Chương 10: Trò đùa quái ác (10): Đây là... yêu

Edit: Ry

Thế chỗ cho Da Đen, Nguyên Dục Tuyết bị hút vào phim đột nhiên đứng lên.

Động tác này có lẽ đã khiến người phụ nữ kia bất ngờ, nhưng bà ta cũng chỉ khựng lại trong một nháy mắt, sau đó khuôn mặt càng thêm âm u đáng sợ sầm xuống. Lớp da thịt mỏng manh như sắp hóa thành một bãi dầu mỡ dính nhớp trên khuôn mặt, bề ngoài bà ta gần như đã thoát ra khỏi hình thái bình thường mà con người có thể tiếp nhận. Cái cổ cũng càng lúc càng vươn dài, kéo thành một sợi mềm dài ngoằng trắng nhởn, chậm rãi vươn tới.

Rõ ràng bà ta đứng ở đầu kia bàn ăn, khuôn mặt lại gần như dán tới trước mặt Nguyên Dục Tuyết. Con ngươi khẽ chuyển động, tràn đầy điên cuồng, ánh mắt vô cùng tham lam đảo qua từng vị trí trên người cậu, dường như đang ước lượng gì đó.

Đối mặt với một màn có thể dọa cho người ta sợ đến mức tinh thần bất ổn thế này, Nguyên Dục Tuyết lại không hề có bất cứ phản ứng gì đặc biệt, ngay cả hô hấp cũng vẫn nhẹ nhàng như cũ, như thể đây chính là cảnh vật quen thuộc trong cuộc sống hàng ngày của cậu.

Cậu nhìn xuống, hàng mi dày dài che khuất đi cảnh tượng quỷ dị phản chiếu trong mắt, ánh đèn rơi vào trong đó tạo thành những con sóng lấp lánh. Khuôn mặt của "mẹ" đã sắp dán lên người cậu, dưới cái nhìn chằm chặp của con ngươi sắp lồi ra khỏi hốc kia, Nguyên Dục Tuyết vươn tay cầm chiếc thìa trước mặt, vươn tới đặt xuống bát canh to bự kia, hơi quấy lên.

Khói mù nóng hổi xuất hiện.

Cảnh này lại khiến "mẹ" đã gần như biến dị nhận được sự trấn an lạ kì, cái cổ dài ngoằng có thể quấn mấy vòng trên vai dường như hơi rụt về. "Mẹ" nở nụ cười, trong giọng nói hàm chứa những yêu thương chân thực đến mức làm người ta phải rùng mình.

"Con yêu." Giọng bà ta mềm mại như có thể vắt ra nước: "Con có muốn nếm thử tài nấu nướng của mẹ không?"

Nguyên Dục Tuyết không trả lời.

Cậu cầm chuôi thìa, nơi có thể nói là tương đối sạch sẽ để chạm vào, trong khi nửa dưới thì đã dính lên những vết mỡ trông như bông tuyết.

Từ góc độ của Nguyên Dục Tuyết mà nói, cái bát canh với phần đáy đυ.c ngầu này khiến cậu không thể thấy rõ vật bên trong, chỉ nhìn được một lớp váng mỡ trôi nổi. Dù trong canh đã được bỏ rất nhiều hương liệu nặng mùi, lại vẫn có thể ngửi được cái mùi tanh tưởi không thể tả rõ kia.

Cái thìa chìm xuống đáy, vớt lên thêm nhiều thứ hơn. Có xương sườn bị chặt nát bấy, có nội tạng nhão nhoét không rõ xuất xứ, cuối cùng chiếc thìa còn va phải thứ gì đó khá lớn, một khúc thịt hoàn chỉnh ---

Ánh mắt Nguyên Dục Tuyết rơi xuống "đồ ăn" vừa được cậu vớt lên, hơi khựng lại.

Khối thịt to lớn đè đống nước súp còn lại tràn ra, cho phép nó lắc lư nằm ở chính giữa chiếc thìa.

