Chương 1: Tuyết mỏng cô độc

Chương 1: Tuyết mỏng cô độc

Năm chín tuổi, Trần Thanh Vụ bị bố mẹ ép đi chơi công viên rừng cùng Mạnh Phất Uyên và em trai anh, Mạnh Kỳ Nhiên.

Trần Thanh Vụ bắt được một con bướm, lúc rời đi lại phóng sanh. Trên đường đến bãi đỗ xe, Trần Thanh Vụ liên tục quay đầu nhìn lại. Trước khi lên xe, cô quay đầu lại lần cuối, trong hoàng hôn mỏng manh như cánh ve, buồn bã hỏi Mạnh Phất Uyên, anh Uyên, có phải thế giới của bướm không có mùa đông không.

Sau này, khi Trần Thanh Vụ hai mươi tuổi, anh trót phải lòng cô, lúc đó anh vô tình nhớ đến câu nói này.

Có phải thế giới của bướm không có mùa đông.

—— Lời tựa

Sắc trời u ám, mây đen kéo đến chồng chất.

Dự báo thời tiết cho biết buổi tối sẽ có tuyết, không biết có đúng hay không.

Trần Thanh Vụ bước lên bậc thang, đang muốn giơ tay gõ cửa, bỗng nhiên cửa đã mở ra.

Dì Kỳ thò người ra, vẻ mặt tươi cười: “Dì vừa nói hẳn là đã đến thì liền nghe thấy tiếng đỗ xe, cháu mau vào đi. Bên ngoài lạnh lắm đúng không Thanh Vụ?”

“Có chút ạ.” Trần Thanh Vụ mỉm cười.

Dì Kỳ thân thiết nắm tay cô: “Bảo sao tay lại lạnh thế này, cũng không mặc nhiều quần áo vào. Mau vào đây, để dì pha cho cháu chén trà nóng.” Nói xong dì dắt cô vào nhà.

Ngoài nhà Mạnh Kỳ Nhiên cao giọng: “...... Mẹ đừng đóng cửa, con còn chưa vào mà!”

Mạnh Kỳ Nhiên xách hành lý chạy ba chân bốn cẳng, dì Kỳ làm bộ muốn đóng cửa lại, anh ta nhanh chóng chen vào.

Dì Kỳ mỉm cười đập anh ta một cái: “Con bao nhiêu tuổi rồi, không thể chững chạc chút à.”

Vali kia dì Kỳ đưa cho bà vυ" trong nhà, rồi lập tức dẫn Trần Thanh Vụ đến phòng trà: “Đang chơi mạt chược, mà hôm nay dì xui quá, vừa hay để cháu đến chơi thay dì.”

“Cháu chơi không giỏi đâu ạ.”

“Không sao, cháu cứ chơi tùy tiện cho vui thôi. Dì phải đi xem lửa, Thanh Vụ, không phải cháu thích ăn cá dì làm nhất sao, dì đặc biệt nấu cá cho cháu đấy.”

“Cảm ơn dì ạ.”

Cũng không xem cô đã là người lớn hai mươi lăm tuổi, dì Kỳ vẫn giống như khi cô còn bé, đưa tay xoa nắn mặt của cô, giống như là cực kỳ thích dáng vẻ điềm tĩnh ngoan ngoãn này của cô.

Trong phòng trà phụ huynh hai nhà Trần Mạnh đều ở đây, ván bài ba thiếu một tạm dừng, mọi người vừa vặn uống chén trà nóng để giải lao, trong phòng thoang thoảng mùi thơm ngọt ngào của khói trà trộn lẫn với điểm tâm.

Nhà họ Trần và nhà họ Mạnh do đâu mà thân thiết, là do trong khoảng thời gian năm trước với năm sau việc làm ăn tạm nghỉ, hễ rảnh rỗi là hai nhà lại tụ tập với nhau để gϊếŧ thời gian.

Trong khoảnh khắc bước vào cửa, mọi người đồng loạt nhìn lại: “Thanh Vụ đã về rồi à.”

Mẹ Trần đưa tay, Trần Thanh Vụ đi tới bên cạnh bà.

Mẹ Trần nắm lấy tay của cô, đánh giá cô từ đầu đến chân: “Sao gầy đi nhiều thế con?”

“Năm trước nhiều việc, nên có chút bận.”

Chú Mạnh hỏi: “Thanh Vụ từ đâu về thế?”

Mẹ Trần nói tiếp: “Thành phố gốm sứ, cái chỗ rách nát ấy, còn chẳng có tàu điện ngầm hay sân bay để về thẳng, trở về một chuyến rất phiền toái.”

Bố Trần nói: “Theo bố thì con vẫn mau trở về đây làm việc gì đó đàng hoàng đi Thanh Vụ.”

Giọng Trần Thanh Vụ tuy nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu phản bác lại kiên định: “Làm gốm sứ sao lại không phải là chuyện đàng hoàng chứ.”

