- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Vũ Lâm Lâm
- Chương 56
Vũ Lâm Lâm
Chương 56
Trống canh ba, Ngô Chinh nói: “Đến rồi.” Quả nhiên thấy hai bóng người từ góc đường tới đây, Lục Thận Hành vội la lên: “Sao chỉ có hai người?” Ngô Chinh nói: “Là ba.” Hai người kia đến gần chút ít, Lục Thận Hành nhìn kỹ, quả nhiên là trên lưng Tiểu Bát có cõng một người, Lục Thận Hành kêu lên: “Cẩn Cẩn!” Tiểu Bát lạnh lùng nói: “Ngươi đừng gọi, ta điểm huyệt ngủ của y rồi, đang ngủ.”
Lục Thận Hành mắng: “Ngươi cẩn thận lão tử đem lột da, rút gân của ngươi!” Tiểu Bát nói: “Tùy ngươi. Có điều Nhạc Cẩn Ngôn bị ta dùng thủ pháp độc môn điểm huyệt, trong ba canh giờ không được giải khai thì khí huyết sẽ nghịch hành mà chết.” Lục Thận Hành giận dữ lại không làm gì được, chỉ bắt đầu chửi loạn.
Khánh vương nhìn Nhạc Cẩn Ngôn nằm sau lưng Tiểu Bát, bàn tay nắm chặt đến trắng bệch nhưng chỉ nhàn nhạt hướng Thành vương chào hỏi: “Lão Ngũ, ngươi khỏe a.” Thành vương cười nói: “Có Tứ ca đến đây tiễn, tiểu đệ đương nhiên rất khỏe.” Khánh vương chắp tay với Khánh vương: “Được lắm, Ngũ đệ lần này đi phải bảo trọng nha, nhất định phải bình an mới được.” Thành vương nói: “Đó là tự nhiên, chúng ta sẽ bảo trọng, Tứ ca chớ lo lắng.” Tiểu Bát bên kia thả Nhạc Cẩn Ngôn vào xe, Thành vương nói: “Ta cũng lên xe đây, Tứ ca, từ biệt thôi.”
Tiểu Bát đỡ Thành vương lên xe, y ngồi ở phía trước, kéo dây cương đánh xe, Khánh vương gọi một tiếng: “Chậm đã!” Thành vương vén rèm xe lên cười nói: “Tứ ca, chuyện gì vậy?” Khánh vương cởi ngoại bào ra đưa cho Thành vương, “Ngôn nhi thể hàn, ngươi giúp ta đắp cho y cái áo này.”
Thành vương nhận áo choàng, ánh mắt chớp động, nói: “Được.” buông rèm xuống, nói: “Tiểu Bát, đi thôi.” Tiểu Bát kéo dây cương, xe ngựa lộc cộc đi, Khánh vương đã sai mở cửa thành ra, xe ngựa cứ như vậy đi thẳng ra ngoài.
Lục Thận Hành nhìn xe ngựa kia đi xa, cửa thành đóng lại, gấp đến vò đầu bứt tai nói: “Này, ngươi cũng không có cách nào sao?” Khánh vương kéo cương ngựa, thản nhiên nói: “Cứ đi về đã,” Lục Thận Hành không làm gì được đành theo hắn trở về, đột nhiên ồ một tiếng kêu: “Lão Ngô đâu?” Khánh vương nói: “Hắn đi theo Ngôn nhi rồi.” Lục Thận Hành sửng sốt một chút rồi thúc ngựa ngược lại, “Ta cũng muốn đi.” Khánh vương nói: “Ngươi đừng sinh sự nữa, về thôi.” Giọng nói mang theo mệt mỏi rã rời, Lục Thận Hành thấy tay nắm dây cương của hắn đang phát run, trong lòng mềm xuống, hừ hừ nói: “Được rồi.” buồn bực đi theo Khánh vương trở về.
