Chương 2-1: Đoạt được bảo bối lớn (1)

Hắn mặc áo choàng màu đen dài chấm đất, bao toàn thân kín mít không kẽ hở. Vóc người tuy cao to, nhưng thoạt nhìn qua lại gầy yếu vô cùng. Gầy trơ cả xương, qua áo choàng mơ hồ còn có thể nhìn thấy được cả khung xương.

Hắn vừa xuất hiện, giống như chuột chạy qua đường, mọi người cùng nhau kêu đánh. Dân chúng vây xem trong nháy mắt liền sôi trào tình cảm. Chúng bộ khoái cùng nhau bao vây quanh hắn. Bọn họ có hơn sáu mươi người, lần này huyện nha xuất động toàn bộ hơn phân nửa nhân lực. Trong nháy mắt vây quanh hắn ba tầng ngoài ba tầng trong, chật như nêm cối*. Người người cầm bội đao, cây đuốc giơ lên cao từng bước từng bước tới gần.

(chật như nêm cối*: Quá đông đúc, quá chật chội, quá chen chúc)

Hắn tựa hồ có chút sợ lửa, lấy tay che mắt, hơi cúi đầu tránh đi ánh sáng, ở trong đám người chậm rãi hành tẩu.

Hắn cô độc, đối mặt với bộ khoái người đông thế mạnh như thế, lại không hề sợ hãi. Nha dịch nắm chặt bội đao, từng bước lui dần về phía sau, nhưng vẫn để hắn ở giữa trong vòng bao vây luẩn quẩn—— bị hắn vô số lần đào tẩu dưới mí mắt của mình, nha dịch tự nhiên là biết rõ chỗ lợi hại của hắn. Không ai dám tùy tiện làm việc, chỉ đợi xem xét đúng thời cơ thì nhất nhất mà xông lên bắt giữ hắn.

Đám người thấy hắn hướng về phía khách điếm ở trung tâm nên cũng thong thả di động. Đúng lúc này, đột nhiên trong bầu trời đêm yên tĩnh lại xẹt qua một đạo tiếng khóc nỉ non to rõ của một tiểu hài tử. Nam nhân kia đột nhiên ngẩng đầu, mọi người chỉ cảm thấy hô hấp liền cứng lại.

Bạch phu nhân ở trong đám người đang kiễng mũi chân nên nhìn thấy rõ ràng. Dưới chân của nàng như nhũn ra, suýt chút nữa thì thét ra tiếng chói tai. Trên mặt của nam nhân kia mang theo mặt nạ vẻ mặt côn luân, nhìn không rõ bộ dạng, chính là một đôi mắt chuyển động phía sau cái vẻ mặt kia, một đôi ánh mắt to như hạt châu. Mọi người nhìn thấy liền thấy hoảng sợ, ánh lửa từ cây đuốc chiếu rọi xuống khiến nó ánh lên tia sáng màu hồng sâu kín quỷ dị, rõ ràng là một đôi đồng tử đỏ như máu!

Toàn bộ đầu óc của mọi người đều nhất nghĩ: "Thượng!"

Bộ đầu dẫn đầu kia vừa thấy tình thế không ổn, sợ là đã làm cho dân chúng khủng hoảng, hắn quyết định thật nhanh sau đó liền giơ đao xông lên.

Chúng nha dịch đồng nhất đều xông lên. Nguyên bản, hơn sáu mươi người bộ khoái từ bốn phương tám hướng vây kín mít, khí thế mãnh liệt cung nhau xông lên. Nhìn qua, dù hắn có chắp thêm cánh cũng không thể thoát được. Đoàn người trùng điệp nhất tề xông lên, mọi người đinh ninh lần này chắc chắn có thể bắt được hắn. Nhưng ai cũng không dự đoán được, khi đao kia khi sắp chém được vào hắn thế nhưng lại chém vào không khí.

Bất quá chỉ trong nháy mắt, hắn đã lặng lẽ không một tiếng động, giống như quỷ mị liền xuất hiện ở ngoài đám người, cách hẳn ba trượng. Hắn hơi ngẩng đầu lên, huyết đồng màu đỏ tia sáng hắc ám chậm rãi lưu chuyển, giống như đang ngưng thần lắng nghe.

Hắn ngửa mặt nhìn theo phương hướng khách điếm đối diện, một cái cửa sổ của một gian phòng trên lầu hai sát đường. Sắc mặt của Bạch phu nhân bỗng nhiên đại biến, vội vàng chạy lại về phía khách điếm. Hai phiến cửa sổ lại bỗng nhiên xuất kì bất ý* bị đại lực ra bên ngoài đẩy ra, lộ ra hai tiểu hài tử đang ghé đầu vào cửa sổ thăm dò. Ánh mắt vụt sáng tò mò nhìn xuống. Tiếng trò truyện nhất thời liền vọng lại.

(xuất kì bất ý*: Nguyên nói đem quân đánh nhân lúc đối phương không phòng bị. ◇Tôn Tử 孫子: "Công kì vô bị, xuất kì bất ý" 攻其無備, 出其不意 (Kế 計). § Sau dùng "xuất kì bất ý" 出其不意 chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác.)

