- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Vũ Lâm Lâm
- Chương 39
Vũ Lâm Lâm
Chương 39
Khánh vương khẽ vuốt cái mũi Nhạc Cẩn Ngôn, cười nói:
“Ngôn nhi ngốc, ta không đối với ngươi tốt thì đối với ai đây.”
Trong tay cũng không ngừng, dò dẫm trước ngực Nhạc Cẩn Ngôn, nhẹ nhàng vuốt ve đầu v* nho nhỏ của y, khiến y một trận run rẩy; ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, không ngừng gặm cắn nơi cổ Nhạc Cẩn Ngôn, cảm giác Nhạc Cẩn Ngôn trong ngực mềm nhũn cả người, dựa lên người hắn thở khẽ, hắn mìm cười, ngón tay dần rời xuống, dò vào trong tiểu huyệt.
Nhạc Cẩn Ngôn kinh hãi một chút, Khánh vương lập tức ngậm vành tai của y, nhẹ giọng nói: “Ngôn nhi đừng sợ.” ngón tay cũng không đưa vào mà ở xung quanh nhẹ nhàng mát xa. Nhạc Cẩn Ngôn dần buông lỏng thân thể, Khánh vương nói: “Ngôn nhi, ngươi sờ ta.” Lôi kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn để lên huynh đệ của mình. Nơi đó của Khánh vương bị ngón tay của Nhạc Cẩn Ngôn đυ.ng vào một chút, dường như lại trướng lớn lên. Khánh vương nhẹ nhàng cười một tiếng bên tai Nhạc Cẩn Ngôn:
“Ngôn nhi, ngươi giúp ta một chút được không?”
Mặt Nhạc Cẩn Ngôn nóng như lửa đốt, mắt căn bản không dám nhìn vào chỗ đó của Khánh vương, cúi đầu nói: “Muốn, muốn giúp thế nào?” âm
thanh nhỏ không thể nghe thấy.
Khánh vương cầm một chiếc hộp ở đầu giường, mở ra, là hộp mỡ chống rét mùa đông, thoa chút lên ngón tay, hôn hôn Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Ngôn nhi tin ta sao?”
Nhạc Cẩn Ngôn gật đầu, Khánh vương ôn nhu nói: “Ngươi thả lỏng thân thể, đừng khẩn trương là tốt rồi. Ta sẽ không làm ngươi bị thương.” Ngón tay niết xung quanh tiểu huyệt của Nhạc Cẩn Ngôn, lúc này mới nhẹ nhàng luồn vào.
Nhạc Cẩn Ngôn dù biết rõ Khánh vương sẽ không làm mình bị thương, nhưng trong nháy mắt ngón tay Khánh vương trượt vào, trí nhớ thảm thống khi bị Thụy vương xâm phạm lại như thủy triều xông tới, thoáng cái hoảng hốt la lên, mang theo giọng nghẹn ngào: “Đừng mà, ra ngoài!”
Khánh vương vội rút tay ra, ôm chặt Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Ngôn nhi, là ta, đừng sợ.”
Nhạc Cẩn Ngôn ngưng thần nhìn Khánh vương một lúc, hít một hơi, vùi đầu vào ngực Khánh vương khẽ gọi: “Tứ ca.”
Khánh vương đáp một tiếng, vỗ vỗ lưng Nhạc Cẩn Ngôn: “Tốt lắm Ngôn nhi, ngươi nằm một lúc, ta đi cầm chút lương khô tới ăn.” Nhìn tiểu huynh đệ đang sung sức của mình, nở nụ cười khổ, có vẻ hôm nay phải tự giải quyết rồi.
Nhạc Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên, cầm tay Khánh vương, cắn môi, rũ mắt xuống, do dự dẫn về phía sau của mình. Khánh vương chấn động, muốn đem tay rút ra, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu Ngôn nhi, chúng ta lần sau lại đến.”
Nhạc Cẩn Ngôn kéo chặt tay Khánh vương không buông, nói: “Tứ ca, ngươi muốn ta đi.” Ngẩng đầu lên, ngốc nghếch mà hôn lên môi Khánh vương.