Bên này Thành vương đem áo của Khánh vương đắp lên người Nhạc Cẩn Ngôn, thấy Nhạc Cẩn Ngôn không có gối đầu, nghĩ một chút liền ôm lấy y gối lên chân mình. Tiểu Bát ở phía trước nói: “Công tử, Ngô Chinh đi theo chúng ta.” Thành vương nhắm mắt nói: “Kệ đi, để cho hắn đi theo thôi.” Tiểu Bát đáp ứng, tiếp tục yên lặng đánh xe. Xe ngựa đi như bay, Thành vương cũng mông lung ngủ, mở mắt ra đã thấy trời sáng, mở miệng gọi: “Tiểu Bát, tìm nơi nghỉ ngơi đã.” Nghe được Tiểu Bát đáp một tiếng, ánh mắt chuyển qua Nhạc Cẩn Ngôn đang ngủ say trên người: “Lão Tứ vì ngươi đã phạm vào tội lớn ngập trời, cũng không biết hôm nay hắn sẽ phải ăn nói như thế nào với hoàng thượng.” đang nghĩ thì xe đã dừng lại, Tiểu Bát tới dìu hắn xuống xe, nói: “Công tử, chúng ta ở chỗ này nghỉ đi.”
Thành vương thấy xe ngựa dừng ở một bãi cỏ ven đường, cười nói: “Chỗ này không tệ.” Tiểu Bát cởi huyệt ngủ cho Nhạc Cẩn Ngôn, Nhạc Cẩn Ngôn mơ màng bị đưa xuống, tóc rối bời, ngồi trên cỏ vừa ngáp vừa dụi mắt, Tiểu Bát lạnh lùng nhìn y, đưa y một cái bánh bao: “Nhạc Cẩn Ngôn, bao giờ thì ngươi trừ cổ cho công tử?”
Nhạc Cẩn Ngôn gặm bánh bao nói: “Chờ đến tối mười lăm.’ Tiểu Bát nói: “Ngươi không trừ được cổ chính là đường chết.” Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Ta nói được chính là được.” Thành vương ở bên cười khúc khích nói: “Ta chưa từng nghe nói huyết cổ có thể trừ được, Nhạc Cẩn Ngôn ngươi nhất định phải chết rồi.” Nhạc Cẩn Ngôn nhét nốt miếng bánh vào trong miệng, bò dậy nói: “Công tử, ngươi nên thay thuốc.” đi tới đổi thuốc cho Thành vương.
Thành vương nhìn Nhạc Cẩn Ngôn trừ đầu tóc rối bù ra thì tinh thần cử chỉ đều trấn định như ngày thường, đột nhiên tức giận nói: “Nhạc Cẩn Ngôn, ngươi hại Tứ ca thảm rồi.” tay Nhạc Cẩn Ngôn trượt một chút, không nói gì, tiếp tục giúp Thành vương băng vết thương. Thành vương nói tiếp: “Nếu như không phải vì ca ca song sinh của ngươi chạy tới chỗ chúng ta, lão Tứ cũng không phải để cho chúng ta chạy. Hiện nay hắn phạm vào tội lớn tày trời, hoàng thượng nhất định sẽ chém đầu hắn.”
Nhạc Cẩn Ngôn không nói gì mà giúp Thành vương quấn băng vải, dùng sức nín nước mắt nước mũi, quấn xong cũng không nói gì, tự mình trèo lên xe ngựa Thành vương nhìn theo có chút ngẩn người. Tiểu Bát đứng bên cạnh Thành vương nhàn nhạt nói: “Công tử, sao ngươi lại giận dữ với y.” Thành vương cười khan nói: “Ta giận y khi nào.” Tiểu Bát nói: “Ngươi biết rõ cho dù Nhạc Cẩn Ngôn không muốn tới, ta cũng sẽ đem y tới, y là đối thủ của ta, ngươi nói như vậy là để cho y tự trách phải không.”