Chú Mạnh phụ họa: “Lão Trần, cái tư tưởng cổ hủ này của ông nên đổi mới đi, hiện tại chén trà đang bưng trên tay đều do Thanh Vụ tự mình làm đấy.”

Bố Trần nở nụ cười, nhìn về phía mẹ Trần: “Anh đã nói khi còn bé nên đem Thanh Vụ đến cho nhà họ Mạnh mà, nhìn lão Mạnh này cứ bao che khuyết điểm, không biết còn tương Thanh Vụ mới là con ruột của nhà họ Mạnh.”

Chú Mạnh cũng cười: “Tôi thật sự muốn đổi Kỳ Nhiên thành Thanh Vụ, nó suốt ngày không về nhà, chẳng làm chuyện chính sự gì.”

Mạnh Kỳ Nhiên làm bộ mặt vô tội: “Con vào cửa chưa nói một câu nào, mà cũng bị bố quở trách một trận rồi.”

Bảo mẫu ở bên cạnh rót trà cũng trêu ghẹo một tiếng: “Phân chia nhà họ Mạnh với nhà họ Trần làm gì chứ, cứ để Thanh Vụ và Kỳ Nhiên kết hôn sớm chút thì không phải là người một nhà rồi sao.”

Mọi người đều cười ha ha.

Mạnh Kỳ Nhiên cũng cười khẽ một tiếng, nhưng dáng vẻ không quan tâm lắm.

Trần Thanh Vụ liếc nhìn anh ta.

Cùng anh ấy lớn lên từ nhỏ , nên cô hiểu ý nghĩa của nụ cười này hơn ai hết, lúc anh ấy từ chối cho ý kiến, bình thường sẽ mang phản ứng này.

Theo lý thuyết thì cô sớm nên thản nhiên, nhưng rốt cuộc vẫn không thể xem nhẹ cảm giác như mất đi trọng lượng này được.

Ván bài mở lại, Trần Thanh Vụ thay dì Kỳ chơi.

Mạnh Kỳ Nhiên không có việc gì làm, ngồi bên cạnh cô sờ bài, vừa hỏi: “Anh con còn chưa về sao?”

Chú Mạnh nói: “Nó hẹn người bàn chuyện làm ăn, đêm nay chưa chắc đã về ăn cơm.”

“Làm ăn gì mà 28 tết còn phải bàn.”

“Thời đại hiện tại con tưởng dễ kiếm tiền chắc? Bố thấy con nên học hỏi cách làm việc của anh con đi.”

Mạnh Kỳ Nhiên cười nói: “Bố tưởng con đua xe kiếm tiền thưởng thì dễ dàng sao?”

Lúc này dì Kỳ bưng một đĩa điểm tâm ngọt đi vào, nói xen vào: “Đúng vậy, tiền mua mạng của con mà.”

“Thi đấu chính quy rất an toàn.”

Dì Kỳ đặt điểm tâm ngọt ở ghế bên cạnh Trần Thanh Vụ: “Thanh Vụ, con khuyên bảo nó đi, nói nó đừng đi tham gia mấy giải đấu xe mô tô gì đấy nữa.”

Mạnh Kỳ Nhiên nói: “Vụ Vụ, em phải khuyên mẹ anh mới phải, ngày nào cũng gửi đủ loại sự cố thi đấu cho anh xem, chuyện này ai chịu nổi.”

Trần Thanh Vụ chỉ mỉm cười, cũng không xen vào giữa họ.

Mạnh Kỳ Nhiên cầm điểm tâm đưa vào miệng, nhíu mày: “Sao mẹ không nói sớm là nhân sầu riêng.”

“Làm cho Vụ Vụ, ai bảo con tham ăn.” Dì Kỳ liếc mắt nhìn đống bài của Trần Thanh Vụ, nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô: “Con đánh tốt nhé.”

Chú Mạnh cười nói: “Đây là ý gì?”

Dì Kỳ nhướng mày: “Ý là bài của Thanh Vụ rất tốt, mọi người cứ chờ trả tiền đi.”

Dì Kỳ rời khỏi phòng trà đi vào phòng bếp một lát, khi trở về, ván này đã kết thúc.

“Thế nào? Thắng bao nhiêu?”

Trần Thanh Vụ vô cùng ngượng ngùng: “Thua ạ.”

“Ôi chao.” Dì Kỳ lấy làm tiếc.

Trần Thanh Vụ đứng dậy nhường chỗ ngồi: “Dì đánh đi, kỹ thuật đánh bài của cháu thật sự không tốt. Có lẽ ngồi máy bay lâu, đầu hơi đau, cháu ra ngoài hít thở không khí.”

Dì Kỳ ngồi xuống: “Mặc thêm quần áo vào, bên ngoài lạnh lắm.”

