6.
Căn nhà được sạch sẽ thì trời cũng đã sáng. Mặt anh lộ ra một chút mệt mỏi, anh thay quần áo và nhanh chóng đến công ty làm.
Hôm nay anh làm việc rất nhiều, tôi ngán ngẩm nhìn anh rồi nhìn vào số liệu trên những tờ giấy.
"Chán thật! Chả hiểu gì hết."
Tôi có hơi bực bội vì mình chẳng thể đi đâu, chỉ có thể kè kè sát bên cạnh anh. Thì ra cuộc sống hàng ngày của anh vô vị không khác tôi là bao, ngay cả trước và sau khi tôi chết cũng vậy.
Trong giờ nghỉ trưa, anh yêu cầu thư ký của mình chuyển lại hết đồ đạc về căn nhà cũ. Ngay lúc này tôi mới biết hoá ra không phải anh bận việc không về nhà, mà là anh đã sống ở một căn nhà khác nơi tôi không có trong tầm mắt của anh. Nỗi uất ức và tuổi nhục như trào dâng, tôi tức giận đấm đá túi bụi vào anh nhưng không gây ra được một tí sát thương nào. Anh như cảm nhận được gì đó mà quay lại nhìn về hướng tôi, tôi vì giật mình mà dừng lại.
Tôi nhận ra tôi đang dần lấy lại được cảm xúc của mình.
Tôi đã tức giận, buồn bã, vui vẻ và nguồn cơn của những thứ cảm xúc đó đều từ anh.
Tôi dần làm quen dần với việc bên cạnh anh mỗi ngày, cũng dần quen với cuộc sống tẻ nhạt không sắc màu của anh.
Phải nói anh là một người đàn ông rất tốt, anh không nɠɵạı ŧìиɧ và bề ngoài ưa nhìn. Có lẽ vì những điều đó mà tôi đã mê anh như điếu đổ, bất chấp tất cả để đến bên cạnh anh.
Ngày ngày tôi cùng anh làm việc, cùng anh đi gặp đối tác, cùng anh ăn, cùng anh xem phim. Những thứ tôi không thể làm được lúc còn sống, giờ đây tôi lại từ từ tận hưởng nó từng chút một.
7.
Nhân viên tang lễ đã làm xong theo yêu cầu của anh, hỏa táng xác tôi và rải tro cốt xuống biển. Họ còn rất chu đáo mà báo địa điểm tro cốt tôi đã được rải, trùng hợp thay đó lại là vùng biển phía Bắc thành phố, cũng là nơi tôi lần đầu gặp anh và rơi vào lưới tình.
Tôi nghe lén từ trong điện thoại của anh rồi mỉa mai cười.
"Báo cho anh ấy để làm gì chứ? Anh ấy sẽ đến gặp tôi chắc?"
Đúng như dự đoán của tôi, sau khi nghe được địa điểm, anh liền cúp máy mà chuyên tâm làm việc. Tôi chỉ đành mắng anh vô cảm rồi tiếp tục chán nản dõi theo anh.
8.
Hai tháng cứ thế trôi qua trong buồn chán.
Đối với anh hai tháng là cả bao nhiêu câu chuyện nhưng đối với một hồn ma như tôi, hai tháng chỉ là giọt nước giữa đại dương mênh mông.
Chồng tôi đã gặp rất nhiều người và kết giao, thậm chí còn kí được các hợp đồng làm ăn lớn. Tôi không khỏi vui mừng và cảm thán anh, cũng như cảm thán bản thân mình đã cưới được một người tài giỏi đến mức này.
Anh hay thường xuyên về nhà hơn, không qua đêm bên ngoài lần nào. Anh bắt đầu nấu ăn, bắt đầu trồng hoa, sống một cuộc sống độc thân của người trưởng thành. Tôi nhìn anh mà thắc mắc.
"Anh có những sở thích này từ bao giờ?"
Nhưng rồi tôi lại nhận ra những năm nay số lần tôi và anh gặp nhau còn ít hơn số ngón tay trên bàn tay của tôi. Tôi không hiểu gì về anh và có lẽ anh cũng chả biết gì về tôi. Những món anh tôi nấu cho anh đều dựa trên khẩu vị của tôi và tôi đã nghĩ anh sẽ thích nó, nhưng trên thực tế anh chưa bao giờ nếm thử đồ tôi nấu.