Đầu Khánh vương oanh một tiếng, cái gì cũng không hiểu được, cái gì cũng bất chấp, trong lòng chỉ còn một mình Nhạc Cẩn Ngôn, ôm chặt lấy y, hận không thể đem y khảm vào trong cơ thể mình, hợp lại thành một, trong lúc nhất thời cả phòng dào dạt xuân ý, tiếng thở khẽ than nhẹ không dứt.
Khánh vương yêu Nhạc Cẩn Ngôn, tích đã nhiều ngày nay, hận không thể ăn Nhạc Cẩn Ngôn vào bụng, nhưng cuối cùng vẫn là yêu thương y, chỉ làm hai lần, thấy Nhạc Cẩn Ngôn đã mệt không chịu nổi, mặc dù còn thòm thèm nhưng cũng đành thu tay, ôm Nhạc Cẩn Ngôn vào ôn tuyền tắm sạch, lau khô đầu tóc, thả lại lên giường, lấy lương khô ra, hỏi Nhạc Cẩn Ngôn:
“Ngôn nhi, ta nướng hai cái bánh báo, ăn xong rồi ngủ tiếp được không?”
Nhạc Cẩn Ngôn nằm sấp ở trên giường, phía dưới là lông sói, trên người là áo khoác da cáo, hóa ra chiếc tủ ở góc tường kia ngoài mấy thứ đồ tắm thì toàn là vật chống lạnh, cũng là Khánh vương nghĩ tới Nhạc Cẩn Ngôn sợ lạnh nên đã sớm chuẩn bị. Khánh vương thấy Nhạc Cẩn Ngôn gật đầu, cười nhẹ một tiếng, lấy hai cái bánh bao đặt lên lửa nướng.
Nhạc Cẩn Ngôn vừa dùng để lau miệng chính là ngoại bào của hắn, trong nhà không lạnh, hắn liền đổi lại bộ áo xanh hơi cũ, tóc đen dài ẩm ướt buông sau lưng, dùng một cây trâm buộc qua, thần thái nhàn nhã, trường thân ngọc lập, phong thần tuấn dật, cho dù là làm mấy việc nhỏ nhặt như nướng bánh bao cũng vẫn ưu nhã không lên lời.
Nhạc Cẩn Ngôn nhìn vậy ngây người, Khánh vương thấy y ngẩn ngơ liền cười nhẹ một tiếng, thử chút bánh bao nướng đã được, cầm lấy đi đến bên giường hỏi Nhạc Cẩn Ngôn:
“Ngôn nhi, ngồi dậy được không?”
Khánh vương hỏi cực kỳ tự nhiên, Nhạc Cẩn Ngôn lại xấu hổ đỏ mặt, bận rộn chống đỡ thân thể muốn bò dậy nhưng hông truyền đến một trận bủn rủn, thiếu chút nữa ngã sấp. Khánh vương đỡ lấy y, dìu y ngồi dậy, đưa bánh bao ra, cười nói:
“Bánh bao vừa nướng xong là thơm nhất đây, nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Nhạc Cẩn Ngôn ăn hai miêng, có chút khô, nghẹn một hơ, Khánh vương liền vội vàng đi lấy nước cho y uống. Nhạc Cẩn Ngôn liền cảm thấy không tốt lắm, nói: “Tứ ca, để ta tự uống.” Khánh vương cũng không để ý đến y, sau khi cho y uống nước thì cầm một cái bánh khác lên ăn.
Khánh vương ngồi bên giường, dùng tay ôm lấy eo Nhạc Cẩn Ngôn, gặm bánh bao. Trong nhà yên tĩnh lại, chỉ có tiếng bếp thỉnh thoảng nổ lép bép, Nhạc Cẩn Ngôn mệt mỏi, cả người bủn rủn, tựa vào người Khánh vương, hai mí mắt bắt đầu díu lại, trong lòng lại quyến luyến chút yên tĩnh khó có được này. Khánh vương thấy Nhạc Cẩn Ngôn gặm bánh bao càng ngày càng chậm, cuối cùng bất động, hẳn là đã ngủ thϊếp đi, thở khẽ giống như con mèo nhỏ, hắn nở nụ cười, cầm lấy nửa cái bánh bao còn dư trong tay Nhạc Cẩn Ngôn, để y nằm xuống giường, lấy chăn tơ mềm mại đắp lên, tự mình ăn xong bánh bao rồi thu dọn một chút, cũng lên giường ngủ.