Mạnh Kỳ Nhiên bắt lấy cổ tay Trần Thanh Vụ: “Anh ra ngoài cùng em?”

“Không cần đâu, em đi dạo trong sân một chút thôi.”

Trần Thanh Vụ lấy áo bông trên giá treo mặc vào, đẩy cửa, một trận gió lạnh ập đến.

Trời đã tối, trong sân trước còn sáng đèn.

Đi xuống bậc thang, hình như có cái gì rơi lên mặt, có chút lạnh lẽo, giơ tay lên chỉ thấy vết nước đọng, ý thức được là tuyết đã bắt đầu rơi.

Cô đi đến chỗ khuất gió dưới tàng cây, sờ sờ túi áo bông.

Còn một điếu thuốc, nhưng bật lửa đã bị vứt khi lên máy bay.

Trần Thanh Vụ kéo khóa áo bông lên, hai tay nhét vào trong túi, đi ra cửa.

Không ngoại lệ, trong tiểu khu treo đèn l*иg màu đỏ, dọc đường đi trông rất ấm áp vui vẻ, tuyết càng rơi càng lớn, cô kéo mũ trùm đầu lên, bước chân nhanh hơn.

Vừa ra khỏi cổng tiểu khu, một chiếc SUV màu đen chạy tới.

Trần Thanh Vụ tránh sang một bên, ai ngờ chiếc xe kia chậm rãi dừng lại.

Cửa sổ xe hạ xuống, truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Thanh Vụ.”

Bởi vì cách tiếng gió, nên nghe có phần mờ mịt.

Trần Thanh Vụ giương mắt nhìn lại.

Người trong xe đeo một cặp kính gọng nhỏ, thần sắc bình thản, cực kỳ lạnh lùng.

Là anh trai của Mạnh Kỳ Nhiên, Mạnh Phất Uyên.

Trần Thanh Vụ vội vàng chào hỏi: “Anh Uyên.”

Mạnh Phất Uyên nhìn cô: “Đi đâu thế?”

“Đi ra ngoài mua chút đồ.”

“Cứ đi như thế?”

“Vâng.” Cửa hàng gần đây nhất cách đây một cây số, đi bộ cũng không xa lắm.

“Kỳ Nhiên đâu?”

“Ở nhà.”

“Lên xe, đưa em qua đó.”

Giọng điệu Mạnh Phất Uyên rất lạnh nhạt, không hề có ý thương thảo.

Trần Thanh Vụ liền theo lời đi tới mở cửa xe.

Trong khoảnh khắc cô tiến vào, bên trong xe tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt, nghiêng về hương lạnh, giống như nước suối xanh biếc đầu xuân còn chưa tan băng.

Mạnh Phất Uyên bình tĩnh kìm nén hơi thở, nhìn cô một cái rồi thu hồi ánh mắt: “Ra ngoài sao không mang theo ô.”

“Đi ra mới nhớ, lười trở về lấy.”

Mạnh Phất Uyên quay xe ngược về sau, quẹo một cái, một lần nữa lái vào làn xe.

“Muốn mua cái gì?” Mạnh Phất Uyên thuận miệng hỏi.

Trần Thanh Vụ thoáng do dự: “...... Đồ ăn vặt.”

Hút thuốc là thói quen xấu trong một năm nay, Kỳ Nhiên cũng không biết, trong nhà lại càng không biết. Nếu bọn họ biết, cô nhất định sẽ bị răn dạy một trận, nói không chừng bố Trần còn tự mình theo dõi việc cô cai thuốc.

Không phải bởi vì phản nghịch, đơn giản bởi vì có một ngày rạng sáng ngồi xổm chờ mở lò, chờ vừa buồn ngủ vừa mệt, thợ lò tiện tay đưa cho cô một điếu thuốc, cô liền tiện tay nhận lấy. Người thợ lại đưa bật lửa, cô cũng thuận tiện đốt lên. Bị sặc đến mức chỉ ho khan, nhưng thử thêm mấy ngụm, vô sự tự thông mà học được.

Sau đó thói quen này liền kéo dài, cũng không nghiện, thỉnh thoảng chỉ muốn giúp tiêu tan phiền muộn.

Vì không muốn gây phiền toái cho mình, Trần Thanh Vụ vẫn lựa chọn nói dối.

Hai phút sau, xe dừng lại trước cửa hàng tiện lợi.

Trần Thanh Vụ mở cửa, Mạnh Phất Uyên tắt máy, cũng mở cửa bên cạnh.

Sau khi xuống xe, Trần Thanh Vụ thấy Mạnh Phất Uyên mở cửa xe phía sau, rút ra một chiếc ô đen, chiếc ô tự động, lúc mở ra nhẹ nhàng vang lên tiếng “Phựt”.

Trong nháy mắt, chiếc ô kia được đưa tới bên tay cô.

Cô hơi ngẩn ra: “...... Không cần.”

