Chương 5: Sinh rồi! Một bé trai, hai bé gái
"Đồ dùng chờ sinh tôi chuẩn bị rất đầy đủ, cô cứ yên tâm, các bé con sau khi sinh thì có thể sử dụng, còn có bình sữa, sữa bột, y phục, khăn tắm, tả giấy... Còn có đồ dùng cho cô nữa, áo ngủ cotton, tã giấy, ống hút giấy, cốc giữ nhiệt, miếng lót vệ sinh, bô vệ sinh dùng 1 lần, bàn chải và kem đánh răng, dép lê...”
Tần Lãng giới thiệu từng món một, Tô Thi Hàm nhìn theo mà kinh ngạc không thôi.
Trong thời gian ngắn như vậy, Tần Lãng thật sự chuẩn bị được nhiều thế ư?
So với những gì trước đây cô nghĩ đến còn đầy đủ hơn, Tô Thi Hàm lúc này hốc mắt lập tức đỏ, trong lòng xúc động.
Cô hôm nay thật sự rất mỏng manh, chắc có thể do hóc-môn trong cơ thể lên cao khiến cơ thể nhạy cảm. Tô Thi Hàm không muốn trước mặt Tần Lãng khóc nhè như một đứa trẻ con, nên cố gắng kìm chế hít một hơi thuận tay cầm lên một món đồ trong bọc nhỏ, món đồ này lúc nãy Tần Lãng có cầm lên nhưng không có giới thiệu.
“Cái này là gì vậy?”
Tần Lãng nhìn thấy cô cầm cái túi kia, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Tô Thi Hàm đầu óc xoay chuyển nhanh chóng nhìn bên trên túi hàng đọc dòng hướng dẫn.
“Túi đi tiểu dùng một lần...”
Giọng nói của cô lập tức im bặt, gương mặt đỏ lên vì ngượng ngùng, túi đựng nướ© ŧıểυ trong tay giống như một củ khoai nóng bóng, muốn cầm cũng không được muốn ném cũng không xong.
Tần Lãng là người phản ứng trước tiên, hắng giọng một cái nói: “Tôi dựa vào Baidu nhắc nhở nên chuẩn bị, lúc đó tôi nghĩ những thứ này có lẽ cô sẽ cần dùng.”
Tô Thi Hàm đầy vẻ bối rối, đôi lông mi rũ xuống như muốn che giấu sự ngượng ngùng, khẽ nói: “Ừ, cám ơn anh đã chuẩn bị rất chu đáo.”
Khúc nhạc dạo này rất nhanh bị cơn đau chuyển dạ cắt ngang, Tô Thi Hàm cuối cùng cũng không thể xem hết toàn bộ đồ vật trong gói chờ sinh mà Tần Lãng mang đến, thì bị bác sĩ đẩy vào phòng sinh.
Sinh ba đã khó, lại còn sinh non, gần như không thể nào sinh theo cách bình thường được, Tần Lãng chỉ có thể đứng ở bên ngoài khu vô trùng mà chờ đợi.
(..........)
Hơn một giờ giải phẫu, Tần Lãng một tấc cũng không rời khỏi khu vực, cẩn thận canh giữ trước cửa như hộ vệ.
Mặc dù hệ thống đã nói Tô Thi Hàm cùng các bé cưng 100% sẽ thuận lợi sinh ra, nhưng mà Tần Lãng vẫn rất khẩn trương.
Hầu như đứng trước phòng sinh, bất kể người sắp làm cha nào đều có cảm xúc như vậy.
Tại cùng một tầng của phòng phẫu mổ, những ông bố sắp được thăng chức cũng đang đứng đợi bên ngoài giống như Tần Lãng.
Mọi người chẳng ai nói chuyện với ai, nhưng nhìn biểu hiện trên gương mặt thì đều giống nhau, thỉnh thoảng còn có người đứng lên đi tới đi lui một vòng trước cửa phòng mổ, rồi lại quay về vị trí ngồi xuống.
Tần Lãng cảm thấy chuyện này rất kỳ diệu, nhìn cửa phòng phẫu thuật trước mặt, trong lòng có chút mong đợi lần đầu tiên gặp được các con.