9.
Hôm nay chồng tôi có một bữa tiệc nhỏ tại hộp đêm.
Đây là một trong số ít lần anh đến nơi này bởi anh không thích những nơi ồn ào và đông đúc.
Trên người anh vẫn là bộ vest đi làm, nhìn anh chẳng có tí hào hứng nào khi đến đây.
Bạn bè của anh đã ngồi chờ sẵn tại đó và bắt đầu uống thả ga. Khi thấy anh đến thì họ nháo nhào mờ chào và đẩy anh ngồi bên cạnh một cậu thanh niên trẻ.
Tôi biết cậu ta, là Dương Oản, một trong những tình địch của tôi.
Sau khi tôi cùng anh kết hôn, cậu ta liên tục gửi cho tôi những bức ảnh anh cùng cậu ta tay trong tay những đêm anh không về nhà. Những lúc ấy tôi tức giận và buồn bã đến mức khóc sưng cả hai con mắt. Giờ đây tôi chả còn hứng mà khóc vì anh nữa.
"Cậu Trương đâu? Hôm nay cậu ấy không đến cùng anh à?"
Cậu ta chủ động bắt chuyện với giọng điệu ngọt xớt tôi nghe mà nổi cả da gà.
Bố mày đây này, hỏi đâu cho xa.
Những người xung quanh bắt đầu cười đùa tiếp lời cậu ta.
"Ấy! Phải gọi là Vũ Ly thôi chứ Dương thiếu. Người ta đã không còn là con trai của nhà họ Trương nữa rồi! Haha!"
Họ cười phá lên, Dương Oản thấy thế cũng cười theo. Riêng chỉ có chồng tôi là mặt lạnh băng không lộ ý cười, thậm chí trong đôi mắt còn có chút sát ý.
Cậu ta thấy anh như thế nên cũng ngừng rồi làm vẻ mặt nũng nịu để làm dịu tình hình, cậu ta bảo mọi người không cố ý, lâu lâu gặp nhau có hơi quá trớn một xíu mong anh thông cảm.
Anh nâng ly rượu trên bàn lên rồi uống, sau đó nói hai chữ khiến cả hồn ma như tôi lẫn những người ở đó ngây cả người.
"Chết rồi."
Đó là những gì anh ấy nói.
Một người bạn tò mò hỏi anh đang nói ai, anh không ngần ngại trả lời tôi đã chết rồi, được hơn hai tháng nay.
Tôi hơi bất ngờ nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhìn những người xung quanh, đặc biệt là Dương Oản, chỉ thấy cậu ta nâng khoé môi trong có vẻ như cười thầm. Tôi nghi ngờ nhìn cậu ta, cậu ta liền oà khóc lên khóc thương cho tôi.
Buồn nôn thật.
Một vài người xung quanh cũng bắt đầu an ủi anh cho đến khi một giọng nói vang lên.
"Nếu tên đó chết rồi thì không phải Dương Oản và Bách tổng có thể đường đường chính chính bên nhau rồi à?"
Một khoảng tĩnh lặng, nói thật ngay cả tôi cũng cảm thấy cạn lời.
Dương Oản lúc đầu có hơi hoảng sợ, nhưng rồi cậu ta quan sát biểu tình của chồng tôi thấy anh không có phản ứng thì mới đỏ mặt ngại ngùng đáp.
"Cậu cứ nói quá. Anh Bách sẽ ngại mất."
Chết tiệt chết tiệt! Tức quá!
Bách Đồ Hi! Anh cưới ai cũng được nhưng riêng tên này thì không!
Tôi tức giận đấm túi bụi vào Dương Oản, đương nhiên nó chả gây ra tí sát thương vật lí nào lên cậu ta.
Chồng tôi cau mày lại, dõng dạc tuyên bố:
"Tôi đang là một người goá vợ và sẽ như thế cho đến cuối đời. Tôi xin nói thẳng tôi không hề có ý định sẽ cưới thêm bất kì ai vì hôn nhân đối với tôi chỉ đến một lần, không có lần thứ hai."
Nói rồi anh đứng dậy rời đi, tôi vì thế mà cũng bị kéo đi theo anh trong trạng thái ngơ ngác vì những gì anh vừa nói.
Những người ở lại không khá hơn là bao, đặc biệt là Dương Oản.