Mạnh Phất Uyên không thu tay lại, vẻ mặt không chút đếm xỉa.

Trần Thanh Vụ tự cảm thấy đã làm anh tốn quá nhiều thời gian, liền nhận lấy ô.

Lúc này Mạnh Phất Uyên xoay người, cũng đi về phía cửa hàng tiện lợi.

Trần Thanh Vụ không hiểu, anh cũng muốn mua đồ?

Không nghĩ nhiều nữa, đi theo về phía trước.

Mạnh Phất Uyên không che dù, trên người có một chiếc áo khoác dài màu đen, thân hình tuấn tú, trong cơn tuyết nhỏ tựa như chim hạc thanh cao.

Đi hai ba bước, thật ra che dù rất dư thừa. Trần Thanh Vụ ở cửa thu ô lại, để vào trong khung ô.

Cửa tự động mở ra, cô đi theo sau Mạnh Phất Uyên tiến vào.

Trong tiệm không có khách hàng, chỉ có một nhân viên phục vụ.

Trần Thanh Vụ đi về phía kệ đồ ăn vặt, Mạnh Phất Uyên dừng một chút, đi về phía tủ đồ uống.

Khoảnh khắc mở cửa tủ, anh thoáng ngước mắt, ánh mắt lướt qua gò má Trần Thanh Vụ.

Lần trước gặp mặt còn là đoan ngọ, hơn nửa năm không gặp, chỉ cảm thấy cô gầy đi quá nhiều. Váy dài lông cừu màu đen, mặc cùng áo bông màu đen, làm nổi bật làn da tái nhợt đến không có chút máu, thoạt nhìn quả thực có chút mảnh khảnh. Giống như một món đồ sứ được đặt trên giá trưng bày, dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo.

Không biết cô chăm sóc bản thân như thế nào nữa.

Trần Thanh Vụ bình thường không có thói quen ăn đồ ăn vặt, đang lúc băn khoăn trước kệ hàng, chậm chạp không thể chọn, cuối cùng chỉ tùy tiện cầm hộp chocolate.

Phía trước rẽ vào một khúc cua, lúc đi đến quầy thu ngân, bước chân cô hơi dừng lại, nhìn thoáng qua đồ đạc trên kệ hàng, lại thu hồi ánh mắt.

Mạnh Phất Uyên tùy ý lấy một chai nước, cũng đi đến quầy thu ngân.

Vừa rồi Trần Thanh Vụ dừng chân, hắn dừng bước, cụp mắt nhìn lại.

Đó là một hộp bật lửa.

Đến quầy thu ngân, Mạnh Phất Uyên đứng lại sau lưng Trần Thanh Vụ, đưa chai nước cho nhân viên quét mã.

Trần Thanh Vụ nhanh chóng mở mã thanh toán, mỉm cười nói: “Đi cùng nhau.”

Hóa đơn quá nhỏ, Mạnh Phất Uyên không khách sáo với cô.

Hai người đi ra cửa hàng tiện lợi, trở lại trên xe.

Trần Thanh Vụ cài dây an toàn, nói tiếng cảm ơn Mạnh Phất Uyên, anh chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Trên đường về, hai người không nói chuyện với nhau.

Trần Thanh Vụ cũng không cảm thấy có gì lạ, từ trước đến nay Mạnh Phất Uyên luôn làm cho người ta có cảm giác cẩn thận mà không thể thân cận. Người không sợ trời không sợ đất như Mạnh Kỳ Nhiên, cũng phải sợ vị anh cả này vài phần.

Mạnh Phất Uyên học đại học ở Bắc Thành, sau đó lại ra nước ngoài bồi dưỡng. Mà chờ anh về nước, Trần Thanh Vụ lại rời nhà đi học.

Mấy năm nay đều có quỹ đạo cuộc sống riêng, liên lạc càng ngày càng ít, wechat cũng không nói chuyện riêng, chỉ thỉnh thoảng nhấn like.

Người như vậy, Trần Thanh Vụ ngay cả hàn huyên cũng không biết bắt đầu như thế nào.

Cũng may cô biết Mạnh Phất Uyên rất ghét xã giao không hiệu quả.

Điện thoại di động trong túi rung lên.

Trần Thanh Vụ lấy ra nhìn, là Mạnh Kỳ Nhiên gọi điện thoại tới.

Nghe máy, Mạnh Kỳ Nhiên hỏi cô đi đâu, sắp ăn cơm rồi.

Trần Thanh Vụ nói: “Ở cửa đυ.ng phải anh Uyên. Chúng em về ngay đây.”

Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Phất Uyên vẫn trầm mặc, lúc này mới hỏi một câu: “Kỳ Nhiên đến sân bay đón sao?”

Nhưng cũng không có đoạn sau.

Xe rất nhanh đã tới cửa chính.