Khúc thịt này có hình dạng hoàn chỉnh, mặc dù một vài chỗ đã bị ngâm đến phù nề thì vẫn có thể nhìn ra rất rõ, nó là một... Cánh tay trái.

Phần cổ tay còn có một hình xăm đã nhạt màu. Làn da bị nấu nở ra cùng với lớp cơ bắp bên trong khiến nó trông như một cái bọc bằng da đã hút đầy nước canh, dúm dó bao trùm trên cánh tay.

Nguyên Dục Tuyết đã từng ngửi thấy mùi này.

Trên chiến trường, khi thịt người bị Trùng Tộc phun lửa nướng chín cũng sẽ tỏa ra loại mùi tanh tưởi kinh tởm này. Cậu vẫn bình tĩnh đặt cái tay gãy kia vào chén, giội lên một thìa nước canh đầy váng dầu, thoáng cái đã khiến bát sứ trước mặt đầy ắp.

Tay Nguyên Dục Tuyết rất vững, không một giọt canh nào rơi vãi ra.

"Mẹ" nhìn chằm chằm từng động tác của Nguyên Dục Tuyết, dưới sự giám sát nghiêm ngặt này, muốn động tay động chân --- Ví dụ như là đổ bát canh đi hoặc đổi với thứ khác là chuyện gần như bất khả thi.

Ngay sau đó, bà ta nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết đẩy bát canh nóng hổi tràn đầy đó tới trước mặt mình.

Nguyên Dục Tuyết nhấc mắt, nhìn bà ta một cái.

Người máy không có người thân, nên lúc mở miệng gọi cậu cũng không hề có chướng ngại tâm lý.

"Mẹ." Nguyên Dục Tuyết nói: "Mẹ ăn trước đi."

Cổ họng "mẹ" thoáng chuyển động, bát canh đầy mỡ nóng hầm hập kia với bà ta có vẻ hấp dẫn vô cùng, ngay cả ánh mắt cũng như tan chảy trong đó. Trên khuôn mặt ngũ quan vặn vẹo khó mà phân biệt được kia, thế mà lại có thể nhìn ra được biểu cảm "do dự".

Nguyên Dục Tuyết lại đẩy bát canh thịt tới gần hơn.

Trong mùi thịt khiến người ta cảm thấy lờm lợm, cậu vẫn lạnh nhạt nói: "Mẹ yêu con và con cũng yêu mẹ."

"Đây là tình yêu của con với mẹ."

Câu thoại vừa kết thúc, dường như gông cùm xiềng xích nào đó trói buộc bà ta đã được cởi bỏ. "Mẹ" không thể kiềm chế nổi trước sự hấp dẫn gần như là trí mạng này, con mắt đã biến dị hơi đỏ lên, bà ta bỗng vồ lấy bát canh mà ăn lấy ăn để.

Ban đầu còn nhẫn nại dùng thìa múc, tốc độ ăn vẫn rất nhanh, phát ra từng tiếng sụp soạt. Càng về sau tướng ăn của bà ta càng trở nên hung dữ, thậm chí là dứt khoát bưng bát dốc vào miệng, bàn tay như móng gà kia bị bà ta cầm một ngón, mυ"ŧ hết thịt bên trên rồi tiếp tục ném xương vào trong miệng, nhai từng tiếng "răng rắc". Cái miệng đỏ lòm mở to hết cỡ, nét hài lòng nhanh chóng leo lên hai má bà ta.

"Mẹ" khép mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ mê muội.

Mà trong quá trình này, Nguyên Dục Tuyết lại múc một bát canh đầy khác, tiếp tục đưa cho bà ta.

Hết canh thì đưa tiếp đồ ăn khác, làm bát bà ta luôn đầy ắp. Mỗi lần "mẹ" lộ vẻ đói khát, vì thèm ăn mà không được thỏa mãn, khuôn mặt dần trở nên dữ tợn là sẽ có đồ ăn đưa tới trước mặt, vừa hay ngăn chặn những cảm xúc chưa kịp bùng nổ.