Thành vương cười lạnh, híp mắt nhìn Tiểu Bát: “Thế nào, ngươi đau lòng sao?” Tiểu Bát ngẩn ra, quay đầu nhìn Thành vương nói: “Làm sao lại thế, công tử, ngươi biết rõ ta…” lại dừng lại không nói gì. Thành vương đá càng xe một cước, ném nửa cái bánh bao đi, hậm hực nói: “Đi thôi.” Tiểu Bát cười khổ một tiếng, dìu Thành vương lên xe, lại điểm huyệt của Nhạc Cẩn Ngôn, tiếp tục đánh xe về phía nam.
Dọc đường ngày đi đêm nghỉ chừng mười ngày. Hôm đó Nhạc Cẩn Ngôn dọc đường luôn im lặng lại lên tiếng: “Bát gia, tối nay tìm một khách sạn đi, ta giúp công tử trừ cổ.” nhìn về phía Thành vương ánh mắt có chút lo lắng, Tiểu Bát lúc này mới nhớ tới hôm nay chính là mười lăm, thầm nghĩ Nhạc Cẩn Ngôn cũng là có lòng, đáp một tiếng. Lúc xế chiều y đánh xe vào thị trấn liền dừng lại, tìm khách sạn ở. Tiểu Bát cho ngựa ăn, Nhạc Cẩn Ngôn gọi nước đến cho Thành vương tắm rửa, Thành vương tắm xong, đi ra ngoài thấy Nhạc Cẩn Ngôn ngồi trước cửa sổ ngẩn người, khụ một tiếng: “Nhạc Cẩn Ngôn, còn nước đấy, ngươi tắm chút đi.”
Nhạc Cẩn Ngôn vội vàng đáp một tiếng, đứng dậy, Thành vương thấy mắt y đỏ hồng liền có chút không đành lòng, đợi y đi vào sau tấm bình phong, nghe tiếng nước vang lên, đột nhiên nói: “Dọc đường này cũng không thấy quan binh đuổi gϊếŧ chúng ta.”
Tiếng nước bên trong ngừng chút rồi lại vang lên, Thành vương thấy vậy không nói gì nữa, cầm lấy trà trên bàn uống, cảm thấy đắng ngắt liền không nhịn được, đặt mạnh chén trà lên bàn. Tiểu Bát vừa lúc đi vào, nhìn tình hình như vậy thế nào lại không rõ, thở dài, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Công tử, hôm nay tạm chấp nhận chút, đợi đến thị trấn lớn hơn thì sẽ có trà tốt.”
Thành vương hừ một tiếng, nhìn Tiểu Bát, bất đắc dĩ nâng trà lên uống hai ngụm, nói: “Tiểu Bát, ngươi gọi bọn họ chuẩn bị cơm, đặt chút thức ăn ngon.” Tiểu Bát đáp n*ng, Thành vương quay qua đổ trà đi, nghe được tiếng động sau tâm sbinfh hpng, ngẩng đầu lên nhìn, Nhạc Cẩn Ngôn gội đầu xong, tóc đen ướt nhẹp sau đầu, trên mặt bị hơi nước hun đến đỏ lên, vốn lại khuôn mặt thanh tú lại hiện ra màu sắc tươi đẹp, khiến người ta nhìn không rời mắt. Thành vương thấy vậy ngây người, cho đến khi Nhạc Cẩn Ngôn nghi ngờ gọi một tiếng mới hồi phục tinh thần, trong lúc nhất thời lại có chút tâm hoảng ý loạn, may mà Tiểu Bát tiến vào, lúc này mới bình thường trở lại.