Lùm cây và lá cây trong sân đã phủ một tầng tuyết mỏng manh, Trần Thanh Vụ đóng cửa xe, thấy cửa biệt thự mở ra, Mạnh Kỳ Nhiên đi ra.

“Tuyết rơi rồi?” Mạnh Kỳ Nhiên hỏi.

Mạnh Phất Uyên tắt máy, xuống xe đi ra ngoài nhìn thoáng qua, Trần Thanh Vụ đứng trước mặt Mạnh Kỳ Nhiên, Mạnh Kỳ Nhiên tự nhiên đưa tay, giúp cô phủi đi mấy phần tuyết rơi trên vai và mũ.

Họ rất thân thiết.

Mạnh Phất Uyên khẽ đóng cửa, Mạnh Kỳ Nhiên nhìn qua, mỉm cười chào hỏi: “Anh bàn xong việc làm ăn rồi sao?”

Mạnh Phất Uyên gật đầu.

Ba người cùng vào nhà, Mạnh Kỳ Nhiên và Trần Thanh Vụ đi trước.

Mạnh Kỳ Nhiên giống như đứa trẻ chơi trò xe lửa, khoác tay lên vai Trần Thanh Vụ, nhẹ nhàng đẩy cô đi đến nhà ăn.

Thức ăn đã lên bàn, phụ huynh hai nhà đang ngồi xuống.

Dì Kỳ rất vui mừng: “Không phải nói có bữa tiệc, hôm nay không về ăn cơm sao?”

“Đổi lại lần sau.” Mạnh Phất Uyên không giải thích nhiều. Anh kiềm chế không cho bản thân nhìn Trần Thanh Vụ, lên tiếng chào hỏi bố Trần và mẹ Trần, rồi nói: “Mọi người ăn trước đi, con thay đồ rồi ra.”

Anh mặc đồ vest quy chuẩn, rất là nghiêm chỉnh, không thích hợp với bữa tiệc gia đình.

Không bao lâu, Mạnh Phất Uyên tới, thay một chiếc áo len cổ tròn màu đen, cũng giống như thuận tiện rửa mặt, tóc trên trán dính chút bọt nước.

“Mau ngồi.” Dì Kỳ kéo ghế dựa bên cạnh ra, sau khi ngồi xuống, cười tủm tỉm đưa đồ ăn qua.

Hai nhà qua lại rất thân thiết, lễ nghi khách sáo đều lược bỏ.

Phụ huynh lo lắng hỏi thăm tình hình gần đây của mấy đứa trẻ.

Hiện giờ Mạnh Phất Uyên thường sống ở phía Đông Thành, Trần Thanh Vụ làm việc ở thành phố gốm sứ, mà Mạnh Kỳ Nhiên không có nơi định cư, không chỉ qua lại giữa phía Đông Thành, phía Nam Thành và thành phố gốm sứ, khắp cả nước đều có bóng dáng của anh ta.

Chú Mạnh cười hỏi: “Thanh Vụ vẫn làm việc ở chỗ Địch Tĩnh Đường sao?

Địch Tĩnh Đường là nghệ sĩ gốm sứ nổi tiếng, sau khi Trần Thanh Vụ lấy được bằng thạc sĩ chuyên ngành gốm sứ và thủy tinh của học viện nghệ thuật Hoàng gia, liền gửi sơ yếu lý lịch đến phòng làm việc của thầy Địch Tĩnh Đường, với xác suất 1% mà đã được lựa chọn.

“Trước mắt là vậy nhưng chuẩn bị năm sau sẽ từ chức.” Trần Thanh Vụ buông đũa xuống, thẳng thắn nói.

Mẹ Trần nói: “Không phải làm rất tốt sao? Từ chức rồi chuẩn bị đi đâu?”

Trần Thanh Vụ ở phòng làm việc của Địch Tĩnh Đường hai năm, kéo phôi, làm men, nung lò...... Các loại đồ sứ làm đi làm lại, bổ sung rất nhiều cho kinh nghiệm và kỹ thuật của cô.

Tích lũy nhiều, liền có xung động muốn thử làm đồ của mình.

“Muốn tự mình thành lập một phòng làm việc, nhưng trước mắt chỉ có ý tưởng ban đầu.” Trần Thanh Vụ nói.

Bố Trần có vài phần không vui: “Bố thấy ý nghĩ này của con có hơi hão huyền, phòng làm việc mở ở đâu, vốn khởi đầu từ đâu đến, sau khi khai trương thì đi đâu kéo khách?”

Tất nhiên đã suy nghĩ rồi.

Nhưng Trần Thanh Vụ không nói gì, cô không muốn tranh luận nhiều với bố.

Mạnh Kỳ Nhiên cười nói: “Cháu thấy tốt nhất Vụ Vụ nên nghỉ ngơi nửa năm, mệt đến gầy đi rồi.”

