lớn. Vậy ngươi nói cho bổn vương, ngươi rốt cuộc muốn ăn cái gì? Có thể nuốt trôi cái gì?”
Liên Nương rũ đầu, không hé răng. Duệ Vương cười khẽ: “Như thế nào, khinh thường cùng bổn vương nói chuyện?”
“Dân phụ không dám...” Liên Nương vội vàng nói, lắp bắp: “Dân phụ... Dân phụ lúc này không đói bụng...”
Trong đầu Duệ Vương thật ra đang hiện ra một vật, thời điểm hắn muốn phân phó người đi lấy thì Hương Vân ở bên ngoài báo có chuyện, nói có người muốn cầu kiến. Duệ Vương tiếc nuôi liếc mắt nhìn Liên Nương một cái, hôn lên trán nàng rồi xoay người rời đi.
Duệ Vương lần này bận rộn là đến tận bảy tám ngày. Mỗi ngày uổng đủ ba lần sữa của Liên Nương, chỉ là hắn cũng không có thời gian chọc ghẹo Liên Nương, chỉ hút sữa xong thì liền phải rời đi. Điều này làm mấy ngày qua Liên Nương trải qua thật là nhẹ nhàng.
Nhưng cũng rất nhàm chán.
Thời điểm bận ứng phó với Duệ Vương, tâm tư nàng còn có thể bị phấn tán một ít. Một khi rảnh rỗi, trong lòng Liên Nương lại rất nhớ con gái của mình.
Không biết hiện giờ con bé có béo lên không? Có khóc hay không? Có nhớ bản thân mình hay không?
Nàng ngồi yên như vậy cả ngày.
Một ngày nọ, Liên Nương đang ngơ ngẩn thì Hương Vân dẫn người tới, mỉm cười hành lễ với Liên Nương rồi sau đó dò hỏi, “Nữ công của nương tử như thế nào?”
Liên Nương tất nhiên là biết làm, nàng cũng đâu phải tiểu thư phu nhân, rất nhiều thời điểm đều phải tự mình khâu khâu vá vá, thêu khăn tay, túi tiền cũng bình thường.
“Biết làm nhưng mà tay nghề không tốt, thêu thùa miễn cưỡng có thể nhìn. Nếu làm không tốt thì xin mụ mụ đừng trách.” Liên Nương còn tưởng rằng Hương Vân có việc may vá cần nàng hỗ trợ.
Nàng cả ngày nhàn đến hốt hoảng, cũng thật sự muốn làm chút việc gì đó để chính mình không quá miên man suy nghĩ. Nào biết Hương Vân lại cười nói: “Chuyện trong phủ làm sao dám để nương tử động thủ, chỉ là Vương gia thấy nương tử cả ngày buồn bã, sợ nương tử quá nhàm chán nên lệnh nô tỳ đưa chút kim chỉ vải dệt lại đây. Nếu nương tử không ngại thì làm chút quần áo trẻ con, tặng cho con gái bên ngoài cũng là một chút tấm lòng người mẹ.”
“A?” Liên Nương thật sự không nghĩ tới Duệ Vương lại phân phó như vậy, trong lòng cực kỳ vui mừng, mặt tươi cười xán lạn như cành hoa đào tươi đẹp tháng ba, “Thật sự sao?”
“Nô tỳ sao dám lừa gạt nương tử.” Hương Vân mỉm cười vỗ tay, hai nha hoàn liền tiến lên.
Mỗi người bưng một khay, trên đó là bộ y phục nhỏ. Hương Vân liên nói, đó là đồ mà con gái Liên Nương hiện đang mặc, bên phải là một ít dụng cụ và vật liệu để Liên Nương làm chút quần áo.
“Hiện giờ, thời tiết sắp lạnh, nương tử làm quần áo rộng hơn một chút so với những bộ này để làm thành áo kép, đến lúc đó đưa ra ngoài là vừa vặn.” Hương Vân cười, kiến nghị Liên Nương. Liên Nương rất là cao hứng, cực kỳ hưng phấn gật đầu: “Ta đã biết, đa tạ mụ mụ.”
Hương Vân cười lắc đầu: “Nếu không có Vương gia phân phó thì nô tỳ cũng không dám tự chủ trương. Nương tử muốn cảm ơn thì vẫn nên cảm ơn Vương gia.”
Liên Nương trong lòng vui sướиɠ, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.” Tiễn Hương Vân rời đi, Liên Nương vui mừng vuốt ve quần áo của con gái. Tuy rằng nàng biết quần áo này đã giặt qua, tất nhiên không còn mùi hương của con gái nhưng Liên Nương vẫn nhịn không được mà chôn mặt bên trong y phục, hút một hơi thật sâu tự như ngửi được hương vị của con gái.
Hốc mắt Liên Nương lập tức đỏ bừng.
Nàng rửa tay rửa mặt, hòa hoãn cảm xúc rồi mới đi nhìn vải dệt mà Duệ Vương đưa tới.
Một bên là vải cực kỳ mềm mại, sẽ không tổn thương da thịt yếu ớt của trẻ con, còn bên còn lại là những nguyên liệu lụa dệt hoa bên ngoài quần áo.
Lụa dệt hoa quý giá, có thể so với hoàng kim, ngay cả Lục gia cũng không phải chủ tử nào cũng có thể mặc.