Cho đến khi đống đồ ăn trên bàn bị quét sạch, giọt nước tương cuối cùng được rót vào chén, rốt cuộc "mẹ" cũng lộ vẻ hài lòng, như thể vừa ăn no nên có được cảm giác thỏa mãn ngắn ngủi.

Các bộ phận bị biến dị nghiêm trọng cũng trở về trạng thái vốn dĩ của nó. Trông bà thật hiền hòa dịu dàng, khuôn mặt vẫn gầy gò, nhưng lớp da trên mặt đã phúng phính hơn một chút, bớt đi phần nào vẻ quái dị.

Nhìn đống bát đĩa bừa bộn trước mặt, bà có vẻ tiếc nuối, áy náy cười một tiếng: "Mẹ xin lỗi con yêu, mẹ ăn nhiều quá, không để lại cho con."

"Dạ." Nguyên Dục Tuyết nói: "Con không sao."

Cậu chăm chú nhìn mặt bàn vẫn còn lưu lại lớp dầu bóng nhẫy, không có bất kỳ tình cảm nào nói: "... Đây là yêu."

Lời này có được sự tán đồng của "mẹ".

Bà ta vui vẻ đứng dậy, khen ngợi cục cưng của bà. Tiếp đó thu dọn đống bát đũa đã dùng, chồng lên tới độ cao che cả mặt, vui vẻ đi vào trong bếp.

"Mẹ đi rửa chén đây." Bà nói.

Cửa phòng bếp đóng lại, ngăn cách hầu hết tiếng động. Chỉ có thể nghe được tiếng vòi nước mở ra, tia nước nhỏ dày cọ rửa bát đũa, còn có cả tiếng người phụ nữ vui vẻ ngâm nga một làn điệu.

Lần này miễn cưỡng có thể nghe ra vài lời hát mơ hồ.

"Tình yêu vĩnh viễn vĩ đại, luôn đáng để ngợi ca."

"Không có phản bội, không có người quay gót đi."

"... Trong anh có em, trong em có anh. Chúng ta là một gia đình hạnh phúc, vĩnh viễn không rời xa nhau..."

Nguyên Dục Tuyết đứng dậy. Cậu chỉ tạm thời thỏa mãn yêu cầu của "mẹ", muốn ngăn cản tình tiết kinh dị tiếp tục phát triển thì còn cần làm nhiều chuyện hơn nữa.

Vừa rồi Nguyên Dục Tuyết đã thử rà quét toàn bộ căn nhà cũ kĩ, bên ngoài bị một năng lượng nào đó cản trở nên tạm thời không thể ra, cũng khó để tiếp tục thăm dò. Mà nói đến trạng thái dị thường trong nhà...

Nguyên Dục Tuyết chuẩn xác đi tới trước chiếc tủ lạnh hai cánh, cao tới tận trần ở trong phòng khách.

Đồ điện gia dụng thiết bị trong nhà hầu hết đều rất cũ kĩ, chiếc TV cổ lỗ được phủ một lớp vải trắng chống bụi, quạt trần tích đầy bụi, ghế sô pha da bạc màu tới nỗi không còn nhìn ra được màu gốc, bàn trà bị nứt mẻ rất nhiều góc. Thứ duy nhất lạc điệu với nơi này, chỗ bất thường mà dù Nguyên Dục Tuyết có không dùng chức năng rà quét thăm dò thì cũng có thể nhận ra, chính là chiếc tủ lạnh mới tinh, trơn bóng, có thể tích cực lớn này.

Nguyên Dục Tuyết mở tủ lạnh.

Tấm ngăn ba tầng bên trong đã bị gỡ ra, cơ thể của một người đàn ông trưởng thành bị uốn thành một độ cong không thể tưởng tượng được nằm đó, chất đầy tủ lạnh. Mà khuôn mặt kia còn đang ngưng đọng ở khoảnh khắc sợ hãi, trực tiếp đối diện với Nguyên Dục Tuyết vừa mở tủ lạnh --- Bọn họ nhìn nhau trong một hai giây ngắn ngủi. Sau đó cặp mắt bên trên khuôn mặt kinh hoàng kia, bỗng nhúc nhích.