Mạnh Phất Uyên thấy Mạnh Kỳ Nhiên giơ tay nhẹ nhàng nhéo nhéo cánh tay Trần Thanh Vụ.

Dì Kỳ đồng ý nói: “Đúng vậy, con gái ngày ngày giao tiếp với bùn rất mệt, Thanh Vụ à, dù sao cháu cũng định từ chức, không bằng nghỉ việc trước về Nam Thành nghỉ ngơi một thời gian. Cháu không ở đây dì buồn chán muốn chết, ngay cả người đi dạo phố cũng tìm không thấy.”

Trần Thanh Vụ mỉm cười, giọng điệu vẫn rất nhẹ: “Không làm việc thì không có thu nhập đâu ạ, không biết mở phòng làm việc còn không phải bù biết bao nhiêu.”

Mạnh Kỳ Nhiên nói: “Không phải còn có anh sao?”

“Tiền anh thi đấu bằng cả tính mạng, em không dám tiêu.”

“Kiếm tiền không phải cho em tiêu sao, chính anh cũng không tiêu xài gì nhiều.”

“Năm sau anh lại tham gia thi đấu, chuẩn bị thiết bị cũng cần dùng tiền.”

“Có thể tìm nhà tài trợ, không tốn bao nhiêu tiền, thành tích lần trước của anh cũng tạm được, đã có người tìm anh bàn chuyện tài trợ rồi.”

Người lớn nghe hai người họ như tình nhân cãi vã, đều lộ ra nụ cười.

Chỉ trừ Mạnh Phất Uyên, anh cụp mắt uống nước, vẻ mặt bình thản, không hề gợn sóng.

Sau khi đề tài này kết thúc, bố Trần hỏi Mạnh Phất Uyên: “Bố nghe lão Mạnh nói, hôm nay con đi bàn hợp tác với nhà họ Lục, nói chuyện thế nào rồi Phất Uyên?”

Khi học nghiên cứu sinh Mạnh Phất Uyên đã thành lập một đội ngũ bốn người, làm về kinh doanh thiết kế robot y tế, sau khi về nước, thuận lý thành chương mà đăng ký công ty của mình.

Bế quan nghiên cứu phát triển hai năm, đội ngũ nòng cốt thiết kế cánh tay robot y tế đã thu được tài chính, lại vượt qua khó khăn nhận được tác quyền, chính thức đi vào sản xuất. Trải qua nhiều lần lặp đi lặp lại đổi mới, thành công nhập vào bệnh viện công, cũng hỗ trợ bác sĩ phẫu thuật hoàn thành một ca phẫu thuật lâm sàng cắt bỏ khối u.

Các sản phẩm hiện đang được phát triển, sẽ được tái cấu trúc thuật toán kỹ lưỡng và cập nhật phần cứng trên cơ sở cánh tay robot thế hệ đầu tiên.

SE Medical của nhà họ Lục chuyên nghiên cứu phát triển và chế tạo thiết bị y tế, lý lịch thâm hậu, có quan hệ hợp tác sâu sắc với vài bệnh viện hạng A ở Nam Thành, Mạnh Phất Uyên muốn kéo bọn họ cùng nhau thúc đẩy dự án mới.

Mạnh Phất Uyên nói: “Bước đầu đã đạt được ý định, SE khởi nghiệp từ máy móc truyền thống, tham gia vào ngành công nghiệp trí tuệ nhân tạo vô cùng cẩn thận, sau đó còn phải bàn bạc thêm.”

Lúc này Trần Thanh Vụ lên tiếng: “Anh nói SE, có phải là SE Medical không?”

Mạnh Phất Uyên nhìn về phía cô, gật đầu: “Đã tiếp xúc sao?”

Anh không ngờ Trần Thanh Vụ chăm chú nghe anh nói chuyện, nghề nghiệp anh làm thật sự rất khô khan, bình thường Mạnh Kỳ Nhiên nghe còn thấy chán muốn chết. Nhưng cũng không có gì, mỗi người đều có số mạng của riêng mình, Kỳ Nhiên từ nhỏ đã muốn làm thiếu gia nhàn tản.

Trần Thanh Vụ nói: “Nhóm nghiên cứu phát triển của họ đã liên lạc với thầy Địch Tĩnh Đường, nhờ thầy ấy giúp tạo ra một loại linh kiện gốm sứ, hình như được sử dụng làm vật liệu cách nhiệt trong thiết bị.”

Mạnh Phất Uyên nói: “SE có vật liệu phòng thí nghiệm hoàn thiện hơn, đó chắc là một vật liệu thuộc tính kiểm tra mà anh nhờ họ làm.”

“Trùng hợp vậy sao?” Trần Thanh Vụ hơi kinh ngạc.

Mạnh Phất Uyên “Ừ” một tiếng, vẻ mặt vẫn thanh đạm như cũ.