Trong lúc ăn tối, trời tối sập xuống, trăng dần lên cao, Nhạc Cẩn Ngôn nói với Tiểu Bát: “Bát gia, cho dù công tử như thế nào ngươi cũng phải đè chân công tử, đừng nóng vội.” Tiểu Bát im lặng không lên tiếng gật đầu, đứng bên Thành vương. Trăng lên cao, Thành vương cảm thấy khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, toàn thân bắt đầu phát đau, cười nói: “Nhạc Cẩn Ngôn, Ngô Chinh đang ở cách vách, ngươi mau gọi to lên, gọi hắn tới cứu ngươi đi.” Nhạc Cẩn Ngôn nhìn sắc mặt Thành vương tái nhợt, lấy khăn giúp hắn lau mồ hôi lanh, nhẹ giọng nói: “Công tử, rất đau phải không, đừng sợ, trừ cổ rồi ngươi sẽ không đau đớn nữa.” giọng nói mềm nhẹ giống như dỗ trẻ con. Hốc mắt Thành vương nóng lên, hất tay Nhạc Cẩn Ngôn ra, lớn tiếng nói: “Thối lắm, ai nói ta sợ?”
Tay Nhạc Cẩn Ngôn bị đánh đau lại nhếch miệng mỉm cười, cởϊ áσ Thành vương, đỡ hắn nằm lên giường, móc ra mấy cái ngân châm, yên lặng ngồi trên giường. Trăng càng lên cao càng sáng, toàn thân Thành vương hiện màu đỏ, đau đến không chịu được mà bắt đầu co rút, Tiểu Bát hai mắt rưng rưng, chẳng qua là gắt gao đè lại chân tay Thành vương. Lúc trăng lên giữa trời, người Thành vương đã đỏ lên như máu, nhìn qua vô cùng đáng sợ, Nhạc Cẩn Ngôn thấp giọng nói: “Đến rồi.” tay nhanh như chớp, ngân châm trong tay đã phong kín mấy chỗ đại huyệt. Tiểu Bát vừa nhìn thấy Nhạc Cẩn Ngôn phong chính là mấy tử huyệt, cảm giác Thành vương không giãy dụa nữa, thân thủ sờ sờ, ngay cả mạch cũng mất, vừa sợ vừa giận, lớn tiếng quát: “Nhạc Cẩn Ngôn, ngươi làm gì?” một chưởng liền đánh tới Nhạc Cẩn Ngôn.
Nhạc Cẩn Ngôn lớn tiếng nói: “Bát gia, dừng tay!” Tiểu Bát ngẩn ra, vội vàng thu thế nhưng chưởng phong kia vẫn đánh vào sau lưng Nhạc Cẩn Ngôn một chút, Nhạc Cẩn Ngôn liền cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, cắn răng nhịn xuống huyết khí dâng trào, thấy màu đỏ trên người Thành vương lập tức lui đi, chỉ còn lại một điểm đỏ chạy loạn trên người hắn, nắm lấy cổ tay Thành vương, đâm một lỗ nhỏ lên mạch máu liền có máu từ từ chảy ra. Điểm đỏ kia ngừng một chút rồi bơi về phía lỗ nhỏ, Nhạc Cẩn Ngôn cầm ngân châm rỗng ruột chờ đợi điểm nhỏ kia chui ra khỏi lỗ, nhẹ nhàng hút, một con trùng mảnh màu đỏ liền bị hút vào châm, không ngừng giãy dụa.
Tiểu Bát thấy vậy ngây người, nghe được Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Bát gia, giúp ta cầm một chén trà tới đây.” Lúc này mới hồi lại, vội vàng đưa chén trà tới, Nhạc Cẩn Ngôn bỏ con trùng kia vào chén, nói: “Bát gia, đổ ít nước vào đi.” Tiểu Bát theo lời đổ ít nước vào, thấy con trùng kia ngọ ngoạy mấy cái, nhuộm nước thành màu hồng.
