Chương 18: Quá mạnh mẽ

Chương 18: Quá mạnh mẽ

Mạnh Kỳ Nhiên thì không phân biệt được.

Vì vậy trong mắt anh ta, dường như cô lúc nào cũng không vui.

Còn khi cô thật sự không vui, lời xin lỗi của anh ta cũng không bao giờ đúng chỗ.

Trần Thanh Vụ nhấp một ngụm nước lựu, nghĩ rằng, có vẻ đồ ngọt không thể chữa lành nỗi buồn của cô.

Mạnh Phất Uyên nhìn cô: “Cãi nhau với Mạnh Kỳ Nhiên à?"

"Không…" Trần Thanh Vụ lấy lại tinh thần: “Em và anh ấy hầu như không cãi nhau."

"Em không cần phải nhường nhịn Mạnh Kỳ Nhiên quá. Nó lớn hơn em, đáng lẽ nó phải nhường nhịn em nhiều hơn."

Trần Thanh Vụ luôn cảm thấy như Mạnh Phất Uyên hiểu thấu mọi chuyện, không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, nhưng nét mặt anh rất bình thản, không thể nhìn ra điều gì.

"Anh ấy chỉ lớn hơn em một tuần thôi mà…"

"Lớn hơn một phút cũng là lớn hơn."

Trần Thanh Vụ bị chọc cười, vì nhớ lại dường như dì Kỳ cũng từng nói câu này.

Nụ cười thoáng qua khiến người ta không thể không nhìn thêm lần nữa. Mạnh Phất Uyên cố gắng kiềm chế, quay mặt đi, nhấp một ngụm rượu để che giấu biểu cảm của mình.

Trần Thanh Vụ cầm đũa lên, gắp một miếng mì nếm thử, gương mặt sáng lên: “Ngon thật."

"Thế thì tốt."

Trần Thanh Vụ yên lặng ăn mì một lúc, Mạnh Phất Uyên mới lên tiếng, dường như chỉ hỏi bâng quơ: “Hình như Nguyên Tiêu em không về nhà."

"Ừ…" Trần Thanh Vụ nuốt thức ăn, đặt đũa lên miệng bát: “Em đang chuẩn bị cho triển lãm, thật sự quá bận."

Thấy Mạnh Phất Uyên gật đầu, không nói thêm gì, Trần Thanh Vụ lại cầm đũa lên.

Mạnh Phất Uyên vốn định hỏi thêm về tình hình gần đây của cô, nhưng anh biết cô luôn có một thói quen, nghĩ lại liền bỏ qua.

Người lớn thường nói "ăn không nói ngủ không nói", thực ra là để dọa trẻ con, họ lúc nào ăn cơm mà chẳng nói chuyện ầm ĩ.

Chỉ có Trần Thanh Vụ, người rất nghiêm túc, thực hiện điều đó một cách triệt để, mỗi lần đến lượt mình nói trong bữa ăn, cô nhất định sẽ dừng đũa, nói xong mới tiếp tục ăn.

Vì vậy, cô ăn rất chậm, thường là người cuối cùng rời bàn.

Mạnh Phất Uyên nhớ rất rõ điều này, vì hồi tiểu học Trần Thanh Vụ từng bị bố cô mắng, nói mọi người đều ăn xong rồi, chỉ chờ mình cô, tại sao một bát cơm mà ăn khó khăn quá vậy.

Anh vẫn nhớ lúc đó Trần Thanh Vụ đỏ mặt, vội vàng đút cơm vào miệng, đôi mắt cụp xuống rõ ràng ngấn lệ.

Nhưng cô bướng bỉnh, đến khi xuống bàn mới một mình chạy vào phòng tắm để khóc.

Anh cảm thấy người lớn hơi quá đáng với cô, vì vậy sau này mỗi khi hai nhà ăn chung, anh đều cố ý ăn chậm lại, không để Trần Thanh Vụ là người cuối cùng.