Mẹ Trần tiếp lời, cười hỏi Mạnh Kỳ Nhiên: “Gần đây Kỳ Nhiên bận rộn những gì?”

“Năm sau có cuộc thi, mùa xuân bắt đầu giải vô địch mô tô trạm thứ nhất.”

Mẹ Trần cười nói: “Nghe thì có vẻ Kỳ Nhiên của chúng ta tự do nhất.”

Dì Kỳ không cho là đúng: “Tự do cái gì, chính có làm bậy làm bạ. Đã hai mươi lăm tuổi, mà không hề sốt ruột, anh trai con ở tuổi con cũng đã chuẩn bị tự mình gây dựng sự nghiệp rồi.”

Mạnh Kỳ Nhiên nhướng mày: “Cũng không biết là ai, trước đó bảo con giữ lại mấy tấm vé hàng đầu.”

“Mẹ muốn đến đó là để quan sát con, kẻo con lại không có chừng mực.” Dì Kỳ cười nói: “Con thì không sốt ruột, nhưng cũng không lo cho Thanh Vụ à.”

Chú Mạnh cũng gật đầu: “Kỳ Nhiên, con phải tự có tính toán đi.”

Mạnh Kỳ Nhiên lớn hơn Trần Thanh Vụ một tuần, hai người lần lượt sinh ra ở cùng một bệnh viện.

Hai nhà Trần Mạnh vốn có quan hệ thân thiết, hai đứa nhỏ dường như dựa theo tiêu chuẩn “Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư” này mà một đường lớn lên.

Từ mẫu giáo đến trung học, hai người đều học cùng một trường. Thành tích trung học của Mạnh Kỳ Nhiên vẫn luôn bình thường. Vì cùng Trần Thanh Vụ đến Bắc Thành học đại học, cấp ba chật vật cả năm, thi vào một trường đại học ở Bắc Thành.

Trần Thanh Vụ tốt nghiệp khoa chính quy rồi đi Anh du học, Mạnh Kỳ Nhiên cũng xin vào một trường đại học cùng thành phố.

Xa xứ, trong nhà không có người chăm sóc, năm học nghiên cứu sinh đó, chỉ có hai người sống nương tựa lẫn nhau ở London.

Trong mắt phụ huynh hai nhà Trần Mạnh, Trần Thanh Vụ và Mạnh Kỳ Nhiên là một đôi ván đã đóng thuyền, thậm chí Trung thu năm nay, bố mẹ còn nửa đùa nửa thân nói, nói có phải nên bắt đầu chuẩn bị phòng cưới và lễ hỏi hay không.

Mạnh Kỳ Nhiên cười cười, lựa chọn kéo Mạnh Phất Uyên xuống nước: “Anh con năm nay ba mươi mốt, anh ấy cũng không vội, con gấp cái gì chứ.”

Trần Thanh Vụ hơi giương mắt nhìn Mạnh Kỳ Nhiên.

Quả nhiên, lại là nụ cười từ chối cho ý kiến này.

Mạnh Kỳ Nhiên trời sinh là tiêu điểm của đám người, đi tới chỗ nào cũng khiến người ta yêu thích.

Chỉ có Trần Thanh Vụ biết, trong lòng anh ấy thật ra có chút lạnh lùng, hầu hết đều thờ ơ với mọi chuyện, chẳng qua mọi người thường chỉ chú ý tới nhiệt liệt của anh ấy, mà xem nhẹ đi sự lạnh lùng.

Trần Thanh Vụ vốn không thèm ăn, giờ phút này khẩu vị lại càng mất hết.

Ánh mắt Mạnh Phất Uyên nhẹ nhàng dừng lại trên mặt Trần Thanh Vụ, thấy cô đột nhiên ảm đạm.

Anh trả lời Mạnh Kỳ Nhiên một câu: “Em cứ lo cho mình trước đi.” Giọng điệu cùng hai chữ ôn hòa không hề dính dáng.

Mắt thấy Mạnh Kỳ Nhiên kinh ngạc, dì Kỳ cười nói: “Con cứ muốn lao đầu vào chỗ chết, chúng ta còn không dám quản chuyện riêng của anh con.”

Chủ đề này tạm thời kết thúc.

Trần Thanh Vụ thật sự ăn không vô, nhưng nhìn chung quanh một vòng, người lớn vừa ăn vừa trò chuyện, dường như vẫn còn hứng thú.

Cô đành phải giơ đũa, tùy ý gắp một đũa rau xanh bỏ vào trong bát.

Đang từng chút từng chút gạt miếng rau xanh ra, để tỏ vẻ mình cũng có việc làm, chợt thấy Mạnh Phất Uyên ở phía đối diện đặt đũa xuống.

Mạnh Phất Uyên nói: “Con còn có cuộc họp qua điện thoại, xin phép đi trước, chú dì cứ ăn từ từ.”