Nhạc Cẩn Ngôn lấy ngân châm từ trên người Thành vương xuống, Thành vương khẽ hừ một tiếng, Tiểu Bát nghe tiếng này giống như tiếng trời, tâm đang lo lắng cũng buông xuống một nữa, thấy Thành vương vẫn nhắm mắt bất động, nhưng thấy Nhạc Cẩn Ngôn thoa ít thuốc lên vết thương, ôm Thành vương dậy, cầm chén huyết cổ hòa nước kia, bón vào miệng hắn. Thành vương hôn mê bất tỉnh, nuốt rất chậm, Nhạc Cẩn Ngôn lại rất kiên nhẫn, từ từ đút hết chén nước kia vào.
Nhạc Cẩn Ngôn đặt chén xuống, để Thành vương nằm xuống, đứng lên cười với Tiểu Bát: “Công tử không có chuyện gì, ngủ một giấc là có thể tỉnh lại.” vừa dứt lời một búng máu phun ra ngoài, ngã về phía trước. Tiểu Bát cả kinh, bước lên muốn đỡ, lại nghe một tiếng Ngôn nhi, một tiếng Tiểu Ngôn ngoài cửa sổ, hai
bóng người phá cửa sổ mà vào, một người ôm lấy Nhạc Cẩn Ngôn, người còn lại tấn công Tiểu Bát.
Khánh vương ôm lấy Nhạc Cẩn Ngôn, thấy hai mắt y nhắm nghiền, mặt trắng như tờ giấy thì vừa đau vừa giận, vội vàng đưa chân khí vào. Ngô Chinh bên kia cùng Tiểu Bát đã so mười mấy chiêu, thấy trong nhà có người, sợ làm bị thương liền rất ăn ý mà nhảy ra sân đánh nhau. Khánh vương giúp Nhạc Cẩn Ngôn độ chân khí một hồi, Nhạc Cẩn Ngôn rốt cục ho một tiếng mở mắt ra, nhìn thấy mặt Khánh vương, thoáng cái mở to mắt phát ngốc. Khánh vương thấy Nhạc Cẩn Ngôn tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm, thấy bộ dạng ngơ ngác của y thì không nhịn cười được, niết mặt y nói: “Ngôn nhi ngốc, lại ngớ ngẩn rồi.”
Nhạc Cẩn Ngôn vội ôm lấy Khánh vương, dúi đầu vào ngực hắn, lo lắng, sợ hãi mấy ngày nay rốt cục dâng lên, nước mắt cũng không nhịn được nữa, thoáng cái liền ướt áo Khánh vương. Khánh vương ôm chặt Nhạc Cẩn Ngôn, trong lòng thương yêu không ngớt, nhẹ nhàng vỗ về lưng của y. Nhạc Cẩn Ngôn khóc một lúc, ngẩng đầu lên thút tha thút thít nói: “Tứ ca, ta còn nghĩ rằng đời này sẽ không được gặp ngươi nữa.”
Khánh vương thấy mắt Nhạc Cẩn Ngôn sưng như hạch đào liền đau lòng, nghe lời này lại nóng giận, nhẹ nhàng kéo lỗ tai Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Vậy còn chạy loạn khắp nơi, có biết là ta sẽ lo lắng không hả?” Nhạc Cẩn Ngôn vội vàng giải thích: “Ta không có chạy loạn, là bọn họ tới bắt ta a.”
Khánh vương dùng chút sức, lớn tiếng nói: “Bọn họ đến bắt vì sao không gọi to lên? Rõ ràng chính là ngươi muốn đi cứu Quang Hoa phải không?” Nhạc Cẩn Ngôn đau tai, lại có chút tủi thân liền dứt khoát khóc to lên, dọa Khánh vương nhảy dựng, vội vàng thả tay, ôm Nhạc Cẩn Ngôn dỗ dành: “Được rồi được rồi, là ta nói sai, Ngôn nhi đừng khóc.” Nghe được phía sau có tiếng cười khúc khích cũng không quay đầu lại: “Lão Ngũ, tỉnh rồi thì biến đi, đừng ở đây cản trở.”
