Chương 16: Người không vui phải uống chút ngọt
Trong ba người có một cô gái tóc đen dài thẳng, ăn mặc rất ngầu, cô ta bước đến Mạnh Kỳ Nhiên, mời: “Đến bàn chúng tôi ngồi chút nhé?”
“Xin lỗi, bạn tôi đều ở đây, không tiện qua đó.” Dù mặt anh có cười nhưng thái độ rất lạnh nhạt.
“Vậy khi nào xong bên này, tôi mời anh ăn khuya riêng.”
Lời mời đầy ẩn ý.
Mạnh Kỳ Nhiên thậm chí không nhấc mắt: “Tôi không có thói quen ăn khuya.”
Cô gái không cố gắng thêm.
Ba người chào xong rồi đi.
Mạnh Kỳ Nhiên nâng cốc uống một ngụm coca, nhìn về phía Trần Thanh Vụ.
Dường như cô đang suy nghĩ mông lung.
Mạnh Kỳ Nhiên đến gần, cười: “Lại giận dỗi à?”
Trần Thanh Vụ phản ứng lại: “Không mà.”
“Em nghe hết rồi mà, anh đâu có để ý cô ta.”
“Không... em thật sự không có.”
“Vậy tại sao không vui?”
Trần Thanh Vụ chớp mắt, cô có nên nói thật không, thật sự rất phân vân.
Mạnh Kỳ Nhiên nhìn cô, nụ cười rõ ràng đã có chút bất lực: “Vụ Vụ, em không nói, sao anh biết tại sao em không vui.”
Trần Thanh Vụ ngẩng lên, nhìn anh: “Hóa ra, em không làm gì, anh vẫn thấy phiền.”
Mạnh Kỳ Nhiên ngẩn ra: “Không phải, đó là anh nói bâng quơ với Vương Dục...”
“Đồng nghiệp vừa gọi cho em, cần gấp một tài liệu, em phải về khách sạn lấy máy tính gửi cho họ.” Trần Thanh Vụ rất bình tĩnh đứng lên.
Mạnh Kỳ Nhiên vội đứng lên theo, đưa tay kéo tay cô.
Trần Thanh Vụ rút tay lại, không để anh ta nắm.
Mọi người đã quay lại nhìn: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Trần Thanh Vụ nhanh chóng nói trước Mạnh Kỳ Nhiên, mỉm cười: “Công việc của em có chút việc, phải xin phép đi trước.”
Vương Dục nói: “Mới ngồi chút thôi mà, ngồi thêm tí nữa đi.”
“Thật sự rất gấp, xin lỗi.”
Mọi người nói không sao, công việc quan trọng hơn.
Trần Thanh Vụ gật đầu, đi ra ngoài.
Mạnh Kỳ Nhiên nói: “Các cậu uống trước, tôi tiễn cô ấy một chút.”
Trần Thanh Vụ bước nhanh, nhưng không thể thắng được Mạnh Kỳ Nhiên, vài bước anh ta đã đuổi kịp, nắm chặt cổ tay cô: “Trần Thanh Vụ!”
Trần Thanh Vụ dừng bước.
Mạnh Kỳ Nhiên cúi xuống nhìn cô, sau một hồi im lặng, anh ta cười, giọng nói như dỗ dành: “Anh nói sai rồi, anh xin lỗi được không.”
Anh ta rất cao, mỗi khi nói chuyện với cô, anh ta đều phải cúi xuống rất thấp. Trần Thanh Vụ chưa từng nói với anh ta, cô không thích anh ta cúi đầu vì cô chút nào.
Ánh đèn lung linh, nhưng không chạm được vào anh ta, khuôn mặt anh ta hiện rõ, nhìn cô dễ dàng làm cô mềm lòng.
“... Không sao. Đôi khi ngay cả em cũng thấy mình rất phiền.” Miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo, nhạy cảm cao độ. Cô và Mạnh Kỳ Nhiên mãi mãi không thể thực sự hòa hợp.
“Đó là anh chỉ nói bâng quơ, không có suy nghĩ. Anh không thấy em phiền. Nếu phải nói phiền, thì điều phiền duy nhất là anh thật sự không hiểu tại sao em không đồng ý cho chúng ta thay đổi mối quan hệ.”
Trần Thanh Vụ nhớ lại lần đầu tiên Mạnh Kỳ Nhiên tỏ tình với cô — không, có lẽ không thể gọi là tỏ tình.
Đó là khi họ học năm nhất đại học, cô không vui vì có một cô gái ôm chặt Mạnh Kỳ Nhiên, anh ta an ủi cô, bâng quơ nói, vậy chúng ta hẹn hò đi Vụ Vụ, như vậy sau này em sẽ có lý do chính đáng để không vui.
Khi đó nước mắt cô còn chưa khô, nghe thấy lời đề nghị không chính thức như vậy, cô chỉ thấy buồn thêm.