Bây giờ nếu trò chuyện với cô, cô nói vài câu lại phải dừng đũa, một bát mì nóng hổi sẽ bị để nguội mất.

Trần Thanh Vụ làm gì cũng nghiêm túc, ăn uống cũng vậy.

Mạnh Phất Uyên thỉnh thoảng liếc nhìn cô, cảm thấy thời gian trôi rất chậm, lại mong muốn nó chậm hơn một chút.

Thế nhưng mọi chuyện không như ý, điện thoại bất ngờ rung lên.

Anh nhìn một cái tên trên màn hình, liền nghe máy.

Cuộc điện thoại ngắn gọn, Mạnh Phất Uyên chỉ nói một câu: "Cậu xem trước đi, tôi sẽ đến ngay."

Trần Thanh Vụ dừng đũa: “Anh Uyên, anh có việc thì cứ đi trước, không cần đợi em, em ăn rất chậm…"

"Không sao. Không mất nhiều thời gian đâu." Thực ra trước khi gặp Trần Thanh Vụ, anh đã chuẩn bị đi rồi.

Trần Thanh Vụ rất ít khi can thiệp vào quyết định của Mạnh Phất Uyên, vì trong ấn tượng của cô anh chưa bao giờ khách sáo, nói một là một.

Mạnh Phất Uyên thấy Trần Thanh Vụ ăn nhanh hơn, cuối cùng vẫn nhắc nhở: "Ăn chậm một chút cũng không sao."

Trần Thanh Vụ gật đầu, nhưng động tác lại càng nhanh hơn.

Mạnh Phất Uyên thầm thở dài.

Cô không muốn làm phiền người khác, mà người như vậy thường tự làm khổ mình.

Ăn xong bữa khuya, Mạnh Phất Uyên gọi phục vụ tính tiền, khoác áo đứng dậy, hỏi Trần Thanh Vụ: "Vẫn ở khách sạn đêm qua à?"

"Ừ. Em lười dọn đồ chuyển phòng."

Mạnh Phất Uyên gọi một cuộc điện thoại, một lát sau, tài xế lái xe đến cửa tiệm.

Trên đường hai người ít nói chuyện, Mạnh Phất Uyên gần như liên tục nghe điện thoại, dường như là về lỗi thường xuyên của một mô hình thuật toán nào đó, chưa tìm ra nguyên nhân.

Xe đến cửa khách sạn, Trần Thanh Vụ thấy Mạnh Phất Uyên vẫn đang nói chuyện điện thoại, bèn mở cửa xe bên mình, chỉ vào cửa, nói không ra tiếng: Em tới nơi rồi, cảm ơn anh.

Mạnh Phất Uyên hơi ngừng, quay đầu nhìn cô: “Nghỉ ngơi sớm, mai gặp."

Về đến phòng, Trần Thanh Vụ rửa mặt, dùng máy tính xách tay xử lý một số công việc rồi chuẩn bị đi ngủ.

Trước khi ngủ cô lướt mạng xã hội, chưa lướt được nhiều thì ngón tay dừng lại.

Là một bức ảnh, Mạnh Kỳ Nhiên ngồi nghiêng, tay cầm ly rượu thủy tinh, người như ẩn trong ánh đèn lấp lánh, dường như chỉ vô tình xuất hiện trong khung hình.

Phía trước là một cô gái, làm động tác của biểu tượng nhạc rock, mặc áo ba lỗ và váy ngắn bằng da, tóc dài tết thành lọn nhỏ, hàng khuyên tai bạc trên vành tai.

Dòng chữ dưới ảnh là: "Đến muộn bỏ lỡ buổi diễn, chỉ có thể trực tiếp xin chữ ký của ca sĩ chính."

Là Chiêm Dĩ Ninh đăng bài.

Ngón tay của Trần Thanh Vụ dừng lại trên nút "thích" một lúc, nhưng cuối cùng cô vẫn không nhấn. Sau đó, cô bật chế độ máy bay trên điện thoại, tắt đèn và đi ngủ.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]