"Oa, thiệt nhiều người đang đánh nhau đâu." Trên mặt của tiểu cô nương còn đầy nước mắt, trong ánh mắt thật to lưu chuyển tò mò, nha hoàn ở phía sau đỡ lấy nàng là vẻ mặt đau khổ. Phía dưới đã nháo thành như vậy, thiếu gia tiểu thư đều bị hấp dẫn lực chú ý, tiểu cô nãi nãi này lại dùng một chiêu ma âm hại não này với nàng, nàng thật sự là không có biện pháp, chỉ có thể cấp tiểu thư xem a.

Bạch Tiểu Linh ghé vào trên cửa sổ, tay nhỏ bé hưng phấn nhất chỉ chỉ, đối với Bạch Tiểu Mậu ở bên người hô: "Ca ca ngươi xem, thúc thúc kia mặc một cái áo choàng to màu đen, tò mò quái nga."

"Linh Linh!" Bạch phu nhân sợ tới mức cơ hồ muốn hồn phi phách tán.

Nam nhân mặc áo choàng kia, một đôi huyết đồng bỗng nhiên ánh lên tia sáng màu hồng rực rỡ, đột nhiên phi thân đi qua. Động tác của hắn mau, mọi người chỉ cảm giác bị một trận âm phong thổi qua, thì ở lầu hai của khách điếm đã vang lên tiếng của tiểu nam hài quát to: "Muội muội muội muội!"

Bạch phu nhân ngửa đầu liền nhìn thấy, hai mắt thoáng chốc đen xì, chỉ kém không trực tiếp ngất xỉu đi.

......

Thân ảnh quỷ mị nhẹ nhàng bay lêи đỉиɦ thượng của khách điếm....

Phía sau là một vòng ánh nguyệt chiếu ra dáng người dài nhỏ cao gầy của hắn. Trên khuỷu tay hắn vững vàng ôm một tiểu nữ oa. Gió đêm thổi từ từ tung áo choàng màu đen, lộ ra bên trong quần áo lam lũ*. Nó đã đã muốn rách nát đến trình độ không còn là quần áo. So với đám khất cái còn muốn rách nát hơn, cơ hồ đều che không hết được cơ thể. Gió đêm vẫn thổi, dưới áo choàng mơ hồ còn có thể thấy được hai đoạn xương đùi màu trắng dày đặc thật dài.

(quần áo lam lũ*: quần áo rách rưới bẩn thỉu)

Tất cả mọi người đều cả kinh hít một ngụm khí lạnh, một thân đều đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Tất cả nhất thời liền lặng ngắt như tờ, tĩnh lặng đến mức quỷ dị. Chỉ có tiểu cô nương kia không hay biết, ở trong lòng nam nhân kia còn đang không ngừng vặn vẹo thân mình.

Cả người hắn đều là Cốt Đầu, mất thăng bằng ôm nàng thực không thoải mái. Nàng rất ngạc nhiên khi thấy trên mặt hắn mang mặt nạ vẻ mặt côn luân, sau đó liền nâng lên đôi tay nhỏ bé lấy cái mặt nạ xuống dưới.

Nam nhân kia bất ngờ không kịp phòng bị, ngẩn người, cúi đầu nhìn nàng.

Sau đó là âm thanh hút không khí cùng tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên, thậm chí còn có cả tiếng đao kiếm rơi "Loảng xoảng". Trên tay của Bạch Tiểu Linh đang cầm cái mặt nạ, chui đầu vào xem xét, nghe thấy thanh âm của mọi người liền nghi hoặc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên...

Minh nguyệt treo cao, tầng tầng ánh trăng như sa cúi lạc, một khuôn mặt không hề có một tí da thịt nào, một bộ mặt bạch cốt dày đặc ngay ở dưới ánh trăng, một tấc lại một tấc rõ ràng hiện ra ở trước mắt của nàng...

.....

"Oa..." Tiểu cô nương sửng sốt hồi lâu, sau đó là đột nhiên oa một tiếng khóc lên.

Tất cả mọi người bị khuôn mặt của tên Bạch Cốt này dọa đến choáng váng. Bộ khoái nha môn còn đang thủ vững cương vị, dân chúng vây xem toàn bộ đều "Sưu" một tiếng, chạy nhanh như bay chỉ để lại một đạo tinh quang. Nguyên bản, một đoàn người vừa nãy còn ầm ầm ở trên đường cái, trong nháy mắt cũng chỉ còn lại trứng gà cùng đồ ăn hỏng.

Cướp được đứa nhỏ, về sau khối Bạch Cốt này tựa hồ sẽ không đi quan tâm những người khác. Trong lòng ôm một tiểu nữ oa mềm nhũn, hắn tựa hồ thập phần cao hứng. Lập tức ở trong lòng liền lấy ra một cái trống nhỏ, ở trước mặt của tiểu hài tử lay động.

Bạch Tiểu Linh ô ô khóc, nghe thấy thanh âm "Ba lang ba lang", tò mò mở mắt ra, tức giận đến mức cầm cái trống nhỏ kia bỏ qua. Nàng cũng không phải là tiểu oa nhi một tuổi hai tuổi, một cái trống nhỏ cũng muốn dỗ nàng.

"Đem đứa nhỏ buông!" Bạch đại nhân gấp đến độ cắn phải đầu lưỡi của mình, hắn nhanh chóng gạt đám người vội vàng vọt tới trước.