Một đêm yên bình trôi qua. Sáng hôm sau hai người ngủ dậy, ăn chút lương khô, tắt lửa liền trở về. Khánh vương ôm Nhạc Cẩn Ngôn lên ngựa thấy y nhíu mày, biết thân thể của y khó chịu, xoay người lên ngựa, ôm Nhạc Cẩn Ngôn vào ngực, cười nói:
“Như vậy sẽ không bị xóc nảy nữa.”
Nhạc Cẩn Ngôn cảm thấy loại tư thế này giống như nữ nhân, quẫn bách không thôi, tránh tránh muốn nhảy xuống, nói:
“Tứ ca, ta không sao, để cho ta ngồi thẳng đi.”
Khánh vương ôm sát Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Ngôn nhi ngoan, hiện tại ngươi không được, nếu không sẽ rất đau, đợi vào thành thì ngồi quay lại được không?” Nhạc Cẩn Ngôn mặt đỏ tới mang tai, lầu bầu nói: “Làm sao biết ta không chịu được xóc nảy.”
Khánh vương nói: “Trước kia mấy lần đầu tiên cũng đau, không chịu xóc được.” đột nhiên phát hiện mình nói sai, thầm nghĩ không ổn, vội vàng kéo Nhạc Cẩn Ngôn nhìn, quả nhiên thấy vành mắt y đã đỏ lên, trong lòng nhói đau, gấp gáp nói:
“Ngôn nhi, đó là chuyện trước kia, từ nay về sau ta chỉ có một mình ngươi, tin ta được không?”
Nhạc Cẩn Ngôn đưa mắt lên nhìn Khánh vương thần sắc hoảng loạn, cười nhẹ một tiếng nói: “Được.”
Khánh vương thở phào nhẹ nhõm, thấy Nhạc Cẩn Ngôn lưu luyến nhìn ôn tuyền kia, hôn lên mặt y một cái, nói: “Nếu thích nơi này thì lần sau chúng ta lại đến.” ôm chặt Nhạc Cẩn Ngôn, hai chân thúc vào bụng ngựa.
“Giờ chúng ta phải nhanh chóng trở về, nếu không không kịp sang chỗ đại ca ăn cơm trưa.”
Đạp Vân chạy vừa nhanh vừa êm, Nhạc Cẩn Ngôn lại được Khánh vương ôm chặt nên cũng không cảm thấy khó chịu, vào thành, Khánh vương quả nhiên để Nhạc Cẩn Ngôn ngồi thẳng, vừa ghìm Đạp Vân bước đi từ từ, chờ đến Khang vương phủ là đúng tầm ăn cơm trưa.
Trong Khang vương đang rất vui mừng, vợ chồng Khang vương cùng Tề Chá An đã sớm không đợi được, đến Khánh vương phủ gọi mấy lần, đều nói là cùng Khánh vương ra ngoài từ hôm qua chưa trở lại, đang nóng lòng thì gia đinh thông tin Khánh vương cùng Nhạc Cẩn Ngôn đến, cùng nhau vội vàng ra đón.
Khang vương đi tới trước, liền thấy Khánh vương nắm tay Nhạc Cẩn Ngôn đi từ hành lang vào, ha ha cười một tiếng, đi tới vỗ vỗ vai Khánh vương nói: “Các ngươi đến muộn nhé.” Vừa thúc giục người bày tiệc, Nhạc Cẩn Ngôn đã sớm bị Khang vương phi cùng Tề phu nhân kéo qua một bên nói chuyện.
Khánh vương thấy Khang vương thần thanh khí sảng, mặt đầy hỉ khí, cười nói: “Chúc mừng đại ca, hôm nay tiểu đệ ta đợi ôm cháu đây.” Khang vương cười nói: “Nói hay lắm, đến lúc đó ngươi phải tặng nhiều lễ vật đầy tháng vào đó.” Hắn bệnh nặng vừa khỏi, tinh thần đương nhiên sảng khoái, hai huynh đệ cười ha ha đi vào phòng khách.
ở Khang vương ăn cơm trưa xong, Nhạc Cẩn Ngôn lại cùng cha mẹ hàn huyên một hồi rồi mới cáo từ. Nhạc Cẩn Ngôn vừa trở về nhà, Lục Thận Hành liền nhảy lên, nhìn thẳng vào y cười cười. Nhạc Cẩn Ngôn bị nhìn thoáng hoảng hốt, sờ sờ mặt, hỏi: “Thận Hành, trên mặt ta có cái gì sao?”