Sau đó, những "lời tỏ tình" của Mạnh Kỳ Nhiên cũng đều thờ ơ, giống như chúng chỉ là một cách để anh ta dỗ cô vui vẻ. Anh ta không biết rằng cô chưa chắc đã thực sự buồn đến như vậy. Càng không biết rằng thái độ không xem trọng mối quan hệ của hai người mới chính là nguyên nhân khiến cô thật sự không vui.
Chỉ là từ lần đó trở đi, cô không còn khóc vì những chuyện tương tự nữa, cũng dần không bận tâm về những mối quan hệ bạn bè ồn ào của anh ta. Cô hiểu anh ta quá rõ, bản chất có chút kiêu ngạo, thật ra không thèm chơi trò mập mờ với ai. Anh ta không thích bất kỳ cô gái nào khác. Chỉ là, có lẽ anh ta cũng không thích cô đến mức đó.
Trần Thanh Vụ thở ra một hơi, cười nhẹ nói: "… Em chỉ cảm thấy, nếu một cuộc tình có thể có hoặc không, thì thực sự không cần thiết phải có."
Giọng nói nhẹ nhàng, thật sự giống như làn sương mỏng manh lạnh lẽo. Đôi mắt trong trẻo của cô khiến Mạnh Kỳ Nhiên nghĩ đến dòng sông băng tan vào mùa xuân, lạnh mà thanh khiết.
Mạnh Kỳ Nhiên im lặng một lúc, chỉ cảm thấy bối rối: “Em nghĩ anh làm chưa đủ sao?"
"… Không phải." Trần Thanh Vụ thở dài trong lòng: “Vương Dục và họ vẫn đang đợi anh, anh nên trở lại với họ, mấy năm rồi mới có dịp tụ tập, cũng không dễ dàng gì."
Ngừng một chút, Mạnh Kỳ Nhiên mới hỏi: "Thế còn em?"
"Em sẽ gọi xe về khách sạn."
"Anh giúp em gọi xe."
"Không cần."
Mạnh Kỳ Nhiên mỉm cười bất lực, giọng nói đầy vẻ dịu dàng: "Vụ Vụ, em thật sự không để lại cho anh một lối thoát nào."
Họ hiếm khi cãi nhau, bởi vì bình thường đều như thế này. Mạnh Kỳ Nhiên luôn bao dung với sự "vô lý" của cô, dường như không có giới hạn, không giận dữ, không nói lời nặng nề, chỉ trêu chọc và dỗ dành cô. Có lẽ anh ta không biết thái độ đó cao ngạo đến mức nào.
Cô thở dài không nói, vẫn tìm một lối thoát cho anh ta: "Anh giúp em đặt món ăn khuya gửi đến khách sạn đi."
Mạnh Kỳ Nhiên dường như thở phào nhẹ nhõm: “Vậy em đặt xong gửi anh thanh toán."
Một trận tranh cãi như cơn mưa rào sắp đến, bỗng nhiên tắt lịm.
Mạnh Kỳ Nhiên tiễn cô ra cửa, đích thân gọi xe, trước khi đóng cửa xe lại, anh ta nói: "Chú ý an toàn, đến khách sạn thì nhắn tin cho anh."
Trần Thanh Vụ gật đầu, bỗng nghĩ đến điều gì: “Chờ đã, còn có thứ này cho anh."
Cô lấy từ túi xách ra một túi vải nhung, đưa cho Mạnh Kỳ Nhiên. Thứ này có vẻ nặng, không biết là gì, Mạnh Kỳ Nhiên cầm trong tay, nhìn theo xe cô rẽ một góc, biến mất khỏi tầm nhìn.
Anh quay lại vào trong, lên lại bàn ở tầng hai.
"Thanh Vụ về rồi à?" Vương Dục hỏi.
"Ừ." Mạnh Kỳ Nhiên đáp rồi ngồi xuống, mở túi vải nhung ra. Nhìn thấy bên trong, anh ta sững lại.
Một chiếc micro, được sơn màu xanh lam. Rõ ràng đã được sử dụng rất lâu, lớp sơn đã phai mờ.
Mạnh Kỳ Nhiên rõ hơn ai hết về xuất xứ của chiếc micro này — do ca sĩ chính của ban nhạc mà anh yêu thích nhất từng sử dụng. Ca sĩ đó mắc chứng rối loạn chán ăn, tuyên bố rời khỏi ngành, hai năm qua đã hoàn toàn mất tích. Không biết Trần Thanh Vụ đã làm thế nào để có được.
Cô gái trong nhóm ngồi bên cạnh tò mò hỏi: "Fan tặng anh món quà này à?"
Mạnh Kỳ Nhiên không trả lời, cẩn thận cất micro lại vào túi vải nhung.
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]