Lúc này nghe được lão bản lớn tiếng mắng trong sân: “Hai người vô liêm sỉ các ngươi đánh nhau cái gì, các ngươi không ngủ thì người khác muốn, đánh nữa ta đuổi ra ngoài hết!” Nhạc Cẩn Ngôn nghe vậy liền cười ha ha: “Lão bản này thật hung dữ, dám mắng cả Ngô đại ca.” Khánh vương giúp Nhạc Cẩn Ngôn lau nước mắt trên mặt, cười nói: “Vừa khóc vừa cười, thật giống con cún.” Thành vương ngồi dậy, lười biếng nói: “Tứ ca, ngươi vừa đến đã đuổi ta đi thật là cho ta thương tâm a.”
Đang nói chuyện thì Thành vương cùng Tiểu Bát một trước một sau lướt vào phòng, Tiểu Bát thấy Thành vương tỉnh thì vui mừng quá đỗi, nhảy bổ lên kéo Thành vương đánh giá trên dưới một phen. Thành vương thấy ánh mắt nóng rực của Tiểu Bát liền có chút lúng túng, ho một tiếng: “Nhạc Cẩn Ngôn, ta chưa từng nghe nói có người có thể trừ được huyết cổ, ngươi sao lại làm được?”
Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Huyết cổ tơ vàng vừa lên thân liền du tẩu trong huyết mạch toàn cơ thể, không có cách nào nhổ ra cho đến lúc túc chủ chết đi mới vì huyết mạch ngưng kết mà chết trong cơ thể túc chủ. Nhưng lúc túc chủ mới chết, huyết cổ từ bản năng của mình, khi máu trong cơ thể còn chưa đông lại thì cố gắng phá thể mà ra. Ngày thường huyết cổ di chuyển chậm chạp, cực khó để phát hiện hành tung, lúc huyết cổ phát tác, ta đã phong hết các đại huyệt trên người khiến huyết mạch dừng lại, huyết cổ cho rằng túc chủ đã chết liền vội vàng trốn ra ngoài, cảm giác được chỗ ta đâm rách kia máu có thể chảy liền bơi lại, cho nên bị ta bắt luôn.” Nói xong đắc ý nở nụ cười ha ha.
Khánh vương ôm chặt Nhạc Cẩn Ngôn, hôn một cái lên mặt y: “Ngôn nhi thật là giỏi…” Tiểu Bát quỳ xuống trước mặt Nhạc Cẩn Ngôn, dập đầu ba cái: “Đa tạ Nhạc đại phu.” Nhạc Cẩn Ngôn chân tay luống cuống, luôn miệng nói: “Bát gia, không được, mau đứng dậy đi.” Khánh vương ôm Nhạc Cẩn Ngôn chặt, mỉm cười nói: “Ngôn nhi, ngươi cứ an tâm mà nhận lấy đi. May cho y còn biết thức thời, nếu không thì không chỉ ba cái dập đầu mà có thể xong việc đâu.”
Tiểu Bát đứng dậy, Khánh vương nói: “Ngươi tới đây cởi bỏ huyệt đạo cho Ngôn nhi.” Tiểu Bát do dự nhìn Thành vương, Thành vương trầm ngâm chốc lát, gật đầu, Tiểu Bát đi tới điểm trên người Nhạc Cẩn Ngôn mấy cái, lui về đứng bên cạnh Thành vương. Ngô Chinh để tay trên lưng Nhạc Cẩn Ngôn rót chân khí vào, được một vòng, nói với Khánh vương: “Không sao rồi.”
Khánh vương nói isNgô Chinh: “Ngô huynh, ngươi mang Ngôn nhi về phòng trước đi, ta có lời muốn nói với lão Ngũ.” Nhạc Cẩn Ngôn đi theo Ngô Chinh ra ngoài, Thành vương cũng đuổi Tiểu Bát đi, bên trong chỉ còn hai huynh đệ, Thành vương cười nói: “Tứ ca, ngươi tới bắt ta sao?”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Vũ Lâm Lâm
- Chương 56