Gã còn sống.

Nhưng với trạng thái này, nói gã ta "còn sống" thì có hơi miễn cưỡng.

Theo cánh tủ mở ra, không khí ập vào trong tủ lạnh chật hẹp. Miệng gã đàn ông như con cá khát nước không ngừng mấp máy, thều thào gì đó.

Phải tới rất gần mới nghe được gã đang nói gì.

"Tao muốn ra ngoài..."

"Thả tao ra!"

"Con yêu."

Người phụ nữ kia như chỉ trong chớp mắt đã đi tới sau lưng Nguyên Dục Tuyết.

Bà dịu dàng hỏi: "Con đang nhìn gì vậy?"

-

Cùng lúc đó, bên phía phòng chiếu phim cũng đang bùng nổ mâu thuẫn kịch liệt.

Da Đen không phải người ngu, ngay khi Nguyên Dục Tuyết tiến vào phim, cậu ta đã hiểu được cơ chế tiếp tục phát và cách để vào phim.

Một trò chơi có quy tắc như thế này có thể tiến hành phân chia rất đơn giản.

- -- Bọn họ có thể thay phiên tiến vào phim, mỗi người diễn tầm bảy phút trở lên, tóm lại có thể thương lượng, cho đến khi phim kết thúc, chiến thắng trò chơi thì thôi.

Nhưng đây chỉ là luật chơi bày ở ngoài sáng, trông có vẻ là cơ sở của mọi thứ.

Cái luật chơi này có một chỗ rất âm hiểm: Thời gian rời khỏi phim không phải do người trong phim quyết định, mà là do hai vị đồng đội ở "khu vực an toàn" quyết định. Tương đương với việc giao sự sống chết của mình cho hai cá thể khác. Nếu như hai người kia chỉ cần hơi bỉ ổi một chút... Họ hoàn toàn có thể bỏ mặc sự sống chết của người trong phim, để người kia gắng gượng chịu hết một giờ, cứ thế dễ dàng chiến thắng.

Nếu vị đồng đội kia không thể chống đỡ, người tiếp theo phải tiến vào là ai, thì đó là chuyện đến lúc ấy mới cần suy nghĩ.

Nhưng cũng may Da Đen là một người rất đơn thuần bộc trực, cậu ta không hề nghĩ đến chuyện đó mà chỉ đưa ra phương án có thể nói là công bằng nhất hiện giờ.

Sức lực của mỗi người có hạn, mà giờ họ xem như là đồng đội cùng tiến hành trò chơi, rủi ro mà bọn họ phải nhận cũng nên tương tự. Chuyện đó không liên quan gì đến khả năng của mỗi người hay mức độ thân quen, vì là trò chơi ba người nên ít nhất thái độ không nên thiên vị.

Thay phiên nhau vào phim trông có vẻ là phương pháp xử lý công bằng nhất.

Đương nhiên trong cái công bằng này thật ra cũng có chút không công bằng, ví dụ như người chơi trước làm ra hành vi nguy hiểm nào đó, hoặc rơi vào tình cảnh hiểm nguy, khiến người chơi tiếp theo sẽ phải gánh chịu. Mà để tạm thời thoát khỏi hiểm nghèo, người chơi sau có thể sẽ khiến cho kịch bản càng thêm đi xuống vực sâu không đáy.

Nhưng mâu thuẫn như vậy, ít nhất phải đến mấy lượt tiếp theo mới bộc lộ.

Da Đen không ngờ ngay lúc này mình đã gặp phải.

Cậu ta bặm môi thành một đường thẳng, siết chặt nắm đấm, cổ tay nổi gân xanh, gần như không thể kiềm chế sự phẫn nộ, chỉ muốn đấm cái tên trước mặt.

Thằng hèn!

- -- Mắt Kính không muốn tiến vào phim.

Tác giả có lời muốn nói:

"Mẹ": Mẹ có cảm giác con đang lừa mẹ, nhưng lại không biết là vấn đề ở chỗ nào