Sau một tiếng rưỡi, cửa phòng mổ mở ra, ba y tá đồng thời bước ra mỗi người ôm một đứa bé trên tay, Tần Lãng trực tiếp đứng lên, trong lòng cảm thấy hồi hộp, đây chính là bọn trẻ của hắn, ba bé cưng của hắn!
“Người nhà Tô Thi Hàm ở đâu ạ?”
“Là tôi, là tôi, tôi là bố bọn trẻ!” Tần Lãng giọng nói có chút run run, nhưng không có ai cười nhạo hắn, mọi người gần đó, kể cả y tá ánh mắt chỉ có niềm tán dương và chúc phúc.
“Chúc mừng tiên sinh có được ba bé cưng, mẹ tròn con vuông nha! Bé ra đầu tiên là con trai, theo phía sau là hai em gái.”
"Trời ạ, là sinh ba!"
"Một cặp con gái sinh đôi đã đáng ghen tị rồi. Không ngờ lại có một đứa con trai nữa, con trai con gái đều đủ hết, cũng trâu quá đi!”
"Xin chúc mừng! Chúc mừng!"
Tần Lãng mỉm cười nhìn lại mọi người, "Cám ơn mọi người."
Tần Lãng cảm thấy âm thanh xung quanh bây giờ như hư ảo, cả thế giới hiện tại chỉ còn lại là ba đứa nhóc trong vòng tay của y tá.
Trẻ sơ sinh ngoại hình nhăn nhúm kỳ thật không có bộ dáng gì gọi là đẹp, nhưng trong mắt Tần Lãng thì bọn nhóc vô cùng đáng yêu, quý giá hơn bất cứ thứ gì!
“Oa”
“Oa oa”
“Oa oa oa...”
Bé này khóc, bé kia cũng khóc, tiếng khóc vang lên không ngớt, ba đứa nhỏ dường như đang dùng âm thanh này để chào hỏi với Tần Lãng, giống như bọn nhóc đang nói: “Bố nhìn xem con này, bọn con rất khỏe đó nha!”
“Các bé đều rất muốn được bố ôm một cái đấy!” Cô y tá cười nói.
Tần Lãng nghe vậy cũng không dám bế ngay.
Ba tên nhóc còn nhỏ quá, cánh tay của Tần Lãng thì lớn, cơ bắp nếu gồng lên so với cơ thể của đứa bé cũng tương đương, để cho hắn đi khiêng sắt cũng không thành vấn đề, nhưng mà ôm đứa bé nhỏ như vậy hắn thật không dám, sợ không cẩn thận vô tình làm đau đứa bé.
"Đing, xin chúc mừng ký chủ đã hoàn thành buổi gặp gỡ đầu tiên với các em bé, ban thưởng cho ký chủ kỹ năng [Sơ cấp vυ" em], bao gồm kỹ năng như cách bế em bé, cách pha sữa, cách thay tã cùng các kỹ năng cơ bản."
Tuyệt vời ông mặt trời!
Hệ thống, mày thật quá tuyệt vời nha!
Hắn vừa cảm thấy không thể bắt đầu, hệ thống thương cảm đưa kỹ năng sơ cấp vυ" em.
Sau khi kích hoạt thành công kỹ năng, Tần Lãng lập tức cảm nhận được sự khác biệt, nhìn ba tên nhỏ nhắn mềm mại dễ thương trước mặt, một tư thế bế trẻ con tiêu chuẩn bỗng hiện lên trong đầu.
Ngay lập tức, Tần Lãng ôm lấy ba đứa bé, mấy đứa nhỏ nhẹ nhàng nằm gọn trong vòng tay của hắn, như là một quả bóng nho nhỏ, mềm mại và dễ thương vô cùng.
Mà ngay khi ba đứa nhỏ được ôm vào trong tay Tần Lãng, bọn chúng lập tức nín khóc, hai mắt còn chưa mở ra được, hơi nheo lại, nhưng ánh mắt như rơi vào trên mặt Tần Lãng, lần đầu tiên ba ba và các bảo bối đối mặt.