Lục Thận Hành khoát tay nói: “Không phải.” đi tới bên người Nhạc Cẩn Ngôn,
“Cẩn Cẩn, hôm qua ngươi đi đâu thế?”
Nhạc Cẩn Ngôn đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Vương gia đưa ta đi ngâm ôn tuyền.”
Lục Thận Hành cười khẽ, thổi hơi lên cổ Nhạc Cẩn Ngôn: “Chỉ là ngâm ôn tuyền sao?” thấy cổ Nhạc Cẩn Ngôn đều đỏ, chẳng qua là không nói gì, giả vờ thở dài, cảm thán: “Ta cũng muốn đi ngâm ôn tuyền nha, đáng tiếc không ai đưa ta đi.”
Nhạc Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên nói: “Lần sau chúng ta cùng đi.” Lục Thận Hành cười hì hì nói: “Ta làm sao đi cùng ngươi được, để cản trở một số người sao.” Ôm eo Nhạc Cẩn Ngôn, cọ cọ trên người y, “Ta chỉ đi cùng ngươi thôi có được không?”
Nhạc Cẩn Ngôn còn chưa trả lời bỗng dưng truyền đến một tiếng gầm lên:
“Lục Thận Hành, ngươi cách xa Ngôn nhi một chút cho ta!”
Khánh vương vừa sải bước vào nhà, tự mình kéo Lục Thận Hành trên người Nhạc Cẩn Ngôn xuống, ôm Nhạc Cẩn Ngôn thật chặt, hai mắt bốc lửa nhìn chằm chằm Lục Thận Hành.
Lục Thận Hành suýt nữa thì ngã, không khỏi giận dữ, chống nạnh mắng to: “Ngươi tên khốn khϊếp này! Dám đẩy tiểu gia!” Nhào lên muốn đánh. Khánh vương dù võ công cao hơn Lục Thận Hành nhiều nhưng lại nhớ hắn là sư đệ của Lục Thận Hành nên không ra tay thật sự. Nhạc Cẩn Ngôn nhìn hai người đánh nhau, khuyên không được liền gấp đến dậm chân.
Lục Thận Hành thấy mình dốc toàn lực nhưng không động được đến góc áo của Khánh vương liền thẹn quá hóa giận, tiện tay vơ lấy cái bình hoa men xanh ném về phía Khánh vương. Khánh vương không vội vàng hoảng hốt, thấy bình hoa vung đến trước mắt, đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy, thuận thế kéo tay Lục Thận Hành, cười lạnh nói: “Ngươi muốn đập người phải không, bổn vương hiện tại để cho ngươi nếm thử mùi vị bị đập.” liền giơ bình hoa hướng Lục Thận Hành ném tới.
Nhạc Cẩn Ngôn ở bên cạnh kinh hô, xông lên ôm Lục Thận Hành, có ý tứ lấy thân che chắn. Khánh vương chẳng qua là chỉ muốn hù dọa Lục Thận Hành một chút, thấy Nhạc Cẩn Ngôn đi lên đã sớm thu thế, nhìn Nhạc Cẩn Ngôn bảo vệ Lục Thận Hành như vậy, trong lòng nổi lên ghen tuông, thả bình hoa, hừ một tiếng đi ra ngoài.
Lục Thận Hành thấy Khánh vương hậm hực mà đi, trong lòng cười trộm, thấy bộ dáng Nhạc Cẩn Ngôn muốn đuổi theo mà không dám đuổi, đẩy y nói: “Cẩn Cẩn đần, người kia tức giận, còn không mau đuổi theo đi!”
Nhạc Cẩn Ngôn a một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài, chạy hai bước lại chạy trở về hỏi: “Thận Hành ngươi không sao chứ?”
Lục Thận Hành buồn cười, đẩy Nhạc Cẩn Ngôn ra cửa: “Ta rất khỏe, mau đuổi theo đi, nếu không tội của ta còn to hơn đấy.” nhìn Nhạc Cẩn Ngôn chạy đi, cười lắc đầu, khẽ thở dài.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Vũ Lâm Lâm
- Chương 39