Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vũ Ly Của Ngày Mưa

Chương 8: Ghê tởm

« Chương TrướcChương Tiếp »
9.

Có lẽ tôi che giấu cảm xúc quá giỏi, giỏi đến mức mà ai cũng ngỡ rằng tôi đã quên em đi, bắt đầu theo đuổi cuộc sống mới của mình. Đâu ai biết rằng hằng ngày tôi sống trong suy nghĩ về em, sống trong căn nhà từng có hơi thở của em, làm những việc em thích, ăn những món mà em từng nấu.

Những người mà em từng xem là bạn mời tôi đến một buổi hộp đêm. Tôi nể mặt em nên mới tới chứ không phải gì đâu. Nhưng đám người này đúng là lũ phiền hà, chúng cứ gọi liên tục, tôi đành đến đó ngồi một tí rồi đi về.

Tôi gặp lại Dương Oản, một "em" khác. Một thiếu gia như em, một người theo đuổi tôi như em, một kẻ ngạo mạn như em. Nhưng tôi nhìn thấy rõ sự khác biệt giữa em và cậu ta. Cậu ta chỉ biết giả vờ trước mặt tôi, không như em, có cái gì là biểu hiện rõ trên mặt hết.

Đám người Dương Oản trước kia rất khinh thường tôi, tất nhiên rồi, tôi cũng khinh thường họ lắm, đặc biệt là Dương Oản.

Tôi từng rất nghèo, nhưng vào những năm cuối đại học, tôi bất ngờ được một giáo sư xem trọng và tham gia vào một dự án lớn. Tôi bắt đầu từng bước lập nghiệp, đó cũng là lúc đám người Dương Oản quay ba trăm sáu mươi độ ra nịnh nọt tôi. Dương Oản từ một tên cầm đầu thành người theo đuổi tôi. Tôi không hiểu cái đầu của cậu ta nghĩ gì nữa, nhưng tôi cũng không quan tâm, cậu ta muốn thế nào thì tùy.

Nhưng tên này cứ tỏ ra như kiểu thân quen với tôi, cứ cạ vào người tôi rồi nói bằng giọng ngọt như đường, "anh Bách". Tôi biết cậu ta làm vậy là cố ra oai với em, tôi cũng nhiều lần bắt gặp ánh mắt không cam lòng với em. Tôi lúc đó đã làm gì nhỉ? À, phớt lờ em.

10.

Không khí xung quanh vẫn nhộn nhịp, đột nhiên có một tên hỏi tôi vì sao không dẫn em đến. Sau đó bọn chúng cười nhạo em, tôi ứa gan vô cùng, nhưng khuôn mặt vốn lạnh như băng của tôi lại không chưng ra biểu cảm gì.

Khá khen cho Dương Oản, cậu ta biết tôi không thoải mái nên làm dịu tình hình đi, nhưng tôi nghĩ cậu ta không cần phải nũng nịu thế đâu. Cậu ta bảo rằng:

"Mọi người lâu rồi không gặp nhau, đùa có hơn quá trớn, anh Bách đừng để ý."

Tôi không nghĩ đó là một lí do hay để bọn chúng có quyền xúc phạm em. Tôi cũng không giấu diếm về cái chết của em, tôi kiềm chế lại cơn sóng trong lòng mình mà nói về việc em đã chết.

Quả nhiên mặt bọn chúng trắng bệch như kiểu chúng mới thật sự là kẻ đã gϊếŧ em vậy. Bầu không khí dần trở nên căng thẳng, đây mới chính là thứ tôi muốn, vẻ mặt lúng túng của bọn chúng.

Chúng bắt đầu an ủi tôi. Không tác dụng đâu, đã bao lần tôi đã tự an ủi chính mình không thành công rồi, tôi vẫn cứ nghĩ về em thế thôi.

Bỗng nhiên có một tên đứng lên bảo rằng nếu em chết đi rồi, tôi có thể cưới Dương Oản. Tôi chả nhớ cảm giác lúc đó của mình ra sao, như cơn sóng thần muốn càn quét tất cả. Dưới cái nhìn chăm chú của Dương Oản, tôi đứng lên rồi dõng dạc tuyên bố:

"Tôi đang là một người goá vợ và sẽ như thế cho đến cuối đời. Tôi xin nói thẳng tôi không hề có ý định sẽ cưới thêm bất kì ai vì hôn nhân đối với tôi chỉ đến một lần, không có lần thứ hai."

Đó là ý định của tôi, kể từ lúc em mất, và mãi mãi về sau.

11.

Thì ra sự thờ ơ và vô cảm của tôi đã đẩy em đến bước đường cùng.

Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi nhận ra tôi đã từng bỏ rơi em thế nào. Tôi để mặc bọn người Dương Oản trào phúng em, và giờ đây tôi lại đứng lên vì em. Mâu thuẫn làm sao.

Tôi không thích những người lừa dối, nhưng em lại là một trong số những người đó. Nếu không có việc ấy xảy ra, có thể chúng ta vẫn là bạn. Nhưng em lại hạ thuốc tôi, ta có một đêm, rồi em lại bắt ép tôi lấy em.

Tôi đã tức giận biết bao nhiêu, những việc em làm trong suốt thời gian qua làm tôi dần có thiện cảm lại với em, nhưng em lại chốt hạ tôi bằng cách tàn nhẫn nhất.

Bộ dạng nhếch nhác trong ngày mưa hôm ấy của em làm tôi vừa thấy hả dạ, lại vừa thấy thương xót. Em làm tất cả vì tình yêu, nhưng em lại không nhận được thứ mà em mong muốn. Nhiều lúc tôi tự hỏi rằng, em đã cảm thấy hối hận chưa?

Tôi khinh thường tình yêu rẻ mạt của em, nhưng dần tôi lại hâm mộ nó. Tuổi thơ của tôi là một chuỗi bất hạnh vô biên bởi một gia đình không trọn vẹn, tôi đã từng tưởng tượng rằng nếu cha mẹ tôi cũng yêu nhau nhiều như cách em yêu tôi thì có lẽ cuộc đời của tôi và cả em sẽ không đến bước đường này.

Hiệu ứng cánh bướm thật đáng sợ, chỉ cần một tác động nhẹ cũng đủ gây ra một cơn bão lớn. Và chính là cơn bão đã cuốn tôi vào vòng xoáy của số phận ấy.
« Chương TrướcChương Tiếp »