1.
Tôi tên Vũ Ly, trước là Trương Vũ Ly.
Tôi được phát hiện bị sát hại đã là chuyện của ba tuần sau. Lúc ấy tôi đang chán nản ngồi trên bàn nhìn anh làm việc.
Sau khi nhận được tin báo từ phía cảnh sát, tôi cẩn thận quan sát biểu tình của anh. Đôi mắt anh có hơi dao động nhưng rồi cũng hồi phục lại vẻ lạnh lùng trước đó, anh không hề lộ ra biểu tình đau buồn nào cho tôi cả.
Tôi không thấy tức giận gì, đơn giản vì tôi hiểu anh, tôi biết rằng anh sẽ không dành giọt nước mắt nào cho tôi cả.
Anh mệt mỏi xoa mày của mình rồi lẩm bẩm gì đó, tôi tò mò nên có ghé tai lại mà nghe lén.
"Chết tiệt."
Đó là những gì mà anh đã nhẩm đi nhẩm lại nãy giờ.
Rồi anh đứng phắt dậy, nhanh chóng lấy áo khoác vô người rồi rời khỏi phòng làm việc. Tôi ngơ người tại đó rồi bị chiếc dây xích vô hình nối liền với anh kéo đi cùng.
2.
Tại nhà xác, các nhân viên tóm tắt lại kết quả khám nghiệm của mình nhưng anh chẳng mảy may quan tâm lắm, chỉ nhìn chằm chằm vô cái xác ghê rợn không đầu của tôi.
Nói thật giờ đã là ma mà tôi cũng thấy mình đang nằm trên kia xấu xí biết bao. Bọn bắt cóc vì để phi tang chứng cứ đã phanh thây tôi ra thành nhiều mảnh rồi chôn khắp nơi trong khu rừng. Khó khăn lắm các viên cảnh sát với tìm thấy gần như các bộ phận cơ thể tôi, riêng chỉ cái đầu của tôi là còn thất lạc.
Ác thật đấy, rốt cuộc tôi đã đắc tội với ai thế này?
Anh kí giấy khai tử cho tôi xong rồi rời đi, chỉ nhờ các nhân viên hỏa táng rồi rải tro cốt tôi xuống biển. Có lẽ vì anh vô tình nhớ được trước kia tôi từng nói bản thân mình rất thích biển nên anh đã hoàn thành giúp tâm nguyện của tôi.
Nghĩ đến đây tôi giả bộ cảm động, nói chung là tán thành cách "chia tay" nhanh gọn của anh. Tôi mừng bởi mình sẽ không phải nằm trong chiếc hũ lạnh lẽo nào đó được đặt trong nhà của anh, ngày ngày đều nhìn ra cửa chờ anh về.
3.
Chỉ khi yêu tôi mới chấp nhận hi sinh nhiều đến thế. Chấp nhận cắt đứt với gia đình, chấp nhận làm hậu phương của anh, chấp nhận sự lạnh lùng và vô tình của anh. Tôi đã đem hết mọi thứ của mình giao cho anh nhưng một chút cũng chẳng thể lay động được trái tim sắt đá của anh.
Giờ nghĩ lại mà tôi hối hận biết bao, nếu như không đến với anh, tôi vẫn là một Trương Vũ Ly của Trương gia vang danh ngời ngời, chứ không phải là vết ô nhục không thể nào nhoà phai.
Nhưng tại sao, tại sao tôi vẫn yêu anh thế này?
Khi còn sống, tôi đã nghĩ đó là do trái tim mình mách bảo, nhưng cho tới lúc đã là một hồn ma vô cảm, tôi lại nghi ngờ anh đã bỏ bùa mê thuốc lú tôi.
Suy cho cùng tất cả là do tôi, tôi đã lựa chọn sai nên mới dẫn đến kết cục như thế này. Tôi chỉ là đang phải trả giá cho những gì mình đã làm, và tôi chấp nhận điều đó.
4.
