Chương 14: Há mồm

Thấy nàng bất động không nói, Duệ Vương cười, cầm chén trà tử sa ma sát trên đầṳ ѵú nàng.

Dù là tử sa tinh tế cũng không thể so sánh với da thịt nữ tử, giờ phút này cọ xát cho đến khi Liên Nương hô hấp dồn dập, ấn đường hơi nhíu thì Duệ Vương mới lấy ra, cười khẽ thúc giục: “Bổn vương hôm nay hơi vội, ngươi ngoan một chút, nhé?”

Liên Nương lại liếc mắt nhìn Duệ Vương một cái, yên lặng cúi đầu.

Nàng biết chính mình không thắng nổi sự kiên trì của Duệ Vương nhưng lần nào cũng mong đợi Duệ Vương có thể buông tha nàng. Liên Nương biết như vậy là không tốt nhưng nếu không cầu xin như vậy thì Liên Nương lại cảm thấy chính mình dâʍ đãиɠ quá mức, không phải người tốt.

Nàng cũng cảm thấy chính mình như vậy là vô cùng buồn cười, nhưng mà làm vậy làm trong lòng nàng dễ chịu hơn một ít.

Nàng nhẹ nâng cánh tay ngó sen, nắm bộ ngực trắng nõn của mình, nhẹ nhàng bóp. Do đã bị người hút nên sữa không nhiều bằng lúc trước, phải hô hấp vài lần thì sữa mới chậm rãi chảy ra, nhỏ giọt trong chén trà tử sa, một hồi lâu mới lấp đầy chén trà.

Liên Nương hít một hơi, cho rằng tra tấn này đã kết thúc nhưng Duệ Vương lại cười khẽ, lại đổi một chén trà khác, đặt cạnh đầṳ ѵú bên kia, ý đồ không cần nói cũng biết.

Liên Nương dùng sức cắn môi, dưới ánh mắt nóng bỏng của Duệ Vương, lặp lại động tác lần nữa. Nàng cảm thấy ánh mắt kia của Duệ Vương biến thành môi lưỡi của hắn, vừa nóng vừa linh hoạt, bao lấy núʍ ѵú dâʍ ɭσạи không thôi làm nàng khó nhịn kẹp chặt hai chân.

Tiểu huyệt thật sự rất ngứa, nàng muốn cọ xát để ngăn chặn cơn ngứa này nhưng dưới ánh mắt Duệ Vương, nàng lại vô cùng ngượng ngùng, căn bản không dám cử động.

Duệ Vương mắt thấy Liên Nương ngoan ngoãn lấp đầy hai chén trà rồi sau đó sợ hãi ngẩng đầu, bộ dáng chờ chỉ thị tiếp theo của hắn thì đáy lòng hơi rung động. Đồ yếu ớt này sao lại có thể ngoan như vậy.

Khẽ cười một tiếng, Duệ Vương buông chén trà trong tay, ôm Liên Nương xuống bàn, vây trong lòng ngực mình, ngực dán sau lưng nàng, đôi tay từ dưới cánh tay xuyên qua, một bên niết hai núʍ ѵú của nàng, vừa véo vừa xoa. Nghe nàng thấp giọng thở dốc, một bên môi lưỡi hắn dán vào bên tai nàng, cười dò hỏi: “Hai chén sữa, Liên Nương muốn uống chén nào, bổn vương cho Liên Nương chọn trước được không?”

Lời này của hắn nghe vô cùng có phong độ mà động tác trên tay nửa giây cũng chưa dừng lại. Giờ phút này, Liên Nương mềm như bùn, hoàn toàn dựa vào hai tay đang chống đỡ của hắn mới không té xuống mặt đất. Nghe Duệ Vương hỏi chuyện, Liên Nương xấu hổ đến thật sự muốn trốn đi, “Không...”

“Không? Một chén cũng không cho bổn vương uống?” Duệ Vương thở dài, “Vốn tưởng rằng chỉ có miệng nhỏ phía dưới của Liên Nương thèm thuồng đến lợi hại mới chảy nước miếng, không ngờ miệng nhỏ phía trên cũng thèm như vậy, vậy mà một ly cũng không chịu chia sẻ với bổn vương.”

Bộ dáng người này trời quang trăng sáng như công tử thế giai nhưng trên thực tế lại cực kỳ hư hỏng, chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen, nhìn hắn cao hứng là biết. Liên Nương biết mình nói không lại hắn, nói không được, phản kháng cũng không được nên dứt khoát không hé răng.

Dù hắn muốn làm cái gì thì lát nữa tất nhiên sẽ buộc nàng thuận theo ý hắn.

Quả nhiên, chỉ nghe Duệ Vương nói: “Thôi thôi, nếu Liên Nương keo kiệt như vật, bổn vương cũng đến mức giành một ngụm sữa của ngươi. Nếu không thì Liên Nương cho bổn vương nếm thử hương vị cũng được.”

“Thành toàn bổn vương, cho bổn vương đút ngươi được không?”

Theo lời Duệ Vương, Liên Nương không thể khống chế nghĩ ra hình ảnh kia... sữa mà nàng tự vắt bị môi mỏng Duệ Vương ngậm lấy rồi dán vào môi nàng, tiếng vào trong miệng nàng, làm nàng không thể nuốt xuống toàn bộ sữa của chính mình.

Liên Nương đầu hơi trống rỗng, bản năng lắc đầu. Duệ Vương lại lần nữa thở dài: “Thế mà một chút hương vị cũng không cho bổn vương nếm sao? Thật đúng là đồ yếu đuối keo kiệt.”