Tần Lãng cảm thấy một nam tử mạnh mẽ như mình thoáng chốc bị cảm hóa thành một bộ dạng dịu dàng ôn nhu.
"Các bé đều rất khỏe mạnh. Anh trai nặng 2,5 kg, hai em gái nặng 3 kg. Mặc dù là sinh hơi sớm nhưng thời gian mang thai đã là 38 tuần, vì thế đây không phải là sinh non, dù nhìn bọn nhóc khá nhỏ, nhưng tim và phổi của ba bé đều đã phát triển tốt, không phải gửi l*иg ấp mà có thể về ở trong phòng chờ, bây giờ tôi sẽ cho các bé vào phòng trước, người nhà có muốn đi theo không?” nữ y tá hỏi.
Mọi sự chú ý Tần Lãng đều đổ dồn vào đứa bé, ngẩng đầu cười nói: "Không được, tôi đến có một mình. Tôi ở đây đợi mẹ bọn nhỏ đi ra, nếu không cô ấy đi ra một mình, tôi sợ cô ấy sẽ bị lạc."
Y tá nhìn Tần Lãng ánh mắt càng nhu hòa: "Được rồi, chúng tôi đi chăm sóc mấy đứa bé, người mẹ sẽ nhanh chóng được đẩy ra."
Ước chừng vài phút sau, Tô Thi Hàm được đẩy ra ngoài, vừa mới sinh xong nên cô có vẻ yếu ớt, vừa ra khỏi cửa cô lập tức bắt đầu nhìn xung quanh.
Mặc dù biết mấy đứa bé ra ngoài trước, Tần Lãng có lẽ đang chăm sóc cho chúng, nhưng mà trong lòng vẫn là không kìm được chờ mong, muốn được nhìn thấy người quen thuộc.
Dù sao, cô cũng vừa hoàn thành một sự kiện trọng đại trong cuộc đời của mình.
Ngay khi Tô Thi Hàm có chút lạc lõng muốn thu hồi ánh mắt, thì một bóng người quen thuộc đột nhiên lao tới, cả người phát sáng chói lóa khiến người ta không mở mắt nổi.
“Thi Hàm, vất vả rồi.” Tần Lãng nắm tay cô, nhẹ giọng nói.
Vẻ mặt Tô Thi Hàm lúc này giống như được đón tia sáng đầu tiên của bình minh ngày mới, nụ cười rạng rỡ xuất hiện đập tan mây mù che khuất.
Cô khẽ gật đầu một cái, miệng thều thào hỏi: “Các con không sao chứ?”
Tần Lãng gật đầu, "Các bảo bối không sao. Bác sĩ nói chúng đều rất khỏe mạnh. Một anh trai, hai em gái, chúng đang ở trong phòng chờ, chúng ta một lát nữa sẽ được gặp bọn nhỏ.”
Trở lại phòng bệnh, tuy xe nôi của bọn nhỏ ở bên cạnh, thế nhưng Tần Lãng trước tiên thu xếp ổn thỏa cho Tô Thi Hàm, sau đó mới đem xe đẩy các con tới.
Mặc dù đã vừa gặp ba bé con lúc nãy vậy mà lúc này trông thấy bọn nhỏ, Tần Lãng vẫn cảm thấy rất kích động.
“Thi Hàm, hai con gái là cùng một trứng, nhìn giống nhau rất là đáng yêu, con trai cũng đáng yêu nhưng không cùng trứng với hai em gái, cô có muốn ôm bọn nhóc một cái không?”
Tô Thi Hàm trong phòng sinh đã biết được tình huống, nhưng bây giờ được nghe Tần Lãng nói lại, trong lòng cô lại thấy có cảm giác rất khác lạ.
Rất ấm áp và tốt đẹp.
“Tôi, tôi không dám, tôi sợ sẽ ôm không tốt.” Tô Thi Hàm nói thật, đây là lần đầu tiên cô làm mẹ, cô thật không dám vì sợ không cẩn thận làm đau bọn trẻ.