Chồng tôi không phải là dạng ăn chơi, anh làm việc rất chăm chỉ và số lần đến các hộp đêm để tụ tập với chúng bạn chỉ đếm trên đầu ngón tay, không hề giống như tôi khi còn độc thân, cực kì buông thả.
Sau khi tôi chết, có vẻ như anh làm việc và về nhà nhiều hơn dẫu trễ hay sớm. Hình như căn nhà không có tôi mới chính thật sự là nhà của anh, nhưng anh lại hành động như thể tôi vẫn đang ở nhà.
Trước kia tôi không hề biết nấu ăn hay làm việc nhà, bởi lẽ tôi từng là đại thiếu gia được cưng chiều từ khi lọt lòng mẹ. Sau Trương gia cắt đứt với tôi rồi tiến tới hôn nhân với anh, tôi mới bắt đầu tự mình học hỏi để làm anh vui lòng. Đáng tiếc anh chưa kịp thử tay nghề của tôi thì tôi đã đi đời.
Trong suốt những năm kết hôn, anh chỉ về nhà đúng ba lần, tôi chả biết anh đã đi đâu, ở đâu, nhưng tôi vẫn ngu ngốc tin tưởng anh sớm sẽ về nhà. Thế nên tôi luôn chuẩn bị đồ ăn thịnh soạn cho anh rồi lại ngậm ngùi một mình thưởng thức nó. Cho đến ngày trước khi chết, tôi vẫn còn ngồi ăn một mình và chờ anh về.
5.
Tôi theo anh về nhà, trên đường vẫn không khỏi nhìn anh vài cái, anh vẫn vậy, không có chút buồn bã nào trong ánh mắt. Anh bước vào nhà, căn nhà vẫn giữ nguyên tình trạng cũ, nồi niu xoong chảo vẫn còn trên bếp, món ăn còn đang làm dang dở cho anh giờ đã ôi thiu mùi chua. Lúc ấy tôi vì thiếu nguyên liệu nên đã đi chợ mua đồ, cứ ngỡ chỉ đi một lát rồi về, ai mà ngờ tôi lại chẳng thể quay trở về bằng cơ thể nguyên vẹn của mình nữa.
Có lẽ vì bừa bộn nên chồng tôi không khỏi nhăn mày, anh bắt đầu sắn tay áo lên mà dọn dẹp lại căn nhà. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh đυ.ng tay đến những việc này nên có hơi bất ngờ. Anh dọn rất nhanh và sạch, căn nhà bị bỏ trống quá lâu nên đã phủi một lớp bụi dày nhưng đã nhanh chóng bị anh quét đi.
Anh dọn từ tầng dưới lên tầng trên, vứt hết những thứ không cần thiết vào một cái bao rác, lau từng cửa sổ từng mặt kính. Tôi đứng bên cạnh nhìn anh mà không khỏi cảm thán.
Anh dọn đến mức chả biết mình đã đứng trước phòng tôi từ bao giờ. Trông anh có hơi chần chừ nhưng rồi anh cũng bước vô xem.
"Phòng em không có gì đâu...", tôi thở dài một hơi.
Quả không có gì thật. Tôi chẳng có bao nhiêu đồ, đều là đồ cũ mặc từ năm này qua tháng nọ, tôi cũng chẳng có trang sức hay tài sản riêng gì cả, nhìn tôi thật sự chẳng khác gì ở đợ nhà anh.
Anh ngắm nhìn xung quanh rồi cẩn thận lau dọn từng hạt bụi trong phòng. Anh mở tủ và lấy hết đồ tôi ra, sau đó cầm điện thoại bấm một dãy số. Nhưng anh chần chừ rồi buông điện thoại xuống, tiếp tục lau dọn phòng. Tôi chẳng hiểu anh đang làm gì, thậm chí là có hơi nhăn mặt mà theo dõi anh bởi vì giờ anh chẳng khác gì một thằng điên đi quét dọn nhà cửa vào lúc nửa đêm cả.