Bố Trần vội nói: “Không sao, chúng ta cũng sắp ăn xong rồi.”

Mạnh Phất Uyên xuống bàn chưa quá mười phút, Trần Thanh Vụ cho rằng bữa tiệc vốn còn kéo dài ít nhất nửa giờ, cứ như vậy đã kết thúc.

Bảo mẫu lại đây dọn bàn ăn, người lớn thì lại đến phòng trà đánh bài.

Dì Kỳ muốn chỉ bảo mẫu dọn dẹp phòng bếp, nên nói Trần Thanh Vụ và Mạnh Kỳ Nhiên chơi hộ.

Trần Thanh Vụ không có hứng thú, để Mạnh Kỳ Nhiên đánh.

Cô ngồi ở một bên bóc mấy miếng bưởi, đưa tới tay Mạnh Kỳ Nhiên, Mạnh Kỳ Nhiên nói trên tay không rảnh, nghiêng đầu, bảo cô trực tiếp đút cho anh ta.

Mẹ Trần “ôi” một tiếng.

“Hai đứa còn rải cơm chó ngay trước mặt mọi người nữa.” Chú Mạnh dùng từ ngữ mạng của người trẻ tuổi, sờ lá bài, lại nói đùa: “Lão Trần, lát báo cho tôi biết, sính lễ nhà ông dự tính là bao nhiêu.”

Mẹ Trần cười: “Bát tự còn chưa xem đâu.”

Chú Mạnh nhìn về phía Mạnh Kỳ Nhiên, cười nói: “Còn chưa xem sao?”

Mạnh Kỳ Nhiên hơi nhíu mày: “Cái này phải hỏi Vụ Vụ, cô ấy nói có là có, nói không có là không có.”

Vẫn như vậy, giọng điệu vẫn có phần thờ ơ.

Chú Mạnh cười hỏi Trần Thanh Vụ: “Thanh Vụ, thế nào vậy cháu?”

Trần Thanh Vụ buông quả bưởi trong tay xuống, mỉm cười nói: “Cháu đi xem dì có cần giúp gì không.”

“A, chuyển chủ đề cứng ngắt quá.” Chú Mạnh chế nhạo, coi như cô ngượng ngùng.

Trần Thanh Vụ chỉ cười cười, đi thẳng vào phòng khách.

Cô không vào bếp, đẩy cửa ra sân sau.

Biệt thự có hai phòng sách, một căn ở lầu ba chuyên dùng cho Mạnh Phất Uyên.

Mạnh Phất Uyên ở bên trong xem tài liệu, tùy ý gϊếŧ thời gian, rồi định xuống lầu.

Đứng dậy đi tới bên cửa sổ, chuẩn bị đóng cửa sổ vừa mới mở ra cho thoáng, sợ buổi tối tuyết rơi lớn, bay vào làm ướt sàn nhà.

Bàn tay đặt lên cánh cửa sổ thủy tinh, lơ đãng liếc ra ngoài một cái, nhất thời dừng lại.

Dưới cửa sổ đối diện sân sau, diện tích sân sau không lớn, dì Kỳ đã tỉ mỉ thu dọn, có hoa cỏ thấp thoáng, bàn ghế lộn xộn. Nếu thời tiết tốt, là một nơi uống trà rất tuyệt.

Dưới tán cây ô liu cao tầm một người có để ghế mây, Trần Thanh Vụ đang ngồi ở phía trên.

Trong bóng tối, bóng dáng ấy có phần hiu quạnh, không nhúc nhích, tùy ý để tuyết rơi đầy vai.

Anh nhìn một lúc, đóng cửa sổ lại.

Nghe thấy tiếng sột soạt, Trần Thanh Vụ bỗng dưng ngẩng đầu.

Có người đẩy lá bồ quỳ ra, đưa lưng về phía ánh sáng ấm áp trong phòng, đi tới.

Là Mạnh Phất Uyên.

Trần Thanh Vụ lập tức đứng lên.

Mạnh Phất Uyên đi tới trước mặt cô, ánh mắt dừng ở trên mặt cô, lại dường như không có bất cứ ý định gì.

Cô vừa muốn hỏi có phải tìm cô có chuyện gì hay không thì anh nói: “Cầm đi.”

Cô theo bản năng nâng một bàn tay lên, có cái gì nhẹ nhàng ném ở trong tay cô.

Cô chăm chú nhìn, nhất thời sửng sốt.

Đó là một cái bật lửa.

Còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Phất Uyên đã thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.

Ngón tay Trần Thanh Vụ khép lại.

Chất bạc, còn chút hơi ấm mỏng manh sót lại.

Nếu nhớ không lầm, cái bật lửa này đã theo Mạnh Phất Uyên nhiều năm.

Mà điều cô kinh ngạc chính là tại sao Mạnh Phất Uyên lại biết, giờ phút này cô cần gấp một cái bật lửa.